Edit: Shin
“Em đột nhiên gọi Quách Tề Ngọc là ba, vậy anh đây thế nào?” Lý Tề Giác ngồi trên ghế sa lông, còn đang đả kích chưa lấy lại tinh thần.
“Anh và Quách Tề Ngọc cùng chung thế hệ, em phải gọi anh là chú nha.” Lý Tề Giác nói.
Lý Ứng Trúc đột nhiên nhảy ra, “Tớ biết! Tớ và anh tớ cùng chung thế hệ, Quách Tiểu Bắc cũng phải gọi tớ là chú!”
Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn hắn, Lý Ứng Trúc lập tức rụt đầu một cái, “A, cùng thế hệ cũng rất tốt đẹp…”
Quách Tiểu Bắc thu tầm mắt lại, nhìn về phía Lý Tề Giác, “Anh có ý gì?”
Lý Tề Giác ngồi thẳng người, “Không có ý gì.”
Quách Tiểu Bắc lại nói: “Là muốn cho em đổi cách xưng hô thành anh Quách Tề Ngọc, anh cho rằng như vậy vi phạm luân thường đạo lý ác cảm sẽ ít đi sao?”
“A, anh không có nói như vậy…”
“Anh cho là như vậy. Nhưng đều là giống nhau, xưng hô cái gì đều là như nhau,” Quách Tiểu Bắc đứng lên, vỗ người Lý Ứng Trúc, “Đi, vào nhìn xem bài tập của cậu.”
Lý Ứng Trúc trừng mắt, hoàn toàn không rõ bọn họ đang nói cái gì.
Nghe được muốn kiểm tra bài tập, nó kêu rên một tiếng, nhưng vẫn bé ngoan đi theo vào.
Lý Tề Giác nâng đầu nghĩ đến rất lâu, đột nhiên ý thức được Quách Tiểu Bắc thật sự mười một tuổi sao?
Nhỏ như thế, nhất định đối với người lớn sẽ sản sinh ra sự ỷ lại, lại vừa vặn đối với cảm tình như hiểu mà không hiểu, tuổi này mơ mơ hồ hồ, nhất định sẽ đem loại ỷ lại này cảm nhận là yêu đương.
Tâm lý này kỳ thực là ảo giác, Lý Tề Giác làm bác sĩ điểm thường thức ấy vẫn có.
Thời điểm buổi chiều Quách Tề Ngọc tới đón Quách Tiểu Bắc, Quách Tiểu Bắc vẫn giống như trước ngoan ngoãn như thế – chờ mong Quách Tề Ngọc đến.”
Mặc dù không ngừng tự nói với chính mình đứa nhỏ không phân biệt được đâu là tình thân đâu là yêu đương, nhưng trong lòng Lý Tề Giác một trận hồi hộp.
Đặc biệt khi Quách Tề Ngọc đi tới cửa, Quách Tiểu Bắc ra mở cửa, xông tới ôm lấy Quách Tề Ngọc, oán giận hắn đến muộn mười phút.
Lý Tề Giác cứng đờ quay đầu lại, trước đây còn nghĩ bọn họ tình cảm cha con, hiện tại lại cảm thấy không đúng.
“Hai cháu cảm tình vẫn tốt như thế nha?” Bà An cười ha hả đi tới.
“Còn tốt lắm ạ,” Quách Tề Ngọc có chút đắc ý nhỏ, Quách Tiểu Bắc ngoan như thế, đi đến chỗ nào đều để hắn nở mày nở mặt, “Hi vọng thời kỳ trưởng thành vĩnh viễn đừng đến.”
“Nói tới vâng lời, Tề Giác khi còn bé rất ngoan, thời điểm trưởng thành liền ương bướng, bỏ nhà đi chơi mấy ngày trời.” Bà An quở trách.
Quách Tiểu Bắc liếc Lý Tề Giác, ngẩng đầu đối với Quách Tề Ngọc nói rằng: “Con vẫn sẽ ngoan.”
