Qua sự chào hỏi của Chu quản gia, đoàn người lần lượt lên thuyền, trừ Âu Dương Tiên, thì tất cả những người khác dù ít dù nhiều đều mang theo gia quyến, nhiều nhất là Quách Tiểu Phong, mang theo Bạch Nguyệt Quang, Tiểu Quách Hùng, còn cả Mạnh Kiều và Quách Thiên Lễ. Tiếp đến là Thượng Quan Văn Cẩm, mang theo phụ thân và thê tử. Còn Lý Thiên Tường chỉ mang theo thê tử, ít nhất là Âu Dương Tiên, đơn thương độc mã tới đảo Đào Hoa.
Nhìn bề ngoài thì chiếc thuyền này cũng chỉ như một chiếc thuyền nhỏ thông thường, nhưng khi mấy người Quách Tiểu Phong vào trong thuyền, mới biết bên trong được bày biện hết sức tỷ mỷ, công phu, rực rỡ huy hoàng, đồ đựng hầu hết được dát vàng, hoặc là ngà voi, khiến đoàn người hết sức kinh ngạc, ngay đến người đi nhiều biết nhiều như Quách Tiểu Phong cũng không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có duy nhất Âu Dương Tiên là lộ ra thần sắc khinh thường.
- Hừ, kẻ tiểu bối vô tri, cũng muốn tranh danh xưng người thông minh nhất thiên hạ với ta sao, thật là khiến người ta buồn cười, haha…
Rõ ràng, những lời này là nhằm vào bọn Quách Tiểu Phong, nhưng họ là người Trung Nguyên nên hiểu thế nào là “Dĩ hòa vi quý”, cho dù bọn Quách Tiểu Phong nghe rõ từng từ từng chữ, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy, Quách Tiểu Phong hận không thể ra phản bác với người Tây vực đó. Nhưng người thông minh thì hiểu rằng, vào lúc này mà gây chuyện thì quả không sáng suốt, cho nên Quách Tiểu Phong đành phải vờ đi, tiếp tục trò chuyện với Thượng Quan Văn Cẩm và Lý Thiên Tường.
Bình trà nóng bốc hơi nghi ngút, không lâu sau, ngoài trời có mưa nhỏ, một lúc thì đã biến thành tuyết, nhưng mấy người Quách Tiểu Phong ngồi trong thuyền lại không hay biết gì. Xem ra Thượng Quan Văn Cẩm thực sự là một thư sinh tài hoa, sau khi dò hỏi mới biết, Thương Quan Văn Cẩm vẫn còn rất trẻ, sớm đã là một tú tài, khiến mấy người Quách Tiểu Phong phải trầm trồ thán phục. Không giống với Quách Tiểu Phong và Lý Thiên Tường ở chỗ, từ nhỏ Thượng Quan Văn Cẩm đã được trau dồi thi ca chữ nghĩa, thật đúng là một thư sinh chính thống, hơn nữa gia đình cũng không có giàu có như Quách Tiểu Phong, nhưng Thượng Quan Văn Cẩm lại rất tinh thông Tứ thư Ngũ kinh, Xuân Thu chiến quốc…. Tóm lại có thể nói, Thượng Quan Văn Cẩm là một cuốn Bách khoa toàn thư, là người của phái “Vạn năng”. Trong khi mấy người Quách Tiểu Phong chỉ biết một chút về khoa học, nhưng cũng chỉ thuộc phái “Thực dụng”. Mà Âu Dương Tiên, trên đường đi chẳng nói lấy một lời, chỉ biết nhắm mắt dưỡng thần, lúc nào cũng mang điệu bộ kiêu ngạo “Ta là ai chứ”. Nói thật, loại người như hắn, Quách Tiểu Phong cảm thấy sống được đến bây giờ đã là một kỳ tích, nhưng tục ngữ nói : Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể cân đo đong đếm. Nhìn vẻ ngoài không thôi là chưa thể đánh giá con người. Bởi vì hắn không nói lời nào, cho nên cũng không biết hắn có võ công hay không, có bản lĩnh gì không? Quách Tiểu Phong chỉ có thể suy đoán mà thôi. Đầu tiên Quách Tiểu Phong chú ý tới đế giày của Âu Dương Tiên, người này đi đường đầy bùn đất, nhưng đế giày lại rất sạch sẽ, cho nên người này chắc phải có võ công, ít nhất cũng biết khinh công, còn hắn có biết võ công nào khác không, võ công như thế nào, Quách Tiểu Phong chưa thể nhìn ra. Thật là một người kỳ quái.
Nam nhân có chuyện của nam nhân, nữ nhân cũng như vậy, sau khi chào hỏi, làm quen, Bạch Nguyệt Quang mới biết phu nhân của Thượng Quan Văn Cẩm tên là Phi Vũ, khi Bạch Nguyệt Quang vẫn đang suy nghĩ về cái tên này, thì Mạnh Kiều, Tiểu Điệp đã trò chuyện rôm rả với Phi Vũ rồi. Bạch Nguyệt Quang ôm lấy Tiểu Hùng, sau đó cũng nhập cuộc, mấy nữ nhân cũng nói chuyện đông tây nam bắc. Bọn họ đều biết, Bạch Nguyệt Quang trước đây là danh kỹ Kinh thành, tuy tuổi còn ít, nhưng cũng đã lập gia thất, nhưng khí chất vẫn còn nguyên, trông ra chỉ như một tiểu cô nương mới có đôi mươi. Còn Mạnh Kiều rõ ràng là người ít tuổi nhất, lại thêm vẻ thuần khiết đáng yêu, cũng khiến người ta rất yêu mến. Tiểu Điệp tuy không có tiếng tăm gì ở Quảng Đông, nhưng cũng là xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, có thể nói là một khuê nữ điển hình, không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, mà còn rất lễ nghĩa và chu đáo. Cuối cùng là Phi Vũ, cũng con nhà gia giáo, năm xưa đến tuổi cập kê, kẻ đến cầu hôn có thể nói là xếp hàng dài trước ngõ, cuối cùng Thượng Quan Văn Cẩm tuy không có gia thế nhưng lại lọt vào mắt xanh của Phi Vũ, kể từ đó mới truyền nhau câu chuyện tình giữa tài tử và giai nhân nổi tiếng một thời. Bởi vậy bọn họ có nói chuyện cả ngày cũng không hết chuyện, trải qua nửa ngày đường, rốt cuộc cũng đã tới đảo Đào Hoa.
