Quách Tiểu Phong lặng lẽ nằm trên giường, nghe tiếng mưa bão ngoài cửa sổ, nghĩ về thôn trang có cái tên là “Sơn thôn”, cũng may nơi đây địa hình tương đối cao, con đường vừa đi qua sớm đã bị mưa làm cho lầy lội.
Có tiếng ầm ầm ở bên ngoài khiến cả quán trọ như bị lay chuyển. Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy trên những hòn núi, đá đang bị lăn xuống, thì ra đó là lở đá, còn đáng sợ hơn cả bão tuyết.
Bọn người Quách Tiểu Phong trầm ngâm, cứ cho là sớm mai có thể thuận lợi chuẩn bị xe ngựa thì cũng không thể ra khỏi đây. Sức tàn phá của lở đá tôi nghĩ không cần phải nói chi tiết các bạn cũng có thể tưởng tượng ra, là cực kỳ lớn, chỉ có mười ngày hay nửa tháng thì không thể khôi phục về trạng thái bình thường, nếu phải ở trong quán trọ tồi tàn này những nửa tháng, điều này quả là tồi tệ. Nhưng với tình hình trước mắt thì cũng không còn cách nào khác, chi bằng cứ ở lại thôn trang này.
- Phải làm sao đây, tướng công, chúng ta không quay về được rồi.
Bạch Nguyệt Quang lo lắng nói.
- Đừng lo, chắc là sẽ có cách thôi.
Quách Tiểu Phong đang ngủ lại bị Bạch Nguyệt Quang đánh thức nên thuận miệng nói.
- Chàng đừng ngủ nữa, thiếp sợ lắm.
Bạch Nguyệt Quang lay người Quách Tiểu Phong nói.
- Yên nào, mau ngủ đi.
Quách Tiểu Phong mệt mỏi nói.
Có lẽ đêm nay đã được định đoạt là một đêm không yên ổn, có lẽ ông trời không muốn cho Quách Tiểu Phong được nghỉ ngơi, có lẽ ông ta thấy bọn họ không có việc gì nên tìm cho họ chút ít phiền toái, khi mà Quách Tiểu Phong nửa tỉnh nửa mê, một tiếng kêu thảm thiết xé tan màn đêm. Ngoài trời mưa bão, lở đá, sấm chớp liên thanh, vừa nghe thấy tiếng kêu đó, theo phản ứng bản năng, Quách Tiểu Phong lập tức chồm dạy.
- Tiểu Phong, chàng đi đâu?
Nguyệt Quang căng thẳng hỏi. Vốn cô đã đủ sợ hãi rồi, bây giờ Tiểu Phong lại ra ngoài nữa thì chỉ còn một mình cô ở trong căn phòng âm u này.
- Không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sao? Ta đi xem thế nào.
- Không cần đâu, bên ngoài mưa to như vậy, nhỡ có chuyện gì thì biết làm thế nào?
Bạch Nguyệt Quang cầu xin Quách Tiểu Phong.
- Có gì phải sợ chứ, chẳng phải nàng đã theo sư phụ học y thuật được hơn một năm rồi sao, biết đâu có người bị thương, nàng còn chữa trị cho người ta.
- Nhỡ người ta chết rồi thì sao?
Bạch Nguyệt Quang rụt rè nói.
- Nếu người ta chết rồi thì nàng khám nghiệm tử thi giúp người đó, khỏi cần ta phải quay về Kinh thành tìm Lương Kiện Tác.
Quách Tiểu Phong vừa nói vừa mặc y phục và đi giày.
- Mau lên, nàng còn ngồi ngẩn người ở đó làm gì?
- Nhưng, nhưng, thiếp chưa khám nghiệm thi thể người chết bao giờ, chẳng có kinh nghiệm gì hết, khám nghiệm thế nào đây?
Nguyệt Quang không đồng ý.
- Vậy lần này làm coi như để lấy kinh nghiệm vậy, mau lên.
Quách Tiểu Phong thúc giục.
Mặc xong y phục, Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đi ra ngoài, Quách Thiên Hùng đang lo lắng đứng ở cửa.
- Tiểu Vân, nàng vẫn ổn chứ, chúng ta đi tìm người, không phải đi chơi.
Quách Thiên Hùng thúc giục.
- Đại ca, sao vậy?
Quách Tiểu Phong thấy Quách Thiên Hùng sốt ruột như vậy thì quan tâm hỏi.
- Nhị đệ, đệ có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc nãy không, ta và đại tẩu muốn ra ngoài xem xét một chút.
Quách Thiên Hùng căng thẳng nói.
- Được rồi, được rồi…
Vân Nhi từ từ đi ra ngoài, trông thấy Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang:
- Nhị đệ, muội muội, hai người cũng nghe thấy sao, ta và ca ca vừa xong cũng nghe thấy tiếng kêu đó, cho rằng hai em đang ngủ nên không dám đánh thức, hóa ra hai em cũng nghe thấy, như vậy cũng tốt, càng nhiều người thì càng nhiều trợ giúp, không thể trì trễ nữa, chúng ta mau đi thôi.
Vân Nhi nói.
