Edit: Shin
Tháng ngày đối với Quách Tề Ngọc mà nói, là từng ngày từng giờ trôi qua. Chỉ đến cuối tuần, làm lòng hắn vui sướng.
Mỗi cuối tuần chỉ vỏn vẹn hai ngày ở chung, đứa nhỏ vẫn luôn bên cạnh hắn không rời, đôi khi có đi ký túc xá trường học mà thôi.
Chỉ là đoạn thời gian gần đây, vào cuối mỗi tuần ngày thứ sáu, Quách Tề Ngọc đem hết thảy công việc đều sớm làm xong, chuẩn bị về nhà thì, nhận được cuộc gọi điện thoại tới từ đứa nhỏ.
“Xin lỗi ba ba, tuần này con không thể trở về rồi.”
Thiếu niên mang theo âm thanh áy náy, hắn không đành lòng đi hỏi tại sao.
Cẩn thận tính toán một chút, năm nay là năm 2003, đứa nhỏ bước vào lứa tuổi 15, Quách Tề Ngọc đặt bút trong tay xuống.
Như vậy mối quan hệ gia đình kỳ quái liền như thế kéo dài hơn hai năm, Mạnh gia bên kia cũng không có ai tới nói, Mạnh Tiếu Ngạn như chú chim di trú ngắn hạn bay tới bay lui lúc thì ở thành phố A khi thì về W thị.
Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại cho đứa nhỏ.
“Tiểu Bắc?”
“Dạ, có chuyện gì không ba?” Âm thanh bên kia có chút ồn ào, không biết đứa nhỏ đang làm gì.
Quách Tề Ngọc dừng một chút nói rằng: “Tuần này con có muốn qua nhà ba chơi không?”
Mấy năm qua tình huống học tập của đứa nhỏ kỳ thực Quách Tề Ngọc vẫn luôn không hiểu rõ cho lắm, hắn rất ít cùng nó đàm luận chyện của chính mình, đều là bên trong đặt câu hỏi đem tình huống chính mình một tuần có chuyện gì đều kể ra hết.
Tựa hồ đứa nhỏ rất thỏa mãn khi cùng đàm luận với Quách Tề Ngọc chuyện chính mình, sau khi nói xong mới nhàn nhạt nói lên một câu, hướng đi chính mình ở thành phố A.
Đối với Mạnh Tiếu Ngạn bây giờ, nói cho cùng Quách Tề Ngọc hắn chỉ biết là nửa cuối năm này đứa nhỏ sẽ lên lớp 11.
Sau bao nhiêu năm vóc dáng sói con trưởng thành đã thay đổi, Quách Tề Ngọc không thể bảo là không vui mừng, chỉ là thiếu niên đi xa, muốn rời đi tổ chim, Quách Tề Ngọc tự hỏi, có tài cán gì đem một chú chim vĩnh viễn bên cạnh cái cây già nua bệnh tật?
Quả nhiên, như Quách Tề Ngọc dự liệu, âm thanh bên kia có chút trầm mặc, chỉ nghe xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh rất nhiều.
Âm thanh thiếu niên từ bên kia truyền đến, không còn giọng nói mềm mại âm nhu của đứa con nít, mang theo tia uể oải áy náy, âm thanh khàn khàn, như là ngậm nước, “Xin lỗi, ba ba, cuối tuần này trường học muốn cử hành lễ hội.”
Thiếu niên luôn luôn quái gở không biết từ lúc nào đột nhiên hòa nhập vào trường học náo nhiệt, thành tích trước sau ưu việt cùng tính cách ít nói, thêm vào vẻ đẹp trai bên ngoài, sau lưng có thân thế, khiến cho nó trở thành đề tài nhân vật nổi tiếng trong trường học.
Là Quách Tề Ngọc suy đoán như thế, bởi vì nguyên nhân bên trong Mạnh Tiếu Ngạn đều vì công việc của trường học, công việc từ bạn học, mỗi cuối tuần đều rất bận rộn.
Đại khái trường học ở thành phố A có kết nối với trường học quốc tế, từng rèn luyện học sinh ra năng lực, mà không phải để bọn họ chỉ có thể học vẹt, Quách Tề Ngọc ngẫm lại chính mình, cảm thấy như vậy cũng được, sau đó Mạnh Tiếu Ngạn cùng hắn tuyệt đối không cùng đẳng cấp, tự nhiên nền giáo dục sẽ khác nhau.