Lý Tề Giác: “…”
Hiếm thấy Quách Tiểu Bắc đột nhiên ngay ở trước mặt người khác nói tốt như vậy, Quách Tề Ngọc khá là vui mừng, “Cũng không cần đặc biệt quá ngoan, tốt xấu gì để ba có chút làm cha có cảm giác thỏa mãn đi.”
Cũng không phải lần đầu tiên Quách Tề Ngọc được tiện nghi còn làm màu, Quách Tiểu Bắc mặc kệ hắn.
Quách Tề Ngọc lúc này mới đem trên tay quả táo đưa ra, bà An liên tục xua tay, “Trước khi cháu đi công tác hoa quả chúng ta còn chưa ăn hết đây.”
Thầy Lý lúc này mới nói một câu, “Ngày đó tụi học sinh còn cho chúng ta nấm, bà để nó ở đâu?”
Bà An vội vàng đi vào nhà bếp, lấy ra hai túi nấm, “Cái này, trước đây học sinh lão Lý đến gặp ổng, nói cái này có thể hầm canh được, lấy về nấu lên bồi bổ một chút!”
Quách Tề Ngọc biết từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là cảm tạ.
Thầy Lý còn ngồi ở nơi đó đánh cờ, “Tiểu Bắc, lúc nào trở lại bồi ông chơi cờ nhé.”
Lý Ứng Trúc không cao hứng, “Ông nội, cháu là cháu của ông hay Quách Tiểu Bắc là cháu của ông?”
Thầy Lý “Hừm” một tiếng, “Mày là cháu tao, thế có biết đánh cờ không? Tiểu Bắc là cháu của ông!”
Lý Ứng Trúc đột nhiên cười to, “Ông nội, ông mắng ai đó?”
Thầy Lý ngẫm lại lời nói chính mình, sắc mặt có chút vi diệu, trừng mắt về phía Lý Ứng Trúc, “Có người cháu nào như mày không?”
Lý Tề Giác khụ hai tiếng, khuyên nhủ: “Ông nội, ông đừng nói nữa.”
Thầy Lý lúc này mới phản ứng được mình bị Lý Ứng Trúc dắt mũi, hầm hừ – mắng một câu, “Thằng oắt con!”
Lý Tề Giác vỗ đầu Lý Ứng Trúc một cái, “Em chỉ có điểm ấy là tinh ranh khôn lỏi thôi!”
Lý Ứng Trúc “A” một tiếng, ôm đầu, vô cùng không phục nhìn anh nó.
Quách Tiểu Bắc lúc này mới lên tiếng, ngoan ngoãn – đáp lời, “Ông ơi, ngày kia cháu không có khóa học, cháu sẽ đến nhà ông chơi.”
“Tốt lắm!”
“Tiểu Bắc thật ngoan!”
Âm thanh một mảnh biểu dương, Lý Ứng Trúc đứng nhìn đỏ mắt!
…
Điều gì đến thì nó sẽ đến.
Vào một ngày cuối tuần của mười ngày sau, nhà bọn họ đón một vị khách quý.
Quách Tề Ngọc mở cửa, lúc này chỉ muốn đóng cửa lại, cả người giật giật, nhích ra nhường đường, “Mạnh tiên sinh Mạnh phu nhân, xin mời.”
Quách Tề Ngọc thật vất vả mới mua được căn phòng gác xép này, so sánh với căn phòng trọ nhỏ cho thuê đã là tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng có nơi che nắng che mưa.
Nhưng đối với Mạnh phu nhân mà nói, căn nhà che chở cho hai người còn không bằng một góc căn nhà bà ta đang ở, đơn sơ đến thế! Chật chội đến như vậy! Nhưng với sự giáo dưỡng không cho phép bà ta nói ra, ôn nhu nhìn Quách Tiểu Bắc, “Tiếu Tiếu, kết quả đã có.”
Quách Tiểu Bắc ngồi ở trong phòng khách chỉ duy nhất hai người ngồi trên ghế sa lông, “Coi như cho dù có là con ruột của ông bà, hai người cũng đừng hòng mang tôi đi.”
Mạnh tiên sinh vừa nghe lời này thốt lên, “Tiếu Tiếu, sao con lại nói như thế?”
