Tin tức về cái chết của Hoàng Thế không hề khiến Quách Tiểu Phong sửng sốt, nhưng Quách Tiểu Phong lại không ngờ dự cảm của mình lại ứng nghiệm nhanh như vậy, thế là lại vội vàng từ Nha môn tới nhà của Hoàng Thế, tuy nhà của Hoàng Thế cũng rất có khí thế nhưng vẫn còn thua nhà của Lôi Thành Đào. Chỉ kể riêng sư tử đá đặt ở ngoài cổng, nhà Lôi Thành Đào là hai hàng sư tử đá được chạm trổ công phu được làm từ Hán Bạch Bảo, đủ khiến người ta phải chú ý, mà cổng nhà Hoàng Thế chỉ là đôi sư tử đá nhỏ. Rất dễ dể nhìn ra nhà của Lôi Thành Đào xa xỉ hào phóng thé nào, cho dù nhà Hoàng Thế có khí thế thế nào cũng không thể so bì với nhà Lôi Thành Đào được.
Quách Tiểu Phong, Lý đại nhân, Vương bổ đầu, Tống Kiện Tác cùng một đám Nha dịch cùng đi tới nhà của Hoàng Tam, tuy đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng có vẻ như không dám tới nhanh, bởi lẽ thi thể của Hoàng Thế không chỉ bị cắt gân, trạng thái lúc chết là vô cùng khiếp sợ, hơn nữa thi thể cũng bị chó hoang cắn xé, chết không toàn thây, ruột và nội tạng bị bày ra ngoài, cực kỳ rùng rợn. Bạch Nguyệt Quang trông thấy cảnh này thì lập tức dùng tay che miệng vọi chanyj ra ngoài. Tiếp đến là Lý đại nhân, Vương bổ đầu cũng chịu không nổi. Chỉ riêng Quách Tiểu Phong thì đã quen với cảnh này rồi nên từ từ đến gần thi thể Hoàng Thế, mở tay hắn ra, quả nhiên, trong tay cũng viết một chữ “Hoa”. Nghi vấn lại tiếp tục dấy lên trong đầu Quách Tiểu Phong, tại sao nạn nhân khi chết đều được viết lên tay chữ “Hoa”? Làm như vậy rốt cuộc là có thâm ý gì? Là để ám chỉ Tiểu Hoa phu tử sao? Nếu đúng là Tiểu Hoa phu tử đã chết cách đây hai mươi năm, sao có thể trở về tìm hai người này báo thù chứ? Nếu không phải, vậy tại sao hai người này vẫn để lại chữ “Hoa” trước lúc chết chứ? Sau khi chết còn bị chó Hoang cắn xé, có vẻ như rất giống với cái chết của Tiểu Hoa phu tử năm xưa, bị cắt gân, có thể là vì để trừng trị tội ác cưỡng hiếp Tiểu Hoa phu tử của bọn họ trước đây. Chó hoang cũng cơ bản là không thể, nếu là nhà Lôi Thành Đào do gia nhân nhất thời không để ý, nhưng sao có thể ngay đến nhà Hoàng Thế cũng là do gia nhân bất cẩn được. Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
- Tống Kiện Tác, qua đây khám nghiệm tử thi đi.
Quách Tiểu Phong nói.
- Được.
Tống Kiện Tác bước lại, lật phía sau lưng người chết.
- Dựa vào phía sau lưng người chết, xem ra đã chết vào khoảng tối hôm qua, nguyên nhân dẫn đến cái chết thì phải đợi giải phẫu mới biết được, nhưng có thể suy đoán bước đầu là do bị cắt gân dẫn đến mất máu mà chết, rất giống với nguyên nhân tử vong của Lôi Thành Đào. Người chết không còn nghi ngờ gì nữa chính là Hoàng Thế.
Tống Kiện Tác từ từ nói.
- Vậy, vậy rất đơn giản, tìm tiểu thiếp đã hầu hạ Hoàng lão gia tối qua để hỏi cho rõ ràng là được.
Quách Tiểu Phong nói.
- Nhưng, nhưng Tam phu nhân (dì ba) hầu hạ lão gia đêm qua đã mất tích rồi.
Vương Long đi vào nói.
- Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy rằng dì ba này không phải là người tốt.
Người lên tiếng chính là một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi, vẻ mặt rất sắc sảo.
- Vậy có thể nói rõ tình hình cụ thể được không?
Quách Tiểu Phong nói.
- Quan gia, ngài phải làm chủ cho tiểu nữ, từ sau khi cô ta được lão gia rước về làm tiểu thiếp, cậy mình có chút nhan sắc nên cô ta đã làm mê muội đầu óc lão gia ta, cô ta sắp cưỡi lên đầu chúng tôi rồi.
Đại phu nhân thương tâm nói.
- Đúng vậy, cô ta rõ ràng là không coi ai ra gì, cũng không biết là có tà thuật gì mà khiến lão gia mê mẩn cô ta cả ngày, thật đúng là hồ ly tinh.
