Trong mắt Quách Tử Tôn giống như không một ai tồn tại ngoài Lưu Y của hắn, hắn dây dưa, quấn quýt một hồi rồi mới chịu lưu luyến rời khỏi môi cô.
Còn chưa kịp để cô sốc lại tinh thần, hắn lại dùng một tay bế bỗng cô lên, để bờ mông căng tròn của cô ngồi lên bắp tay hắn.
Hành động quá đỗi bất ngờ khiến Lưu Y theo phản xạ vòng tay túm chặt lấy vai áo Quách Tử Tôn, khuôn mặt từ lúc nào đã đỏ như trái cà chín.
“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống đi! Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, xấu hổ quá đi mất!” Cô thấp giọng, hờn trách nói.
“Ngoan nào! Chẳng phải em muốn tôi đến đón em sao?”
Ánh mắt Lưu Y thoáng ngừng lại, trong đó ẩn chứa sự bất ngờ không nhỏ.
“Đáng ra tôi có thể đến sớm hơn nhưng đột nhiên xảy ra chuyện.
Cảng phía nam phát hiện ra tàu chở hàng lậu, tôi phải đến đó xử lý một chuyến…”
Quách Tử Tôn điều động nhiều người như vậy là đến đón cô? Lại còn đang giải thích cho cô nghe lý do vì sao hắn đến muộn?
Hắn thực sự quan tâm cô thế sao?
“Nhưng mà em cũng được lắm! Dám ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt, còn đánh công dân của tôi ra nông nỗi này!” Đột nhiên Quách Tử Tôn nghiêng đầu, khiến chóp mũi của cả hai vô tình chạm vào nhau.
Lưu Y bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm liền ngại ngùng tránh né.
“Công dân của anh dám có ý với người của tôi.”
“Em tranh giành phụ nữ với bọn họ?” Ấn đường Quách Tử Tôn nhíu lại, tỏ vẻ không vui.
“Anh không cho tôi gần gũi với đàn ông thì cũng nên cho tôi giao lưu với phụ nữ chứ?”
“Sói con em được lắm!” Hắn nở nụ cười lạnh, giống như đao phủ: “Chuyện trò thì cũng thôi đi, đã vậy ban nãy còn nắm tay ôm eo cô ta?”
Như phát hiện ra chuyện động trời, Lưu Y mở to tròng mắt kinh ngạc, ngờ vực hỏi: “Tử Tôn, đừng nói là anh đang ghen cả với cô bé đó?”
Một lúc sau, hắn mới liếc nhìn cô một cái.
“Giới tính quan trọng sao?”
Trong phút chốc Lưu Y có cảm giác như dẫm phải phân chó.
Sao trước giờ cô không nhận ra Quách Tử Tôn lại biến thái đến mức này?
Một người phụ nữ thôi mà hắn cũng nổi cơn ghen được? Không phải sau này đối với trẻ con và người già hắn cũng cấm cô không được lại gần đấy chứ?
Mà thôi bỏ đi! Cô không giỏi võ mồm bằng hắn, có nói nữa thì kết quả cũng không thể nào thắng được.
Tốt hơn hết là phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Bầu không khí bây giờ còn đáng sợ hơn là lúc Quách Tử Tôn xông vào nữa, mọi người vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì khung cảnh đang diễn ra ngay trước mắt.
Nhiều tay săn ảnh chỉ biết đứng nhìn mà nuối tiếc đến ngây người, bởi bọn họ biết, chỉ cần động thái gây ảnh hưởng đến Tổng thống lĩnh, cũng sẽ bị bắn bỏ mà không cần bất kỳ lý do nào.
Đám Kiều Linh và mấy gã đàn ông thì mặt mày xanh tái, run rẩy nhìn nhau, có ai ngờ được người bị bọn họ mắng chửi ban nãy, còn định đụng tay đụng chân lại là người phụ nữ của Tổng thống lĩnh cơ chứ.
Xem ra phen này bọn họ chết chắc rồi.
Mặc dù trong bar nhiệt độ điều hoà khá mát mẻ, nhưng trên gương mặt gã giám đốc mồ hôi đã thấm ướt từ bao giờ, hắn đưa tay quệt lên trán, cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi tỉnh, run sợ nói:
“Thống lĩnh… hoá ra vị thiếu gia, à không…là là… tiểu thư đây, mới thực sự….
là… là… người phụ nữ của ngài sao?”
Trong khi đó Khả Ny đứng ở phía đối diện vẫn chưa hết kinh ngạc, cô dùng ánh mắt trong veo ẩn chứa sự tình khó nói nhìn vào Lưu Y, mãi mới mấp máy được mấy từ:
“Thì ra… ngài… ngài… là con gái!”
Hèn gì lúc đầu gặp, cô đã tự hỏi tại sao lại có người đẹp đến thế, từ đôi mắt nâu sâu thẳm cho đến sống mũi cao thanh mảnh, cùng với đôi môi mềm mại tới làn da không tỳ vết, tất cả thật sự quá hoàn hảo.
Ngay đến cả hương thơm cũng say đắm lòng người tới vậy.
Quách Tử Tôn nhận ra ánh mắt nuối tiếc ở Khả Ny, tâm trạng đột nhiên có chút khó chịu, còn chưa kịp để Lưu Y đáp lại lời cô bé, hắn liền dùng tay còn lại luồn vào bên trong áo nịt của cô, trước mặt mọi người mà thản nhiên bóp ngực cô một cái, ngay sau đó nhếch miệng cười:
“Là con gái!”
Bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Khỏi phải nói Lưu Y bị Quách Tử Tôn làm cho tức đến độ muốn thổ huyết.
Đáng ra cô nên giống như những người phụ nữ khác, thẳng tay mà tát hắn một cái, nhưng xét thấy thân phận của tên khốn này không phải là người bình thường, cô đành phải thu móng vuốt về.
Ngay sau đó há miệng, cắn mạnh vào tai Quách Tử Tôn.
Đám đông được chứng kiến màn ân ái khác thường của hai người họ, tay chân liền trở nên lạnh toát.
Đến khi cô chịu nhả ra, thì vành tai Quách Tử Tôn đã tấy đỏ, còn hằn rõ vết răng sâu hoắm.
“Đồ biến thái nhà anh, sao anh có thể trơ trẽn đến mức này hả?”
Mi tâm Quách Tử Tôn nhíu lại, đừng nói là hắn không cảm thấy đau, Uri bên cạnh còn thấy rùng mình nữa là.
“Tôi muốn chứng minh cho bọn họ thấy.”
“Anh có thể nói tôi tháo tóc giả ra mà!”
“Ừm! Tôi quên.”
Lưu Y: ?
Đến giờ phút này Lưu Y không còn thiết tha tìm chân lý nữa, cô nở một nụ cười yêu nghiệt, đề nghị:
“Tổng thống lĩnh vậy chứng minh xong rồi, chúng ta đi được chưa?”
“Được rồi!”
Quách Tử Tôn dịu dàng gật đầu với cô, ngay sau đó nhìn đến đám người Kiều Linh, giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm vang lên:
“Bọn họ đều là người trong giới giải trí sao?”
“Vâng… vâng… thưa ngài, mấy người đó đều là diễn viên, ca sĩ và là quản lý nữa ạ.” Gã giám đốc đảo mắt nhanh một lượt vội nói.
“Ngô Khiêm.”
Ngô Khiêm liền tiến lên: “Dạ Thống lĩnh cứ phân phó.”
Đôi mắt hắn như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu những khuôn mặt trắng bệch.
“Bắt đầu từ bây giờ tôi muốn bọn họ cút khỏi giới giải trí, bất kỳ nơi nào dám nhận, đánh sập nơi đó cho tôi.”
“Vâng, Thống lĩnh!” Vẻ mặt Ngô Khiêm vô cùng bình thản, dường như đối với chuyện phong sát này đã quá quen thuộc.
Ngược lại, mấy người kia đều đã hoàn toàn choáng váng! Mấy ả ban nãy còn lớn tiếng mắng chửi giờ lại sợ hãi đến bật khóc, liên tục van xin.
“Khoan đã! Còn cô bé kia không liên quan đến bọn họ.
Tử Tôn có thể nào giúp tôi, cho người đưa cô ấy về được không?”
Cô nhìn vào Quách Tử Tôn với ánh mắt khẩn thiết, điều đó làm nguồn cơn giận của hắn tan biến không ít, đây là lần đầu cô cầu xin hắn giúp đỡ người khác, hắn đương nhiên không thể nào từ chối.
“Uri! Cậu đưa người đó về!” Hắn liếc nhìn Uri.
“Hả?” Uri đang tận hưởng sự quằn quại đau khổ từ đám người kia nghe thấy mệnh lệnh của Quách Tử Tôn liền bất ngờ kêu lên.
Từ khi nào mà Đại thần như hắn lại trở thành tài xế lái xe vậy?
“Thống lĩnh ngài biết tôi không thích ở gần người lạ mà…”
“Uri giúp tôi nhé! Tôi chỉ tin tưởng mỗi mình anh thôi.”
Đang tính tìm lý do thoái thác, nhưng nghe thấy lời này của Lưu Y, Uri bèn lập tức thay đổi thái độ.
“Thật ra…cũng hít thở chung bầu không khí rồi, không có lạ lắm.
Ngài cứ giao cho tôi!”
Khoé môi Quách Tử Tôn hơi nhếch lên, tạo thành ý cười.
Người phụ nữ này của hắn quả là mồm miệng nhanh nhạy, mới chỉ có một câu đã phá vỡ quy tắc của Uri rồi.
Ngay sau đó, hắn trên tay bế Lưu Y đi thẳng ra xe, đám lính đặc vụ của hắn dưới sự chỉ huy của La Kỳ cũng nhanh chóng rút lui về căn cứ.
Để lại phía sau những gương mặt thất thần, vẫn chưa thể hoàn hồn nỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...