Vũ nữ như tiên bắt đầu phô diễn cơ thể bằng những động tác uyển chuyển, mềm mại. Xung quanh còn có các tiếp viên nữ ăn mặc gợi cảm phục vụ tận tình các quan khách lớn.
Trong lúc bầu không khí hết sức náo nhiệt, vui vẻ thì một người phụ nữ xinh đẹp như hoa với trang phục gợi cảm đẩy cửa bước vào, cô ta cứ thế đi thẳng tới chỗ của Quách Tử Tôn và người đàn ông kia.
Người phụ nữ này tên là Tina là một minh tinh ngoại quốc, hôm nay cũng là nhờ vào các mối quan hệ của mình mà cô ta mới có cơ hội được đặt chân vào đây.
Tina nhanh chóng bước đến bên cạnh Quách Tử Tôn, vì là khoảng cách khá xa nên Lưu Y không thể nghe rõ cô ta nói gì, chỉ thấy ánh mắt Quách Tử Tôn lạnh băng, nhưng khoé môi cong nhẹ, có vẻ hài lòng.
Rồi ngay sau đó cô ta liền quỳ xuống tấm thảm bên dưới, chủ động rót ra một ly rượu, cẩn trọng đưa đến trước mặt Quách Tử Tôn.
Sắc mặt Lưu Y không chút biểu tình, chỉ lẳng lặng quan sát.
Chỉ đến khi thành ly rượu chạm tới môi Quách Tử Tôn, cùng với ý cười trên khuôn mặt Tina, cô không nhịn được mà trộm lấy một trái nho, búng mạnh vào tay Quách Tử Tôn một cái.
Ngay lập tức chiếc ly trượt khỏi tay Quách Tử Tôn rơi xuống, nhuộm một mảng quần hắn.
Tina hoảng hốt với lấy chiếc khăn, hai tay chạm lên vùng đùi săn chắc của hắn, miệng không ngừng rốt rít hỏi han.
Ánh mắt Quách Tử Tôn giây trước vừa tràn ngập sát khí, giây sau đã an tĩnh như nước mùa thu. Hắn lập tức cầm lấy bàn tay của Tina ngăn cản:
“Không sao! Cô lên phòng 1001 chuẩn bị đồ cho tôi.”
Hai mắt Tina rực sáng, như không tin vào tai mình, cô ta lắp bắp hỏi lại: “Thật… thật sao?”
Quách Tử Tôn không nói thêm gì, chỉ nhíu mày nhìn.
“Vâng! Vâng! Em đi ngay đây ạ… ngài cũng nhanh lên nha, đừng để em đợi.”
Trước khi đứng lên Tina còn nháy mắt với hắn một cái, dáng vẻ hết sức mời gọi.
Tuy nhiên lúc này ánh mắt hắn lại đang nhìn về một hướng khác, nhưng mà người cần tìm đã biến mất từ lúc nào.
Đợi cho Tina đi khỏi, Quách Tử Tôn liền nghiêng người nói gì đó với người đàn ông ngoại quốc, ông ta vui vẻ gật đầu còn nhắc hắn phải nhanh khẩn trương lên.
Ra đến cửa Quách Tử Tôn đi thẳng một mạch đến phòng thay đồ, nhưng kết quả là vẫn đến chậm một bước, Lưu Y đã thay xong quần áo và rời đi.
Hắn tiếp tục chạy như bay ra ngoài đại sảnh, may mắn là lần này vẫn kịp nhìn thấy bóng lưng của cô.
Hắn nhìn hai tên vệ sĩ đang đứng canh gác ở cửa, lập tức hét lớn: “Ngăn cô ấy lại!”
Hai tên này bị lời của Quách Tử Tôn dọa cho giật mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía hắn, lại phát hiện ra người đó chính là Tổng Thống Lĩnh thì càng thêm phần lo sợ.
Dù không biết tình huống này là gì nhưng nghe thấy mệnh lệnh như vậy bọn họ liền nhanh chóng tiếp nhận.
Tuy nhiên vì cho rằng cô gái đang bước tới này là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, nên bọn họ không hề có chút phòng bị, chỉ dang tay ra làm động tác ngăn cản.
Nào ngờ còn chưa kịp hành động, đã bị cô trong nháy mắt bất ngờ tung ra liên hoàn đòn. Kết quả trong nhất thời tứ chi cả hai đều bị tê liệt, nằm sóng soài dưới sàn.
Ngay sau đó cô ngang nhiên bước qua người bọn họ, rồi đi thẳng ra chỗ đậu xe.
Quách Tử Tôn chạy tới, chỉ biết bất lực thở dài một hơi, nhìn hai người họ an ủi:
“Xin lỗi!”
Ở bên kia đường, trông thấy vẻ mặt thống khổ của Quách Tử Tôn nhưng Lưu Y không nói năng gì, chỉ dứt khoái hạ kính ở mũ xuống.
Trước khi rồ ga phóng đi, cô còn giơ ngón tay thối về phía hắn.
