- Hải Đường, có nghĩa là gì, ta cảm thấy cái mà Viên Viên muốn nói đến không phải là Hải Đường, các người cứ nhìn kỹ tờ giấy này, tờ giấy này rõ ràng là bị người ta xé đi mất một nửa, có vẻ như nửa kia của tờ giấy này đã viết cái gì đó rất quan trọng, khả năng có thể trực tiếp làm bại lộ thân phận của hung thủ.
Quách Tiểu Phong suy tư một hồi rồi lại nói tiếp:
- Chu bổ đầu anh nghĩ sao?
Quách Tiểu Phong nhìn Chu bổ đầu hỏi.
- Ừ !
Chu bổ đầu ra vẻ nghĩ ngợi:
- Quách công tử, nếu thật sự đúng như cậu phán đoán, hung thủ đã xé mất nửa kia của tờ giấy, sau đó đã giết Viên Viên cô nương, rồi lại đem nửa kia của tờ giất nhét vào tay cô ấy, tôi nghĩ, chỉ có một khả năng, đó là hung thủ là kẻ vô cùng ngông cuồng, có gan khiêu chiến với cả quyền uy của quan phủ chúng tôi, xem ra lần nay đã gặp phải một đối thủ đáng sợ rồi. Tôi nghĩ là như vậy.
- Hung thủ ra tay vào khoảng giờ Dần, cũng là vào lúc trước khi cậu và Lý cô nương đến nhà của Mạnh Lâm Mạnh công tử, sau khi giết chết Viên Viên, đã nhìn thấy Viên Viên cô nương lưu lại tin tức về cái chết cho chúng ta, đã cố ý xé nửa trước của tờ giấy và chỉ để lại nửa sau, dám khiêu chiến với cả quan phủ, hung thủ này rõ ràng là rất điên cuồng, chắc là nam giới, hắn rất thông minh, không những thế võ nghệ cũng khá là cao cường, cơ thể vô cùng cường tráng nữa.
Chu bổ đầu phân tích.
- Đúng, Chu bổ đầu nói rất có lý, tôi cũng nghĩ như vậy.
Phiêu Phiêu lên tiếng, rồi hỏi:
- Triệu đại nhân, tôi cho rằng nên theo những gì mà Chu bổ đầu đã phân tích để đi bắt hung thủ, ngài nghĩ thế nào?
- Phiêu Phiêu, hôm nay sao nàng lại nhiều lời như vậy, nàng là quan huyện à ?
Quách Tiểu Phong kỳ lạ hỏi. Phiêu Phiêu này sao hôm nay lại nói nhiều thế nhỉ ?
- Em chỉ là nói cách nhìn của bản thân mà thôi, em không bắt ép Triệu đại nhân phải làm theo những gì em nói. Triệu đại nhân, ta cũng chỉ là bậc nữ nhi, cũng chẳng đưa ra được ý kiến gì, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, ngài muốn thế nào thì cứ làm như thế ấy, không cần phải để ý tới ý kiến của tôi đâu.
- Không sao, Lý cô nương, những gì mà cô nói cũng giống như những gì ta nghĩ. Quách công tử à, Lý cô nương nói rất phải, sao cậu lại nói cô ấy như thế?
Triệu Ứng Long chẳng mấy khi có cơ hội nịnh hót như thế này.
- Đại nhân giáo huấn rất phải, thảo dân đúng là đã hơi kích động.
Quách Tiểu Phong trừng mắt nhìn Lý Phiêu Phiêu một cái.
- Người đâu, khụ khụ…
Triệu Ứng Long xem ra là sắp tuyên bố kết quả điều tra tối nay.
- Truyền lệnh, ngày mai bắt đầu, dán cáo thi truy nã một nam nhân cực kỳ khôn ngoan, vô cùng cường tráng, có quan hệ tới Quách phủ.
Triệu Ứng Long ra vẻ miệng lưỡi nhà quan.
