Trong thời gian gia nhân đi tìm Quách Tiểu Phong, Quách Tiểu Phong vì muốn Lý Minh nhận tội, đã nói ra động cơ và thời gian giết người của Lý Minh, xem xem Lý Minh này còn lời nào để nói. Lý Minh đương nhiên là không chịu nhận tội.
- Quách bổ đầu, anh đang nói cái gì vậy? Tôi sao có thể vì chút củi đốt mà giết người được? Anh có biết Đại Tống chúng ta giết người phải đền mạng không, tôi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà giết người rồi lại phải đền mạng liệu có đáng không.
Lý Minh bất bình nói.
- Nói bậy, rõ ràng là cậu ghi hận trong lòng và đã giết chết Nhị Cẩu.
Quách Tiểu Phong vẫn cứng rắn nói.
- Được, anh nói tôi giết Nhị Cẩu, vậy anh có chứng cứ gì?
Lý Minh là cây ngay không sợ chết đứng, cứ để Quách Tiểu Phong đưa ra chứng cứ.
Đã nửa ngày trôi qua, đến bây giờ Quách Tiểu Phong vẫn không hề có chút manh mối nào, tình hình quả rất nguy cấp, phải rồi, mình vẫn chưa tìm ra chứng cứ, sao có thể hồ đồ ép Lý Minh nhận tội chứ. Nhưng hiện tại, Quách Tiểu Phong đang rơi vào bế tắc, ép Lý Minh nói ra đầu đuôi của việc “Tam đại thần khí” đổ máu, Lý Minh vốn vô tội, cậu ta có thể khai báo được cái gì chứ, Lý Minh quỳ xuống dưới đất, cương quyết cho rằng mình bị oan. Lúc này, gia nhân cũng vừa mới đến, còn sự tình sau đó thế nào các bạn cũng đã biết qua chương trước rồi đấy.
Sau khi rời khỏi nhà Lý Minh, Quách Tiểu Phong lại cẩn thận suy nghĩ về đầu đuôi manh mối của cả vụ án này, có mấy điểm nghi vấn. Thứ nhất, tại sao hai người bị sát hại trước đó đều là người trong thôn, mà người bị hại thứ ba lại là Hoàng Tam? Đương nhiên hiện tại chưa thể xác định chính xác Hoàng Tam có phải là đã bị hãm hại hay không, nhưng với tình hình này thì mạng sống của Hoàng Tam rất có thể đang bị đe dọa. Thứ hai, Nhị Cẩu và Vương Mãnh đều có liên quan tới vụ án của Trương Nhược Danh, cứ ngỡ rằng người bị hại tiếp theo là Đỗ Bân, nhưng cho đến giờ Đỗ Bân vẫn vô sự, trong khi đó Hoàng Tam chẳng có mối liên quan nào đến toàn bộ vụ án lại bỗng dưng mất tích. Rốt cuộc là như thế nào đây? Thứ ba, nếu vụ án này đúng là có liên quan đến vụ án Trương Nhược Danh, vậy thi thể của Trương Nhược Danh rốt cuộc đã không cánh mà bay đi đâu? Là có người cố ý đào thi thể của cậu ta lên, hay là cậu ta căn bản vẫn chưa chết. Thứ tư, tại sao vụ án đó đã xảy ra cách đây bao nhiêu năm rồi, mà giờ hung thủ mới báo thù? Thứ năm, hung thủ rốt cuộc là đã làm thế nào để trong thời gian in vết máu lên “Tam đại thần khí” mà không bị ai phát hiện. Những điểm nghi vấn này dường như đều có sự liên hệ với nhau rất lớn, có thể nói chỉ cần giải thích được một trong năm điểm nghi vấn đó thì những điểm nghi vấn khác có thể được lý giải. Ngày thứ hai đã trôi qua mà Quách Tiểu Phong vẫn chẳng có thu hoạch gì.
- Tiểu Phong, chàng đừng sốt ruột, chúng ta vẫn còn ngày mai nữa mà, chúng ta cứ đi từng bước vậy.
Bạch Nguyệt Quang thấy bộ dạng Quách Tiểu Phong như vậy thì xót xa nói.
- Một ngày, một ngày thì có thể làm được gì, ta thật vô dụng, chẳng nghĩ ra được gì cả.
- Quách Tiểu Phong, chàng cho rằng chàng bắt nhầm người, suy đoán loạn lên như vậy thì có thể bắt được hung thủ, thiếp đi theo chàng lâu nay nên thiếp hiểu, đến thời khắc mấu chốt chúng ta càng phải bình tĩnh và tỉnh táo, vẫn còn một ngày, tuy rất ngắn, nhưng có thể coi là thời khắc cuối cùng, chàng không nên tự trách bản thân như vậy, chàng phải kiên định với suy luận của chàng, tiếp tục nỗ lực, cứ coi như cuối cùng vẫn phải chịu thất bại, nhưng đó là sự nỗ lực hết sức của chàng, nếu như vậy,Bạch Nguyệt Quang ta sẽ cam tâm cùng chàng nhận lấy hình phạt“Tẩm trư lung”.