Trước mặt là đứa nhỏ cực kỳ tương tự giống ông, thật sự đây chính là đứa con đã mất tích nhiều năm.
Lúc trước là bảo mẫu mang đứa nhỏ đi, xác thực do Mạnh phu nhân sơ sẩy, sau khi sa thải bảo mẫu, Mạnh phu nhân hối hận và tự trách chính mình, thân thể chịu tổn hại không nhỏ không thể mang thai lại.
Mạnh phu nhân càng thêm tự trách, thậm chí có ý nghĩ tự sát, để Mạnh tiên sinh tái giá.
Gập ghềnh trắc trở như thế qua đi, các phương pháp mang thai đều đã thực hiện, ngay thời điểm tuyệt vọng đột nhiên ở trong quán rượu nhìn thấy đứa nhỏ bọn họ.
Xác thực là con của bọn họ.
Kỹ thuật đo lường DNA kỳ thực vào năm 2000 vẫn không tính là đặc biệt phát triển, ông dùng một chút thủ đoạn sớm có tờ kết quả báo cáo.
98.6% độ phù hợp quả thực để ông ta quỳ xuống, khóc rống cảm tạ ông trời đã đem đứa con trả lại cho ông.
Cùng ngày, cũng chính là xế chiều hôm nay, bọn họ gõ cửa căn phòng gác xép.
Hiện tại, con trai ruột ông tìm nhiều năm gần như tuyệt vọng đứng ngay trước mắt mình.
Ông cực kỳ vui sướng Quách Tề Ngọc không có ngược đãi nó, đối xử với nó rất tốt, vì lẽ đó trong lòng biết ơn Quách Tề Ngọc, đối với Quách Tề Ngọc không có thái độ hợp tác không để trong lòng, dù sao ông cũng biết, cho dù Quách Tề Ngọc có thể thu dưỡng con trai của ông, con trai ông vẫn không có hộ khẩu.
Nếu muốn chân chính ở xã hội hiện đại sinh tồn được, không có hộ khẩu thì rất gian nan.
Hơn nữa thật sự nếu muốn đi ra tòa án pháp lý, Quách Tề Ngọc có thể làm sao?
Hiện tại bọn họ tới hỏi, chỉ là tôn trọng đứa nhỏ thôi.
Ba người nói chuyện rất lâu, Quách Tiểu Bắc ở bên cạnh nghe, chung quy Tiểu Bắc là con trai của bọn họ, máu mủ tình thâm, điểm ấy không cách nào thay đổi, không thể phủ nhận hiện tại Quách Tiểu Bắc cùng Quách Tề Ngọc cảm tình càng ngày càng sâu đậm.
Bất kể là từ góc độ nào, Quách Tiểu Bắc trở lại bên cạnh cha mẹ ruột đều là lựa chọn tốt nhất, cũng là kết quả cuối cùng.
Quách Tề Ngọc trầm mặc rất lâu, cuối cùng lắc đầu, “Mạnh tiên sinh mời trở về đi.”
Mạnh phu nhân đứng lên một hồi, muốn nói gì đó, Mạnh tiên sinh ngăn lại bà, sau đó nhìn về phía Quách Tề Ngọc, “Quách tiên sinh, tôi bây giờ cùng cậu thỏa thuận, không có nghĩa là có ý thỏa hiệp, tôi hi vọng cậu suy nghĩ thật kỹ, bởi vì lần sau tôi sẽ mời luật sự lại đây trao đổi.”
Quách Tề Ngọc không nói lời nào.
Mạnh tiên sinh dừng một chút, bổ sung, “Quách tiên sinh, tôi không cho rằng cậu có năng lực đi lên tòa án ứng phí, huống chi trong vụ này không thể nghi ngờ là cậu thua trắng tay.”
“Mời về.” Quách Tề Ngọc giành trước đi ra mở cửa.
Mạnh phu nhân hai mắt đẫm lệ – nhìn Quách Tiểu Bắc một hồi, có chút nghẹn ngào, “Tiếu Tiếu, hai ngày nữa mẹ liền đến đón con!”