- Đại nhân, đợi đã, hung thủ cố tình gây họa cho Bạch Nguyệt Quang, vậy chắc chắn có liên quan đến Bạch Nguyệt Quang, cho nên tôi đề nghị phải điều tra cả nam nhân có liên quan tới tôi và Bạch Nguyệt Quang, theo tôi biết, Viên Viên hình như không có võ công, nam nhân bình thường cũng có thể giết chết cô ấy, có một người rất giống như hung thủ được miêu tả.
Quách Tiểu Phong vội vàng nói.
- Ồ, nói ta nghe xem…
Triệu Ứng Long cũng hiểu, Kinh thành rộng lớn như thế muốn tìm hung thủ thì có khác nào như mò kim đáy bể.
- Đại nhân, người đó chính là chủ nhân của ngôi nhà này- Mạnh Lâm, như chúng ta thấy, trước khi chết nạn nhân không có dấu vết của sự phản kháng, cho nên, người ra tay với cô ấy rất có thể là người mà cô ấy quen biết. Theo tôi nghĩ, Mạnh Lâm và nạn nhân là có quan hệ nam nữ, người chết không hề có bất cứ sự phòng bị nào đối với việc anh ta làm, tôi nghĩ nội tình có thể là như vậy. Mạnh Lâm biệt tăm bấy lâu nay, nhưng nạn nhân lại không hề lo lắng, điều này chứng tỏ nạn nhân biết được Mạnh Lâm đang ở đâu, có thể Mạnh Lâm sau khi rước họa cho Bạch Nguyệt Quang thì đã tìm một nơi thâm sơn cùng cốc để tránh nạn. Hắn đã nói dối một số chuyện với nạn nhân, nạn nhân vốn thật thà, cũng không biết rằng mình chính là người duy nhất biết chân tướng sự thật, hôm nay, Mạnh Lâm quay về nhà, sau khi giết người diệt khẩu, sợ bị trị tội nên đã chạy trốn.
Quách Tiểu Phong phân tích.
- Nhưng tại sao Mạnh Lâm phải rước họa cho Bạch Nguyệt Quang.
Chu bổ đầu hỏi.
- Thật ra người giới thiệu Nguyệt Quang cho tôi chính là Mạnh Lâm, có thể anh ta không hài lòng khi tôi và Nguyệt Quang nên duyên, cho nên đã ghi hận trong lòng, bởi vậy đã rước tai vạ cho Nguyệt Quang.
Quách Tiểu Phong nói.
- Quách công tử, cậu xem thế này có được không, phía quan binh chúng ta sẽ phân thành hai nhánh, một nhánh đi tìm những nam nhân khả nghi trong thành, nhánh khác đi dán cáo thị truy nã Mạnh Lâm.
Triệu đại nhân nói.
- Tôi cũng nghĩ vậy, đại nhân, ngài nên thả Nguyệt Quang thì hơn.
Quách Tiểu Phong không quên nhắc nhở Triệu Ứng Long minh oan cho Nguyệt Quang.
- Được được, bản quan nói là làm, người đâu, cùng Quách công tử tới nhà lao phóng thích cho Bạch cô nương.
May mà Triệu Ứng Long vẫn còn chút lương tâm, vẫn giữ lời hứa. Quách Tiểu Phong mừng rỡ như một đứa trẻ.
- Kiện Tác, đem thi thể này về khám nghiệm cẩn thận, hồi phủ.
- Vâng, thưa đại nhân.
- Nguyệt Quang, Nguyệt Quang, nàng được phóng thích rồi, nàng vô tội…
Vẫn chưa bước vào nhà lao thì tiếng nói của Quách Tiểu Phong đã truyền vào trước rồi.
- Tiểu Phong, Tiểu Phong chàng đã tìm thấy Viên Viên rồi sao? Cô ấy đâu?
Bạch Nguyệt Quang nhìn Quách Tiểu Phong vội vàng hỏi.
- Nguyệt Quang, nàng nghe ta nói đây, Viên Viên…Viên Viên cô ấy đi rồi.
Quách Tiểu Phong không đành lòng thông báo tin này cho Nguyệt Quang.
- Ý gì vậy, đi rồi nghĩa là sao, chàng không tìm thấy Viên Viên, vậy em sao có thể được phóng thích chứ?
Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi. Quách Tiểu Phong lắc đầu:
- Nguyệt Quang, Viên Viên cô ấy bị người ta giết hại.
Quách Tiểu Phong không thể không nói ra câu này.
- Chàng nói cái gì, nói lại lần nữa xem nào.
Bạch Nguyệt Quang thật không dám tin.
- Chúng ta ra khỏi đây rồi nói tiếp nhé Nguyệt Quang?
Quách Tiểu Phong đau xót nói.
- Không, đều là lỗi của em, đều là lỗi của em, là em không trông nom Viên Viên chu đáo, em là một người chị không dạy bảo tốt em gái mình. Em đáng chết, em đáng chết…
Bạch Nguyệt Quang không thể chịu nổi sự đả kích này, lấy tay đập mạnh vào đầu.
- Nguyệt Quang, nàng hãy bình tĩnh một chút, việc này không can hệ gì tới nàng.
Quách Tiểu Phong khuyên nhủ Nguyệt Quang. Nhưng Bạch Nguyệt Quang vẫn như điên loạn
- Nha môn, mau mở cửa, mau, mau lên.
Quách Tiểu Phong như ngồi trên đống lửa, sau khi cửa được mở, Bạch Nguyệt Quang vẫn kích động như vậy. Biết tình hình sẽ trở nên xấu đi, Quách Tiểu Phong liền điểm nguyệt Bạch Nguyệt Quang, cô tạm thời hôn mê bất tỉnh nằm trong lòng Quách Tiểu Phong, thân thể không ngừng run rẩy, Quách Tiểu Phong sờ lên trán Bạch Nguyệt Quang, nàng bị sốt rồi. Tay nàng cũng bị sưng phồng lên giống bánh màn thầu vậy. Quách Tiểu Phong đau lòng tột độ, vội vã xuống phố tìm đại phu, đại y vừa trông thấy Nguyệt Quang là biết ngay cô đã bị trọng thương, vội kê đơn thuốc, băng bó vết thương.
- Đại phu, cô ấy sao rồi?
- Ai…vết thương bên ngoài thì không nghiêm trọng lắm, song nội tâm của cô ấy không có hy vọng cứu sinh, cho nên cô ấy có tỉnh lại không thì vẫn chưa biết.
Đại phu thở dài nói.
- Nguyệt Quang, Nguyệt Quang, sao có thể, phải rồi, đi tìm Phiêu Phiêu, cô ấy nhất định có cách. Nhưng có nên tìm cô ấy không? Họ là tình dịch mà…mặc kệ cứ đi tìm cô ấy rồi tính tiếp. Nguyệt Quang, xin lỗi nàng, là thật vô dụng, nếu ta đến sớm nửa canh giờ thì có lẽ Viên Viên đã không chết. Xin lỗi nhé Nguyệt Quang, nhưng vụ án này tuyệt đối không can hệ gì tới nàng, không phải do nàng không biết dạy bảo Viên Viên, mà do chính ta không biết giảng đạo lý cho huynh đệ Mạnh Lâm. Nguyệt Quang, nàng không được chết, bây giờ cha ta đã không còn nữa, không có ai có thể chia rẽ đôi ta, không thể, thật sự không thể…ta muốn thành thân với nàng, sau đó chúng ta phải sinh thật nhiều thật nhiều con, con gái thì sẽ giống nàng, nàng dạy nó thêu thùa, tương lai sẽ là tiểu thư của Quách Phủ Kinh thành, người muốn lấy nó chắc phải xếp hàng dài. Nếu là con trai, nó sẽ giống ta, ta sẽ dạy nó võ công, sau này sẽ là Công tử của Quách phủ, hành hiệp trượng nghĩa, làm say đắm các tiểu cô nương, Nguyệt Quang, nàng hãy tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…
Quách Tiểu Phong thẫn thờ nói, nước mắt tuôn rơi.
- Nguyệt Quang, Nguyệt Quang…
Quách Tiểu Phong từ từ ngủ thiếp đi…
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần I: Hải Đường tỏa hương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...