“Há, là như vậy à…” Quách Tề Ngọc lẩm bẩm nói.
Hai người trầm mặc một hồi, lại không biết nên nói cái gì.
“Ba ba, người tức giận ư?” Bên kia truyền đến âm thanh thăm dò cẩn thận.
Quách Tề Ngọc nở nụ cười, “Làm gì có, ba làm sao dễ tức giận như vậy?”
“Nghe lời ba nói thật giống như đang giận, con xin lỗi, ba ba.” Mạnh Tiếu Ngạn nói lại lần nữa.
“Con bận rộn học tập là chuyện tốt nha,” Quách Tề Ngọc nở nụ cười, dừng một chút, mới nhỏ giọng, cảm giác mình trong lòng có chút khó chịu, “Chỉ là đã lâu con chưa có trở về, ba có chút nhớ con.”
“…”
Hắn là cái cây già nua bệnh tật, hoàng hôn sáng sớm mỗi ngày đều có một con chim non nho nhỏ đứng ở chạc cây chính mình gọi hắn, là thân nhân duy nhất của hắn, hắn nỗ lực điều chỉnh khoảng cách chạc cây, để nhánh cây có thể càng thêm chắc chắn, để nó nhảy lên ở cành cây thì có thể từ cành lá nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất.
Đối với chú chim nhỏ rời đi, hắn khổ sở, thất vọng, thậm chí đau lòng đến rễ cây mục nát.
Thế nhưng chim nhỏ ở trên trời bay qua bay lại bồi hồi bên cạnh hắn, hắn rất vui vẻ, cảm thấy như vậy liền rất thỏa mãn, chỉ là chim nhỏ càng bay càng cao, càng bay càng xa…
Một gốc cây già nua bệnh tật vì sinh tồn đã dụng hết toàn lực, có thể nào đem chim nhỏ mang về bên cạnh chính mình?
Bên kia thật lâu không nói gì, Quách Tề Ngọc cảm thấy lúng túng, dù sao một đại nam nhân đối với con nuôi chính mình nói lời này, bất kể như thế nào đều có chút kỳ quái.
Hắn đang muốn mở miệng giải thích, Mạnh Tiếu Ngạn mở miệng cướp lời, nghe như kiềm chế thứ gì đó, “Ba ba, người…”
“Tiểu Bắc, ba không có chuyện gì đâu…” Quách Tề Ngọc vội vàng mở miệng muốn giải thích.
“Ba ba, xác định ngày thứ hai con sẽ trở về.” Đánh gãy lời giải thích từ Quách Tề Ngọc, Mạnh Tiếu Ngạn ưng thuận hứa hẹn, “Ba ba chờ con.”
Quách Tề Ngọc trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lại có chút lo lắng, “Cũng không nên làm lỡ việc con.”
“Sẽ không,” dường như Mạnh Tiếu Ngạn tựa hồ thật sự rất bận, “Ba ba, con có việc rồi con cúp máy đây.”
“Được, con cứ làm việc của con, không cần phải để ý đến ba.” Quách Tề Ngọc liền vội vàng nói.
“Tuần sau gặp lại.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Quách Tề Ngọc tâm thần thoáng chút an ổn, cũng gần kết thúc nghỉ trưa, các đồng nghiệp lục tục trở về bàn làm việc của mình.
Quách Tề Ngọc cũng trở về vị trí của mình, trong lòng tính toán, nếu không cuối tuần này tăng ca đi, sự tình tuần sau thiếu một chút, thứ sáu ngày đó còn có thể đi ra sân bay đón đứa nhỏ.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Trịnh Thanh gọi tới.
Từ khi Quách Tề Ngọc giúp đỡ Trịnh Thanh một lần vào năm trước, hai người bọn họ liên lạc vẫn chưa hề đứt đoạn, trên cơ bản đều là Trịnh Thanh liên lạc với Quách Tề Ngọc, đại đa số thời điểm hắn giúp một chút chuyện nhỏ, sau đó lại mời Quách Tề Ngọc ăn cơm.
Mạnh Tiếu Ngạn không thích hắn cùng Trịnh Thanh lui tới, nói chính xác là vô cùng phản cảm.
Vì lẽ đó, Mạnh Tiếu Ngạn ở thời điểm bình thường, hoặc là Mạnh Tiếu Ngạn với hắn cùng đi giúp Trịnh Thanh làm việc, hoặc là Quách Tề Ngọc xem sắc mặt Mạnh Tiếu Ngạn một chút, ở trong lòng tính toán nên từ chối hay đồng ý.