Sau đó từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, “Tiếu Tiếu, đây là tiền mẹ đưa cho con xài tiêu vặt, mật khẩu là…” Bà nghĩ một hồi, tiến đến bên tai Quách Tiểu Bắc, nhỏ giọng nói, sau đó sờ đầu nó, không nỡ rời xa – đi tới bên cửa.
Sau đó liếc mắt nhìn Quách Tề Ngọc, “Quách tiên sinh, cậu tự lo liệu lấy.”
Đóng cửa lại, Quách Tề Ngọc quay người về Quách Tiểu Bắc nở nụ cười, “Tiểu Bắc, buổi tối muốn ăn gì?”
…
“Lên tòa án sao?” Lý Tề Giác ôm tay suy nghĩ một chút, “Đến nhìn em đi lên quan tòa khóc nháo ư?”
“Làm sao thế? Người yêu em chọc đến quan tòa rồi?”
Hiện tại Lý Tề Giác không gọi Quách Tề Ngọc, nói thẳng là người yêu.
Quách Tiểu Bắc cũng không tức giận, híp híp mắt, “Có người tới tìm em.”
“Ừm… Hở?” Lý Tề Giác ban đầu không phản ứng, đột nhiên linh quang chợt lóe lên, bỗng nhiên mở to mắt, “Ba ruột em?”
Quách Tiểu Bắc gật gù, “Cha em chuẩn bị cùng bọn họ lên tòa án.”
“Phải thua không thể nghi ngờ!” Lý Tề Giác biết tình huống nhà bọn họ, vì lẽ đó cậu mới xưng bọn họ là kỳ hoa dưỡng phụ tử, sau đó cậu lập tức có kết quả.
“Cho dù em muốn ở cùng cha em cũng không thể?” Quách Tiểu Bắc hỏi.
Lý Tề Giác cười nói: “Không nghĩ tới em lại cao tay như vậy!”
Có điều nói câu này ra xong cậu đều muốn nghẹn lời, cậu chỉ chừng hai mươi tuổi quay về với đứa nhỏ mười một tuổi mà nói nó cao tay, thật giống có điểm nào không đúng…
Lý Tề Giác khụ hai tiếng, “Cái này luật pháp đề ra, không thể thực hiện được, xã hội pháp trị mà!”
Lý Tề Giác suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Sao em lại không muốn ở cùng cha mẹ ruột?”
“Chờ một chút, vì sao cha mẹ ruột lại biết em ở đây?”
Quách Tiểu Bắc lời ít mà ý nhiều – nói ra toàn bộ sự tình ngày đó cùng chuyện phát sinh ngày hôm qua.
“Làm sao trùng hợp như vậy?” Lý Tề Giác cảm thấy kỳ quái, có điều lại cười cợt, “Chính là nhiều trùng hợp như vậy, mới cảm thấy thế giới này kỳ diệu khó có thể tin nổi.”
“Hiện tại, người em yêu chẳng phải đang rất hối hận khi đem em mang đi.” Lý Tề Giác nhìn về phía Quách Tiểu Bắc, “Có điều không nên nói là cậu ta hối hận, mà chính em giả bộ đáng thương để cậu ta không nhẫn tâm đem em ném nơi này, rồi sau đó lại mang em đi.”
Lý Tề Giác một lời nói ra sự thật, ngữ khí ôn nhu cực kì, “Quách Tiểu Bắc, em có hối hận không?”
Quách Tiểu Bắc trong nháy mắt lộ ra vẻ phức tạp, một lúc sau, Quách Tiểu Bắc mới gật đầu, “Em chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.”
Lý Tề Giác giật giật khóe miệng, “Em còn nhỏ, mới qua ít nhiều □□ tử? Sau này em sẽ thật sự hối hận nhiều lắm đấy!”
Lý Tề Giác bán nằm ở trên giường chính mình, tiện tay cầm sách y học, nhưng lật một chút, lại khép lại.
Cậu nói rằng: “Quách Tiểu Bắc, em có muốn biết làm sao để đền bù hay không?”
Lý Tề Giác ngữ khí thần bí.
“Chỗ này anh có viên thuốc hối hận, em có muốn uống hay không?”
(Hết chương 25)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...