Mọi người vẫn đang mải mê trò chuyện, cuối cùng vẫn là Quách Tiểu Phong là người đầu tiên phát hiện đã tới đảo Đào Hoa, quả đúng như lời đồn đại, bên ngoài hiện ra cảnh tuyết rơi vô cùng mỹ lệ, tuy không có tiếng chim véo von của mùa xuân, nhưng trước mắt tràn ngập sắc hồng của hoa đào, tuyết rơi trên đảo Đào Hoa quả như tiên cảnh chốn nhân gian, khiến đoàn người đều sững sờ. Chu quản gia vội mời mọi người lên bờ, đảo Đào Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trên đảo toàn là cây đào, tuy vẫn là cuối đông, nhưng mấy người Quách Tiểu Phong đều có thể tưởng tượng ra khi mùa xuân đến, nếu hoa đào trên đảo đều nở rộ thì không biết sẽ đẹp tới mức nào.
- Mọi người mau vào trong đi, bây giờ tuyết đang rơi lớn, mau vào phòng uống chén trà gừng cho ấm người.
Chu quản gia thúc giục, nhưng Quách Tiểu Phong không mảy may chú ý, cùng Chu quản gia đi dạo trên đảo Đào Hoa, phải nói đảo Đào Hoa cũng không lớn lắm, chỉ cần một canh giờ là có thể đi khắp đảo, nhưng, Chu quản gia đi trước dẫn đường, rẽ năm rẽ bảy, lúc đầu mọi người đều thấy rất hiếu kỳ, thưởng ngoạn cảnh đảo Đào Hoa được tuyết bao phủ, tự nhiên lại có phong vị khác. Nhưng đi được nửa canh giờ, Quách Tiểu Phong trong lòng bắt đầu suy tư, nếu Chu quản gia vẫn dẫn đường đi về phía trước, lúc này lẽ ra phải tới trung tâm đảo rồi chứ, nhưng mình vừa rẽ, cũng cảm thấy phương hướng không sai, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tới nhà của đảo Đào Hoa? Quách Tiểu Phong càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Lúc này, Chu quản gia dẫn đường phía trước bắt đầu càng đi càng nhanh, sau đó dùng khinh công, trong chớp mắt bóng dáng của Chu quản gia biết mất một cách ly kỳ, khiến mọi người đều rất hoang mang, bèn đi tứ phía gọi Chu quản gia, nhưng tìm một hồi lâu mà không thấy có động tĩnh gì.
Mãi lâu sau, giọng nói của Chu quản gia mới từ tứ phương tám hướng truyền ra.
- Cửa thứ nhất của cuộc khảo nghiệm trong Đại hội suy lý, đi vào mê trận của đảo Đào Hoa, đến được căn phòng nhỏ của đảo chủ Hoàng Bỉnh Phong, nếu đến khi trời tối mà không đi ra khỏi mê trận này, các vị có thể nghỉ ngơi trong căn phòng nhỏ đó, điểm của bố cục này sẽ được tính hai điểm, trên đường đi nếu có tuyển thủ nào làm tổn hại đến một cây cỏ ngọn cây của đảo Đào Hoa, có nghĩa là đã vi phạm cuộc thi, cũng sẽ không được tính điểm. Nói vậy mọi người đã rõ chưa?
Nghe Chu quản gia nói vậy, đoàn người mới yên tâm trở lại, hóa ra đây là mê trận thi đấu, nhưng muốn đi ra khỏi mê trận này thật không đơn giản. Quách Tiểu Phong trông thấy một quả núi ở giữa đảo, chỉ tay về phía đó nói:
- Chúng ta hãy đi về phía quả núi kia, tôi không tin không thể ra khỏi đảo Đào Hoa bé nhỏ này.
- Quách huynh nói rất có lý, cứ quyết định như vậy đi.
Lý Thiên Tường lập tức tán thành.
Đảo Đào Hoa tuy rất nhỏ, nhưng lại được bày bố theo thuật “Kỳ Môn Độn Giáp”, lại có những sinh vật hết sức nguy hiểm. Bố cục này có thật sự dễ phá như Quách Tiểu Phong đã nói? Bọn họ cuối cùng có thể thành công hay không ?
Chú thích :
“Tứ thư Ngũ kinh” : Tứ Thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Bao gồm : 1. Đại Học, 2. Trung Dung, 3. Luận Ngữ, 4. Mạnh Tử.
Tứ thư và Ngũ kinh hợp lại thành 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo. Các sách này còn là những tác phẩm văn chương cổ điển của Trung Quốc.
‘Xuân thu chiến quốc” : tên một thời kỳ lịch sử trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng với cuốn sách “Lã thị xuân thu” của Lã Bất Vi.
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần IV: Cô đảo kinh hồn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...