“Alô, A Thanh?”
“Anh Quách!” Bên kia truyền đến tiếng khóc Trịnh Thanh, đầy tan nát cõi lòng, “Anh Quách, cứu em! Cứu em với!”
Quách Tề Ngọc đứng lên, “Em ở chỗ nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
…
Sau hai mươi phút, Quách Tề Ngọc chạy tới vị trí phòng cà phê nơi Trịnh Thanh đang ngồi.
Ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ, Trịnh Thanh tư thế tao nhã, Quách Tề Ngọc bỗng nhiên cảm thấy lần đầu tiên gặp gỡ cô ấy không giống nhau cho lắm.
“A Thanh, có chuyện gì?” Quách Tề Ngọc đi tới, một mặt lo lắng, “Ở trong điện thoại khóc đến thương tâm như vậy?”
Con mắt Trịnh Thanh hồng lên, nét mặt trang điểm đã khôi phục như lúc ban đầu, nhìn qua điềm đạm đáng yêu.
Nàng trầm mặc một hồi, nức nở nói: “Anh Quách, anh ấy phát hiện rồi.”
Quách Tề Ngọc sững sờ, “Lại kêu em bỏ đi ư?”
Trịnh Thanh gật đầu.
Quách Tề Ngọc giận dữ bất bình, “Hắn ta là loại người cặn bã, em không nên cùng với hắn ở chung với nhau!”
Hắn rất ít nói ra lời nói nặng nề như vậy, chỉ là dù là ai chứng kiến Trịnh Thanh hai năm qua tương ngộ, trong miệng đều không nói ra lời gì tốt đẹp.
Trịnh Thanh nghẹn ngào nhỏ giọng tố khổ, “Anh Quách, em muốn có đứa bé này, thật sự em…Em muốn nuôi nấng nó, em chỉ nghĩ đến, anh Quách…”
Quách Tề Ngọc cau mày không nói.
Trịnh Thanh khóc thút thít – nói rằng: “Anh ta buộc em đi bệnh viện, bác sĩ nói hai năm qua em đi nạo phá thai quá nhiều, nếu bỏ đứa bé này, em sẽ không còn cơ hội làm mẹ…”
“Vậy còn em thì sao?
Trịnh Thanh mặt mày bên trong lộ ra cỗ cố chấp, nhìn về phía Quách Tề Ngọc, “Anh Quách, em muốn sinh ra đứa bé này, em van cầu anh hãy giúp mẹ con em!”
“Anh?” Quách Tề Ngọc có chút không rõ, “Anh có thể làm gì giúp em?”
Mấy lần trước Trịnh Thanh đi bệnh viện phá thai, đều là do Quách Tề Ngọc đi đăng ký hẹn trước, sau đó cùng đi, thay đổi bệnh viện vài nơi, thế nhưng mỗi một lần đến từ bác sĩ cho đến hộ sĩ ánh mắt sắc bén đều nhìn về hắn.
Quách Tề Ngọc không còn mặt mũi, chỉ có thể lúng túng cúi đầu.
Trịnh Thanh quá đáng thương, hắn rất đồng tình.
Quách Tề Ngọc hỏi ra câu hỏi này, 90% độ khả thi là đại biểu đồng ý, Trịnh Thanh thu hồi dáng vẻ cuồng loạn, trở lại nét đoan trang tao nhã.
“Anh Quách, thực không dám giấu diếm, ngày hôm nay em với anh ta chia tay rồi.” phát hiện Trịnh Thanh tự mình nói ra câu nói này mặt vô cùng bình tĩnh, thật giống như yêu hận mấy năm qua chỉ là gió thoảng mây bay.
“Chia tay?” Quách Tề Ngọc sững sờ, không hề nghĩ đến hắn đã từng khuyên giải nhưng Trịnh Thanh không nghe giờ đột nhiên nói mình cùng người đàn ông kia chia tay, “Kỳ thực như vậy cũng tốt, em nên tự có cuộc sống của chính mình.”
“Đúng vậy, lúc trước anh Quách đã từng khuyên bảo hiện tại em mới lý giải được,” Trịnh Thanh nở nụ cười, tay phải bưng bụng của chính mình, cười đến rất ôn nhu, “Em nên có cuộc sống của chính mình.”
Cô ta ngẩng đầu lên, vô cùng kiên định nói: “Vì lẽ đó, em muốn sinh ra đứa bé này không dễ dàng gì, anh Quách, anh phải giúp em! Hiện tại không ai có thể giúp em cả!”
Quách Tề Ngọc lâng lâng, không tự chủ gật đầu.
Trịnh Thanh cùng người có chức vị cao trong công ty bọn họ quan hệ tình cảm với nhau trong ba năm, năm thứ nhất gắn bó như keo sơn, đường làm quan rộng mở, chỉ là tiệc vui chóng tàn, Trịnh Thanh rất nhanh phát hiện mình chỉ là tiểu tam.
Nhưng cô không có dự định rút lui, trái lại đối với người đàn ông kia dây dưa càng chặt hơn, thậm chí muốn lấy đứa bé ra uy hiếp, để cho dì mình ở công ty phát tán ra lời đồn, nói mình cùng một người đàn ông trong công ty hẹn hò nhau, muốn lấy điều này uy hiếp người đàn ông kia.
Nhưng không muốn dì hiểu sai ý, cho rằng người đàn ông kia là Quách Tề Ngọc, sau đó mới có tình cảnh như vậy.
Lúc trước cô uống say ở quán bar cũng bởi vì chuyện này, đang trong lúc trò chuyện cùng Quách Tề Ngọc, thì đột nhiên nhìn thấy người đàn ông kia nắm tay một nữ nhân xa lạ hướng mình đi tới, lòng tự ái cứng rắn khiến cho mình nói ra lời không tốt, buổi tối còn đi quán bar mua rượu chuốc say.
Ngày thứ hai liền cảm thấy không thoải mái, bụng dưới bị chảy máu, đưa đến bệnh viện mới biết mình sẩy thai.
Hai năm sau đó, cô có thai lại phá thai, tới cửa cùng cô gái trẻ cãi nhau, ra ngoài cùng tiểu tứ đánh nhau, người đời trong miệng đều bảo cô là tiện nhân, yêu tinh, con điếm không biết điều… Bây giờ Trịnh Thanh trở về nghĩ lại, cũng không biết chính mình lúc trước là vì cái gì, hay là muốn thoát khỏi những ràng buộc thành kiến kia, những tiếng xưng hô cùng lời đàm tiếu nhục nhã đến cực điểm, nhưng càng lún càng sâu, tránh thoát không được.
Nếu như không có cái hiểu lầm kia, Quách Tề Ngọc ở trong ấn tượng của cô, kỳ thực đã có chút mơ hồ, duy nhất chỉ còn lại hình dáng tứ cố vô thân mang theo một đứa nhỏ thanh tú bên người.
Nhưng hiện tại Quách Tề Ngọc trở thành người duy nhất cô có thể dựa dẫm vào.
Cô đã sớm tìm hiểu rõ ràng về nam nhân, Quách Tề Ngọc xác thực không thích cô, thế nhưng hắn tràn đầy lòng thông cảm dành cho cô.
Nhìn thấy nam nhân khúm núm lần thứ hai gật đầu, trong mắt lộ ra điểm đồng tình đột nhiên có chút đau nhói, rõ ràng cho tới nay Trịnh Thanh đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
“Anh đồng tình với em sao?” Cô ta ấp úng gian nan hỏi.
Nam nhân đáp lại lời nói, mục đích của hắn rất đơn thuần, “Em quá đáng thương.”
Nhất thời tâm Trịnh Thanh trật một nhịp, giơ tay đánh đổ ly cà phê.
Quách Tề Ngọc liền vội vàng đứng lên, luống cuống tay chân – nhặt lại.
Trịnh Thanh đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, môi màu đỏ thắm làm cho cô có dáng vẻ không thể tới gần, “Anh Quách, em cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sau này em sẽ cố gắng báo đáp anh, nhưng anh lại không đồng tình em.”
Quách Tề Ngọc chà bàn tay, ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thanh, có chút không rõ vì sao.
Trịnh Thanh cúi người thật thấp, giơ tay nắm lấy bao da xoay người rời đi.
Quách Tề Ngọc vội vàng chạy theo, lại bị tiếp viên ngăn lại, “Tiên sinh dừng lại, anh vẫn chưa tính tiền.”
Đến khi đuổi ra ngoài, Trịnh Thanh đã biết mất biệt tăm.
(Hết chương 38)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...