Bên ngoài trời vẫn mưa rất to , bốn người cứ thế đi trong màn mưa, mắt cũng không thể nào mở to ra mà nhìn được. Người trong cái thôn này sao có thể như vậy nhỉ, có người xảy ra chuyện mà cũng không ra ứng cứu, Quách Tiểu Phong nghĩ thầm, vẫn đang đi về phía mà tiếng kêu cứu lúc nãy truyền tới, nhưng càng đi sâu tìm thì lại càng cảm thấy kì quặc, càng lúc càng cảm thấy bất an hơn, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn, Quách Tiểu Phong cảm giác sự tình có vẻ như không đơn giản như vậy, linh cảm mách bảo hắn rằng, hắn đang rơi vào một cái bẫy, hắn cảm thấy rằng mình nên quay trở về quán trọ thì hơn, mưa giống như những viên đá nhỏ đập vào người hắn, tê rát khắp người, có lẽ đại ca bọn họ đã tìm thấy người bị thương rồi, Quách Tiểu Phong tự an ủi bản thân.
Quách Tiểu Phong quay về nhà trọ, không lâu sau, Bạch Nguyệt Quang, Vân Nhi và cả Quách Thiên Hùng lần lượt trở về, họ đều không tìm thấy người bị thương, thật là kỳ lạ, người đó rõ ràng là đã kêu rất thảm thiết, sao lại không tìm thấy chứ? Quách Tiểu Phong nghĩ thầm, người đó rốt cuộc là vì chuyện gì mà lại kêu thảm như vậy? Nơi phát ra tiếng kêu đó rõ ràng là từ mảnh rừng rậm kia, một người vào lúc nửa đêm lại đi vào rừng rậm để làm cái gì nhỉ, người bình thường có thể làm như vậy không? Người ấy đi vào rừng rậm đã gặp phải chuyện đáng sợ gì nhỉ? Quách Tiểu Phong càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng, lẽ nào trên đời này thực sự có ma quỷ, lẽ nào tiếng kêu thảm thiết vừa nghe thấy không phải là tiếng kêu của con người, mà là của ma quỷ. Từ lúc bắt đầu, sơn thôn, quán trọ đổ nát, tiếng kêu thảm thiết, mưa bão, dự cảm bất an, trận lở đá , người bị thương bị mất tích, những việc này, chẳng phải là quá trùng khớp nhau sao, giả dụ tất cả những việc này đều do ma quỷ làm, như vậy tất cả những sự việc đó đều có thể được giải thích. Đầu tiên, quỷ thần khiến họ rơi vào đây, sau đó nửa đêm lại không biết là quỷ thần nào lại hù dọa bằng tiếng kêu thảm thiết rồi mất tích. Nhưng cứ cho là quỷ thần làm đi, vậy mục đích của nó là cái gì? Nếu tất cả chỉ là sự trùng hợp, như vậy vẫn còn tốt, nhưng nếu đúng là có người nhằm vào bọn người Quách Tiểu Phong thật, chắc hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng Quách Tiểu Phong không tin trên đời này có ma quỷ, hắn tin rằng nếu quỷ thần muốn giết họ, thì chỉ cần chớp mắt là xong, đâu cần phải lãng phí thời gian để làm ra những chuyện huyền nhuyễn này, bởi vậy Quách Tiểu Phong tin rằng chuyện này do người nào đó vì một mục đích nào đó nên đã cố tình làm ra những chuyện ly kỳ như thế, xem ra người này nhất định là có bí mật nào đó không thể tiết lộ cho người khác, còn về người này là ai, có phải là nhằm vào bọn Quách Tiểu Phong hay không, điều này vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Quách Tiểu Phong lắc lắc đầu, chẳng lẽ mình đã nghe nhầm sao? Hy vọng là như vậy, Quách Tiểu Phong nghĩ. Dày vò cả một đêm, Quách Tiểu Phong cảm thấy mệt mỏi cực độ, dần dần ngủ thiếp lúc nào không hay.
- Thiên Hùng ca, thật là phải làm như vậy sao? Thiếp cảm thấy không hay lắm.
Vân Nhi lo lắng hỏi.
- Được rồi, trời biết, đất biết, nàng biết, ta biết là được rồi.
Quách Thiên Hùng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.
- Nhưng thiếp vẫn cảm thấy việc này mà giấu Nhị đệ thì không tốt lắm.
- A đầu ngốc, nàng không nói, ta không nói, thì ai biết chứ. Tiếng kêu thảm thiết đó, rốt cuộc là như thế nào? Nàng có nghe nhầm không?
Quách Thiên Hùng khẽ nói.
- Ai, không biết đã xảy ra chuyện gì? Song dù thế nào, việc cũng đã xảy ra rồi, vạn lần không nên để Nhị đệ biết, nó là một Bổ đầu, nếu biết sẽ điều tra cho bằng được.
Vân Nhi trau mày nói.
- Có thể giấu được bao lâu tốt bấy lâu, Nhị đệ mà biết chuyện này là phiền phức đấy.
Quách Thiên Hùng thấp giọng nói.
- Cẩn thận có người nghe trộm đó.
Vân Nhi cảnh giác nói.
Bọn họ không biết rằng vào lúc đó ngoài cửa đang có một người mặc đồ đen đang nghe câu chuyện của vợ chồng họ.
Người này rốt cuộc là ai? Vợ chồng Quách Thiên Hùng rốt cuộc đã giấu Quách Tiểu Phong chuyện gì? Quách Tiểu Phong có thể khám phá ra chân tướng của sự việc không? Tiếng kêu thảm thiết trong đêm là như thế nào? Sự tình có thể kết thúc ở đây không ?.....
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần II: Chuyện ma quái ở một sơn thôn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...