Quách Tử Tôn cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, cảm giác như một cơn đại hồng thuỷ to lớn đang sắp sửa ập đến vậy.
Hắn lập tức rút điện thoại từ trong túi ra, ấn số gọi cho Uri với vẻ khẩn trương.
“Thống lĩnh!” Đầu bên kia Uri liền nhanh chóng bắt máy.
“Uri theo dõi hành trình của chiếc xe mô tô mang biển số 3M56xx cho tôi, tăng thời gian chờ đèn đỏ, đồng thời chặn toàn bộ đường bay đi các nước, kể cả đường thuỷ, đường sắt, hay đường bộ cũng vậy, mấy hãng taxi hay chạy gì gì đó báo quá tải chuyến cho tôi.” Hắn gấp rút đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Nghe xong tâm trạng đang yên đang lành của Uri bỗng trở nên hoang mang cực độ.
“Thống lĩnh có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy? Lẽ nào cuộc gặp gỡ không thành công hay là sát thủ đã chạy thoát?”
“Chuyện này còn nghiêm trọng hơn thế nhiều.” Giọng của Quách Tử Tôn càng lúc càng nặng nề.
Trống ngực Uri đột nhiên đập mạnh, hắn không dám thở, căng thẳng hỏi:
“Thống lĩnh tôi đang gấp rút làm theo mệnh lệnh của ngài, nhưng mà rốt cuộc nhân vật thần bí này là ai, mà khiến ngài phải hao tâm tốn tiền như vậy?”
Không gian ở cả hai nơi như đặc quánh lại, phải đến giây thứ 5 mới nghe thấy giọng của Quách Tử Tôn vang lên:
“Là vợ tôi! Cô ấy nổi giận rồi.”
Uri: “….”
1 giờ sau đó.
Biệt thự Diệp gia.
“Phu nhân bên ngoài là Quách thống lĩnh, ngài ấy nói có chuyện quan trọng muốn gặp phu nhân.”
“Nói ta đi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng gặp.”
Người giúp việc nghe thấy thế có hơi e ngại, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay ra thông báo lại với Quách Tử Tôn.
Hắn vẫn đứng yên một chỗ, không có ý định rời đi, lát sau liền rút điện thoại ra gọi cho Lưu Y.
“Quách Tử Tôn, anh mau đi đi, tôi sẽ không theo anh về cũng không muốn gặp mặt anh nữa.” Điện thoại vừa thông đã vang lên tiếng nói dứt khoát của cô.
“Lưu Y anh sẽ không đi đâu cả, nếu như hôm nay em không ra gặp anh, anh nhất định sẽ không rời đi!” Quách Tử Tôn đứng ở bên ngoài biệt thự, ánh mắt chăm chú nhìn vào đại sảnh đang sáng đèn.
“Vậy Tổng thống lĩnh cứ tự nhiên.” Cô cười một tiếng, ngay sau đó liền lạnh lùng cúp điện thoại.
Đúng lúc này, phía chân trời nổ ra một tiếng sấm lớn, kèm theo đó là ánh sáng rực lửa như muốn xé toạc bầu trời tăm tối ra làm hai.
Ngay sau đó một cơn mưa lớn bất ngờ trút xuống, bao trùm mọi thứ xung quanh.
“Lưu Y con xem bên ngoài mưa lớn như vậy, có thể nào…” Bội Tuyết sau khi trông thấy Quách Tử Tôn vẫn kiên nhẫn đứng đó thì trong lòng có chút thương cảm, bèn muốn lên tiếng khuyên nhủ cô.
“Mẹ yên tâm thế này thì thấm tháp gì, sấm chớp nhiều như vậy mà còn chả đánh trúng được anh ta thì dính chút mưa làm sao mà chết được.” Lưu Y nằm dài trên ghế sô pha, vừa ung dung chơi điện tử vừa thản nhiên đáp.
Nghe xong ấn đường Bội Tuyết hơi nhíu lại.
“Xem con kìa, lại ăn nói xằng bậy rồi! Dù sao con cũng đang mang thai con của cậu ta, có chuyện gì thì hai đứa từ từ nói chuyện. Vả lại mẹ thấy Tử Tôn là một người đàn ông tốt lại hết mực lo lắng cho con, nếu như tha thứ được thì con hãy cho cậu ta một cơ hội, đừng nên tuyệt tình như thế.”
Lưu Y đột nhiên ngồi bật dậy, vẻ mặt ấm ức:
“Mẹ không biết được đâu, anh ta dám trước mặt con nắm tay cô gái khác, còn liếc mắt đưa tình hẹn nhau vào phòng để chim chuột nữa đó.”
Sắc mặt Bội Tuyết có chút lành lạnh, sau đó bà liền nở một nụ cười dịu dàng nhìn bên ngoài, thong thả nói:
“Muộn rồi chúng ta nhanh nhanh đi ngủ thôi! Thời tiết mát mẻ thế này quả nhiên rất dễ chịu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...