Bạch Nguyệt Quang trách móc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đây không phải là tâm trạng của cô, nói thật, Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đều vô tội, nếu không có trận mưa bão đó thì bọn họ cũng không phải ở lại sơn thôn này, cũng không bị cuốn vào vụ án phức tạp đó. Vụ án này còn phức tạp hơn nhiều so với vụ án Lý Phiêu Phiêu năm đó, thời gian cũng gấp gáp hơn, thật đúng là đã làm khó Quách Tiểu Phong. Quách Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt Quang:
- Nguyệt Quang, xin lỗi nàng, xin lỗi người dân ở sơn thôn này, nàng nói phải lắm, ta không nên nhụt trí như vậy, nếu không tiếp tục nỗ lực, chắc chắn không còn cơ hội, bởi vậy nhất định phải nỗ lực đi tiếp, ít ra vẫn còn cơ hội, nào sợ thời khắc cuối cùng chứ, ta nghe nàng, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.
Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang trở về quán trọ, mọi người đã tìm Hoàng Tam cả một ngày trời mà vẫn không có tin tức gì, trông ai cũng ủ rũ.
- Đại ca, có chuyện này muốn trao đổi với ca ca một chút có được không?
Quách Tiểu Phong hỏi Quách Thiên Hùng.
- Ừ, có chuyện gì đệ cứ nói đi.
Quách Thiên Hùng cũng đủ mệt mỏi rồi, nhưng vẫn tiếp nhận yêu cầu của Quách Tiểu Phong, bởi vì anh ta biết, nếu ngày mai mà vẫn không thể phá án, như vậy đệ đệ và em dâu của mình sẽ bị “Tẩm trư lung”, không những vậy có khi còn liên lụy đến cả những người khác trong Quách phủ, chỉ còn cách giúp đệ đệ phá án mới là thượng sách.
- Đại ca, đệ muốn hỏi một chút về lai lịch của Hoàng Tam, mong huynh kể tỉ mỉ một chút.
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Hoàng Tam à, thúc ấy làm công cho nhà chúng ta cũng được nhiều năm rồi, còn nhớ thúc ấy là do Lý Nghị lựa chọn trong đám người làm, khi đó nhà chúng ta chưa giàu có như bây giờ, cha thấy Hoàng thúc không có gia thế, lại thật thà, siêng năng nên đã giữ thúc ta lại, từ đó Hoàng thúc trở thành phu xe ngựa của Quách phủ chúng ta, chắc cũng được mười mấy năm rồi đấy. Bây giờ lại mất tích, thật là đáng tiếc.
Quách Thiên Hùng kể lể rồi thở dài một tiếng.
- Đại ca, nói Hoàng thúc không có gia thế nghĩa là sao, còn nữa, mười mấy năm nay Hoàng Tam thúc có bao giờ đi xa khỏi Quách phủ không?
Quách Tiểu Phong truy vấn.
- Hình như thúc ấy chưa từng đi đâu xa khỏi phủ chúng ta đâu, không có gia thế ý là năm đó Hoàng thúc có nói rằng thúc ấy đến từ một vùng nào đó của Sơn Tây, ngoài ra thúc ta không nói thêm điều gì nữa.
- Phải rồi, trước đây tôi và Hoàng Tam sống cùng một thôn, tôi rất hiểu cậu ta, nhưng có vẻ cậu ta cũng không phải là người của thôn chúng tôi, còn nhớ khi cậu ta bảy tám tuổi đã lưu lạc đến thôn chúng tôi, sau đó mấy năm, tôi và Hoàng Tam mới cùng nhau đi làm công.
Một gia nhân của Quách phủ hồi ức lại.
- Còn nữa, ta thấy Hoàng Tam thúc có vẻ đặc biệt thích soi gương, thúc ấy có một người bạn thân tên là Trịnh Kính Tử, ta cũng không hiểu, một nam nhân sao lại thích gương như vậy, giống nữ nhân quá.
Quách Thiên Lễ cũng lên tiếng.
- Mọi người đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta và Nguyệt Quang đi ra ngoài tìm Hoàng Tam.
Quách Tiểu Phong nói.
- Hoàng Tam thúc à, hình như thúc ấy cũng rất thích hoa đó, lần trước ta trông thây một mình thúc ấy ngẩn người ngắm hoa cả nửa ngày. Quách đại ca, đại ca nói xem thúc ấy có phải là biến thái không?
Mạnh Kiều cũng nói chen vào.
- Đi đi đi, trẻ con đừng nói bậy, Hoàng Tam thúc rất chính trực, không thì chúng ta đâu có giữ thúc ấy những mười mấy năm như thế.
Quách Tiểu Phong vui vẻ nói.
Quách Tiểu Phong vui vẻ như vậy là vì hắn đã gần biết được hung thủ là ai, nhưng Hoàng Tam một mình ở bên ngoài chẳng phải rất nguy hiểm sao, Quách Tiểu Phong phải nhanh chóng tìm được Hoàng Tam, tránh để thúc ấy bị hung thủ ra tay.
Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang hai người họ vội đi vào trong màn đêm.
- Hoàng Tam thúc, Hoàng Tam thúc, có nghe thấy chúng tôi gọi không.
- Nguyệt Quang, theo ta tới cổng thôn có đặt “Tam đại thần khí”, có thể ở đó sẽ tìm ra manh mối gì đó.
Quách Tiểu Phong ra vẻ thần bí nói.
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần II: Chuyện Ma Quái Ở Sơn Thôn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...