Mọt người phụ nữ khá khoảng chừng ba mươi tuổi bước vào nói, có vẻ cũng rất lợi hại.
- Tối qua, sau khi nghe nói Lôi lão gia chết, tướng công như người mất hồn, cả ngày thẫn thờ, còn nói là người đó tới tìm họ báo thù, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy lão gia như vậy.
Đại phu nhân nói.
- Lão gia nói là hôm nay cả nhà chuyển đi nơi khác tránh nạn, nào ngờ tối qua lại bị con tiện nhân đó…ai ya, chúng tôi biết sống tiếp thế nào đây. Đại tỷ, số chúng ta thật vất vả, sau này chúng ta biết phải làm sao đây?
Nhị phu nhân nói xong thì khóc một cách thảm thiết.
- Phải, muội muội, chúng ta đúng là số khổ.
- Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, là ai đã phát hiện ra Hoàng lão gia chết?
Quách Tiểu Phong hỏi người báo án. Chỉ trông thấy người đó e dè thưa:
- Là tiểu nhân, tôi là Phúc Bá, là đầu bếp của Hoàng phủ, bởi vì lão gia là người kén ăn nên buổi sáng hàng ngày, tôi đều tới hỏi lão gia muốn ăn gì. Sáng nay cũng vậy, tôi cũng như mọi ngày đến phòng lão gia hỏi han, nhưng vừa đi tới cửa, tôi đã nhìn thấy cửa phòng lão gia bị ở tung, tôi cho rằng lão gia đã dậy, sau đó bước vào phòng tìm lão gia: “Lão gia, sáng nay lão gia muốn dùng gì”, tôi vừa nói vừa đi vào, nhưng tôi đã trông thấy một cảnh tượng mà cả đời này không thể quên, hai mắt lão gia trừng trừng nhìn tôi, khi đó tuy toàn thân lão gia là máu nhưng tôi vẫn chưa biết lão gia rốt cuộc đã chết hay chưa, cho nên mới dám tiến lại gần lão gia, cho tay vào gần mũi lão gia, ai biết được lão gia đã tắt thở, lúc đó tôi mới biết sự việc đã trở nên nghiêm trọng, vội chạy đi thông báo cho Đại phu nhân và Nhị phu nhân, cả Tam phu nhân nữa, tôi nhớ lai người hầu hạ lão gia tối hôm trước là Tam phu nhân, cho nên vội chạy đi thông báo cho Đại phu nhân và Nhị phu nhân, thương lượng một chút, sau đó mới quyết định đi báo án.
Phúc Bá vô cùng thương tâm nói.
- Nếu đã là như vậy, Phúc Bá, tôi hỏi cậu, lúc cậu phát hiện ra lão gia, có phải lão gia cậu đã bị chó hoang cắn xé không?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Phải, bởi vì tôi trong thấy ruột và nội tạng của lão gia đã bị lôi ra ngoài, nhưng tôi vẫn đến gần xem rốt cuộc lão gia đã chết hay chưa, bởi vì tôi không thể tin chỉ sau một đêm lão gia lại trở nên như vậy.
Phúc Bá nói như vậy sở dĩ là vì sợ Quách Tiểu Phong nghi ngờ cậu ta.
- Cậu không phải căng thẳng như vậy, tôi tin cậu không phải là hung thủ.
Quách Tiểu Phong chấn an nói.
- Quách lão đệ, cậu nói xem mấy người thê thiếp này có phải là thần kinh có vấn đề không, bỗng nhiên lại đi giết chồng mình rồi bỏ trốn, lẽ nào bọn họ bị trúng tà.
Lý đại nhân cũng thấy rất hiếu kỳ, tại sao kẻ giết người đều là tiểu thiếp.
- Ôi, người này, hình như thiếp đã gặp ở đâu rồi.
Bạch Nguyệt Quang cũng tiến lại, nhìn Hoàng Thế rồi kinh ngạc nói.
- Cái gì, nàng gặp ở đâu?
- Thiếp cũng không biết, song người này chắc chắn là thiếp đã gặp ở đâu rồi.
Bạch Nguyệt Quang khẳng định nói.
- Nàng đã từng gặp….?
Quách Tiểu Phong suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vội hỏi:
- Ta biết rồi, nhất định là nàng đã nhìn thấy người này trên bức tường đó đúng không?
- Đúng rồi, không sai, trong bốn người đó có một người là hắn, nhưng so với trên bức tường thì vẫn trẻ hơn nhiều.
- Sao nàng lại ngốc như vậy, vụ án của Tiểu Hoa phu tử đã xảy ra hai mươi năm về trước, đương nhiên khi đó còn trẻ rồi, khi ấy Hoàng Thế vẫn còn đi học.
- Oa, tướng công, chàng thật thông minh.
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần III: U hồn ở Tây Song Bản Nạp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...