Quá Yêu



“Sao có thể như vậy?” Ngô Nhân Kì kinh ngạc, than thở.
“Tại sao không thể?” Lưu ỶNguyệt cười hỏi lại.
“Chị tốt như vậy.” Ngô Nhân Kì trả lời.
“Tốt? Ha ha, có lẽ cô nói là tốt nhưng đàn ông họ không nghĩ vậy. Trẻ tuổi thì nhận thức chưa chính chắn, bây giờ tôi thấy cứ thế này cũng được. Không kết hôn thì sao? Rất nhiều người cũng kết hôn rồi lại ly hôn. Độc thân cũng tốt, chờ đến lúc già vào viện dưỡng lão.” Lưu Ỷ Nguyệt tươi cười nói. Nhìn nụ cười này, không hiểu sao Ngô Nhân Kì lại thấy chua xót.
“Xin lỗi, chị Ỷ Nguyệt.” Ngô Nhân Kì vội vàng nói.
Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “Không cần phải nói xin lỗi, cô cũng không có lỗi với tôi. Được rồi, cô thì sao? