“Ưm…m…”
Lưu Y không thể tin được vào hành động của Quách Tử Tôn, đồng tử liền mở lớn, khuôn mặt vốn nhợt nhạt cũng đột nhiên biến sắc.
Đôi mắt của Quách Tử Tôn khép hờ, thân mình cao lớn cường tráng giữ cô thật chặt trong lòng, tay còn lại vòng ở phía sau lưng, hoàn toàn không cho cô có cơ hội đào thoát.
Hắn thong thả nhấm nháp sự ngọt ngào từ cánh môi non mềm của cô, đầu lưỡi khẩn cấp xâm nhập, quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho, không muốn có một chút chia lìa.
Tại sao bây giờ hắn mới phát hiện ra đôi môi mềm mại này lại có sức mê hoặc đến vậy, khiến bản thân hắn giống như bị đắm chìm, một khi đã trầm luân thì không thể nào dứt ra được.
Cô muốn kháng cự, nhưng vận dụng chút sức lực yếu ớt cuối cùng cũng không nhúc nhích nổi, bởi lẽ Quách Tử Tôn đem cô ép chặt vào lồng ngực hắn, thân thể cả hai quyện chặt không có lấy một khe hở nào, giống như hắn hận không thể đem cô hoà làm một vậy.
“Ưm...m…”
Nụ hôn của Quách Tử Tôn khiến cô không thở được, trong sự bá đạo độc chiếm, cô còn cảm nhận thấy một sự bùng nổ mang theo thống khổ sâu sắc.Giống như sự chờ đợi rất lâu, liền trở nên điên cuồng.
Tại sao hơi thở cho đến thân nhiệt của hắn lại quen thuộc với cô tới vậy, trong lúc cô đầu óc cô như bị rút cạn hết oxi, thì chớp nhoáng những mảnh ký ức rời rạc lại hiện ra.
Một toà thành lớn đẹp như thiên đường, Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, trong vườn hoa đầy màu sắc xuất hiện một bé gái mặc váy công chúa, tay trong tay vui đùa cùng một cặp vợ chồng trẻ, xung quanh còn có có rất nhiều người hầu nối đuôi ra vào…
Cô bé đó có gương mặt rất giống cô, cả người phụ nữ kia nữa, hình như cô đã gặp ở đâu rồi…
Lẽ nào ký ức này là của cô?
Vậy bọn họ chính là cha mẹ của cô sao?
Thì ra… cô từng có một gia đình hạnh phúc như vậy..
Thấy người Lưu Y run lên, Quách Tử Tôn mới lưu luyến rời khỏi môi cô, toàn thân cô như mất hết sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu, gò má ửng đỏ, vô thức nhìn hắn bằng đôi mắt trong suốt ngấn lệ.
Tại sao khi nhìn vào gương mặt hắn, trái tim cô đột nhiên đau đớn giống như bị lăng trì?
Cảm giác hắn mang lại vì sao lại quen thuộc đến thế, giống như đã tồn tại bên cạnh cô từ rất lâu rồi, đau khổ hơn là nụ hôn của hắn lại có thể mở ra ký ức đã mất trong đầu cô, như chiếc chìa khoá có thể giải trừ phong ấn, từng chút khiến cô nhớ lại.
“Lưu Y…” Quách Tử Tôn cúi đầu, không chút kiêng nể mà liếm láp vành tai trắng nõn của cô, hơi thở nóng bỏng mê hoặc không dứt.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, vân vê tận hưởng, khiến cho cô sợ hãi cự tuyệt:
“Dừng lại… anh không được làm thế với tôi…”
“Vì sao không thể? Em là của tôi mà.” Giọng nói Quách Tử Tôn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự bá đạo chiếm hữu, lại mang theo nỗi tha thiết vang lên bên tai cô.
Lưu Y không khỏi chấn động, sự khẳng định mạnh mẽ của hắn chạm đến đáy lòng mềm yếu của cô, khiến nội tâm cô vừa dâng lên một cảm xúc nồng nhiệt khó tả, lại vừa sợ hãi đến cực điểm.
Nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều cùng mùi hương ngọt ngào của người con gái trong lòng khiến Quách Tử Tôn không nhịn được mà thở gấp, thân thể lập tức cứng lại.
Rõ ràng biết lúc này cơ thể cô không thể tiếp nhận được hắn, nhưng sao vẫn kích thích ham muốn chiếm hữu của hắn đến thế.
Lưu Y mở to đôi mắt trong veo, ngân ngấn nước nhìn hắn, hai tay đặt lên vòm ngực rắn chắc, nén đau mà ra sức đẩy.
“Đừng đụng chạm lung tung, bằng không...tôi sẽ không để ý đến tình trạng của em mà làm chuyện bậy bạ đâu.” Hắn ghì chặt gáy cổ cô, hơi thở vẫn còn nồng đậm mùi khát dục chưa tan.
Lưu Y lập tức rụt tay lại, cũng nhanh chóng kéo hai vạt áo che kín ngực, nghĩ đến nụ hôn cuồng nhiệt ban nãy khuôn mặt liền đỏ bừng bừng, vội quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa.
Cô có thương tích trên người, tội gì phải lãng phí thời gian võ mồm với hắn chứ, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng chửi một câu:
“Đồ vô liêm sỉ.”
Đúng lúc này Uri cùng nữ y tá mang theo đồ điểm tâm gõ cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ngập tràn sự mờ ám trước mắt, hắn cố giấu đi vẻ đắc ý, nghiêm túc bước đến gần Quách Tử Tôn.
“Thống lĩnh.” Ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lưu Y, không chút kiêng nể, lo lắng nói:
“Trời đất ơi! Sao cô lại tự tiện ngồi lên thế này, có biết vết thương ở bụng nặng như thế nào không? Nào mau mau tới giúp cô ấy nằm xuống đi!” Vừa nói Uri vừa vẫy tay ra hiệu cho nữ y tá chạy tới, sau đó cúi đầu cung kính với Quách Tử Tôn:
“Thống lĩnh ngài né qua đây một chút đi!”
Lưu Y nghe xong liền sững sờ kinh ngạc, người tên Uri này có thân phận đặc biệt như thế nào mà ngay đến cả “Tôn thượng” của mình cũng dám chỉ đạo.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn nữa là Quách Từ Tôn lại ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, bàn tay lưu luyến rời khỏi người cô, chậm rãi bước qua một bên.
Nữ y tá giúp Lưu Y ngồi dựa vào thành giường, còn cẩn thận kê thêm cho cô một chiếc gối phía sau cho thoải mái, xong xuôi Uri mới bước tới gần, dùng gương mặt đẹp như trong truyện tranh bước ra, mỉm cười nhìn cô nói:
“Tôi là Uri cận thần trung thành của Thống lĩnh, sau này nếu có chỗ nào không thoải mái thì cô cứ gọi tôi nhé!”
“Cảm ơn.” Lưu Y ngắn gọn đáp.
“Cô nên cẩn thận một chút, vết thương của cô bị đa chấn thương nhiều bộ phận lắm, như phổi, gan, thận, khung xương, mô cơ… tất cả đều bị ảnh hưởng cho nên…”
“Hừm.”
Uri vừa nói đến đây liền bị Quách Tử Tôn hắng giọng một cái, ra điều cảnh cáo, vẻ mặt hắn trầm xuống, toả ra nộ khí lạnh lẽo, khiến Uri thôi không dám nói về thương tích của cô nữa, mà thay vào đó vui vẻ động viên:
“Tuy vậy cô cũng đừng lo, với sự điều trị của các bác sĩ giỏi nhất ở Hong Kong, sẽ không đến nửa năm cô lại có thể chạy nhảy như bình thường.”
“Nửa năm?”
Lưu Y chấn động trong giây lát.
Cô bị ăn một viên kẹo đồng thôi mà thời gian hồi phục sẽ không tới nửa tháng chứ? Tại sao lại lên tận nữa năm?
Lẽ nào là vì….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...