Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Khả Ny chợt “a” lên một tiếng.

Một giây sau Uri cũng mạnh tay ném Tô Miu sang một bên, khiến cô ta thiếu chút nữa thì đập đầu vô tường.

Đám tiểu hoa đán lúc này với gương mặt kinh ngạc, miệng ồn ào như bầy ong vỡ tổ.

“Đẹp trai quá đi! Đây là lần đầu tôi trông thấy người đẹp trai đến vậy!”

“Anh ta là ai thế? Đừng nói là kim chủ của cô ta nhé?”

“Không phải nói là ông già 80 tuổi tóc bạc trắng sao?”

“Làm sao tôi biết được, lần trước Ý Nhi nói trông thấy có người đưa cô ta về, còn nhấn mạnh rằng người đó có mái tóc bạc, cho rằng là một lão già khú đế, ai mà ngờ được mắt cô ta lại kém như vậy…”

Đúng lúc này từ phía sau lưng Uri liền vang lên âm thanh trong trẻo, thanh thoát, lại chứa đựng không ít sát khí:

“Dám đụng đến người của tôi sao? Các cô cũng chán sống rồi!”

Cả thảy đều nhìn về nơi phát ra giọng nói, rồi lần nữa phải tròn xoe mắt kinh ngạc.

Lưu Y xuất hiện trong một chiếc váy đen quyến rũ, bên ngoài khoác áo lông thượng hạng, nhan sắc thì đúng là nghìn năm có một. Vẻ đẹp thanh thuần tuyệt mỹ đó cộng với khí chất cao sang, khiến bất kỳ ánh mắt nào nhìn thấy cũng khó lòng mà dứt ra được.

So với đám bọn họ đúng là cách xa một trời một vực.

“Chị Lưu Y! Uri tiên sinh.” Khả Ny là người có phản ứng đầu tiên, cô như không tin vào mắt mình rằng Lưu Y sẽ đến nên vô cùng phấn kích, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Ngay sau đó Lưu Y sải bước tới đứng bên cạnh Khả Ny, còn chưa kịp nói với cô bé câu gì thì đã Tô Miu chỉ tay xỉa xói: “Cô vừa nói cái gì? Người của cô sao? Cô là ai mà dám tự ý xông vào đây hả?”


“Là mẹ cô đấy!” Lưu Y nhếch miệng cười.

“Khốn khiếp…” Tô Miu như thú bị đạp phải đuôi liền định bước tới đánh Lưu Y, nhưng lại bắt gặp ánh mắt giết người của Uri ngay lập tức cụp đuôi lại.

Trong lòng không khỏi phẫn nộ.

“Cô ăn nói cho có chừng mực, hơn nữa là Khả Ny ra tay đánh tôi trước, tôi chỉ là muốn dạy dỗ lại cô ta mà thôi!”

Lưu Y khẽ chớp mắt một cái, dáng vẻ ung dung đáp: “Cô nên cảm ơn vì đó là Khả Ny đánh cô, đổi lại là tôi, thì giờ này cô không còn đứng vững trên đôi chân đó đâu.”

“Đồ ngang ngược, xấc láo! Có tin tôi gọi bảo vệ tống cổ cô ra ngoài không?” Tô Miu nhìn chằm chằm vào Lưu Y, sự giận dữ như muốn bùng nổ.

“Cô cứ tự nhiên, nhưng nói cho cô hay tôi không những ngang ngược, xấc láo mà còn thích trừng trị những kẻ hay dùng thủ đoạn để hãm hại người khác như cô nữa, hôm nay gặp tôi coi như cô xong đời rồi!”

Trước kia Phi Điểu hỏi cô sao không tham gia vào giới giải trí, bây giờ thì rõ rồi đấy bởi vì với tính cách của cô thì chắc chắn chưa đầy một ngày sẽ khiến cho cái giới giải trí này tan đàn xẻ ghé, gà bay chó chạy.

Tô Miu nghe xong gương mặt đỏ phừng, hai hàm răng nghiến chặt lại: “Cô… cô dám…”

“Có gì mà không dám! Khả Ny những ai bắt nạt em, em cứ nói tên ra, chị giúp em xử lý luôn một thể.” Lưu Y hất hàm về phía mấy cô ả, cao ngạo nói.

“Chị Tô Miu…”

“Làm sao bây giờ…”

Bọn họ hoảng hốt nhìn Tô Miu cầu cứu.

“Đừng sợ! Cô ta chả là cái thá gì cả, chắc cũng chỉ là dạng gái bao như Khả Ny mà thôi! Để để xem cô ta làm gì được tôi.” Tô Miu khoanh tay trước ngực, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, còn nhếch miệng cười một cách thách thức.

“Tên?” Lưu Y chẳng thèm đôi co thêm, liền đột ngột hỏi.

Khả Ny đứng bên cạnh phải mất mấy giây mới hiểu ra ý của cô, vội vàng đáp: “Là Tô Miu ạ!”

Ngay sau đó Lưu Y hất hàm về phía Uri, hắn cũng chầm chậm rút điện thoại từ trong túi áo, gọi đi một cuộc.

Rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy.

Giọng Uri trầm trầm vang lên: “Trong vòng 10 phút nữa…”

“10 phút thì lâu quá!” Lưu Y đột ngột cắt ngang lời hắn.

“5 phút nữa…” Hắn hơi nhíu mày tiếp tục cuộc nói chuyện trong điện thoại.

“5 phút thì…” Lưu Y lần nữa xen vào.

Đến lúc này hắn mới nhìn cô, bất mãn nói: “Phu nhân! Trên thực tế tốc độ phong sát một người như thế đã là quá nhanh rồi! Không như việc cô muốn giết người chỉ cần một giây là xong đâu!”


Cô chợt ngậm chặt miệng, đầu gật gù như gà mổ thóc, bàn tay còn hướng về phía điện thoại, hàm ý không có ý kiến thêm nữa.

“Trong vòng 5 phút, hãy xóa sổ người phụ nữ tên Tô Miu khỏi giới giải trí cho tôi!”

Nói xong câu này Uri cũng lập tức tắt máy. Không để ý đến đám tiểu hoa đán đang run rẩy mà nhìn bọn họ.

Trái lại Tô Miu liền phá lên cười một cách vui vẻ:

“Bọn họ nói như vậy mà các cô cũng tin sao? Rõ là tự biến mình thành trò cười. Tô Miu tôi là ai chứ? Là ngôi sao hạng A đó, đến chủ tịch của truyền thông Kim Hoàng phải kính nể tôi nữa là… ở đó mà đòi phong sát, thật là ảo tưởng hết sức ngu ngốc.”

Lưu Y quả thực đã hết hứng thú chửi nhau với cô ta, bèn nhìn sang Khả Ny, sau đó khoác vai cô bé trấn an:

“Đừng lo chị sẽ mang cho em một chiếc váy khác, cũng đừng để ý đến bọn họ, cứ an tâm mà biểu diễn.”

“Chị Lưu Y thật sự cảm ơn chị rất nhiều…” Đôi mắt Khả Ny hơi ửng đỏ, cô cố gắng kiềm chế xúc động mà nói.

“Chị hy vọng em sẽ mạnh mẽ hơn nữa, đừng để cho bọn họ dễ dàng bắt nạt.” Giọng Lưu Y mềm mại mà đầy uy lực.

“Vâng… em biết rồi!”

“Hay là chị dạy em sử dụng súng nhé?”

“Sao cơ ạ?”

“Pằng một phát nhanh gọn lẹ, không thì dao cũng được, phế bỏ tứ chi nhẹ thì huỷ dung đối phương.”

“Phu nhân!”

“Đùa thôi… haha.”

“Hay là dùng độc? Chỗ chị có rất nhiều loại, em chỉ cần một lượng nhỏ thôi cũng khiến tất cả bọn họ lập tức ngưng thở mà thần không biết quỷ không hay.”


“Phu nhân sắp đến giờ rồi chúng ta mau đi thôi!” Đến nước này thì Uri không chần chừ thêm được nữa, hắn nắm lấy cổ tay cô, lập tức kéo đi.

“Khả Ny tiết mục biểu diễn của em nằm ở vị trí thứ 3 phải không? Em cứ vào trong phòng thay đồ đi, sẽ có người đưa váy đến cho em.” Lưu Y nở nụ cười vui vẻ, còn vẫy tay tạm biệt Khả Ny.

“Vâng! Vậy chị và Uri tiên sinh đi thong thả!”

Đợi cho bóng hai người họ đi khuất thì Khả Ny mới xoay người trở vào phòng thay đồ, nhưng vừa nắm lấy tay cửa đã bị Tô Miu giữ lại.

Ánh mắt cô ta nhìn Khả Ny đầy phẫn nộ.

Vừa rồi bị hai người kia phá đám, còn ta đây nói này nói nọ để chọc tức cô, bây giờ thì xem cô dạy dỗ người của bọn họ như thế nào.

Đúng lúc Tô Miu định lên tiếng thì điện thoại của cô ta đổ chuông, gọi đến chính là chủ tịch của truyền thông Kim Hoàng.

Điện thoại vừa thông, liền cảm nhận ngay cơn giận dữ của đối phương.

“Tô Miu cô lập tức đến đây ngay cho tôi!”

“Có… có… chuyện gì vậy?” Giọng Tô Miu run run, có chút bất an.

“Chuyện gì sao? Mẹ kiếp cô đã đắc tội với ai vậy hả? Nói cho cô biết tất cả các hợp đồng của cô đều bị huỷ rồi. Mà chuyện đó không còn quan trọng nữa, chuyện quan trọng là cái truyền thông Kim Hoàng này cũng vì cô mà sắp sửa đi đời rồi đấy! Cô chuẩn bị tinh thần ra toà đi!”

Nghe xong Tô Miu như chết sững tại chỗ, gương mặt tái mét, thân mình run rẩy như bước ra từ hồ băng.

Sau đó mới hoảng hốt chạy theo hướng mà Lưu Y đã đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận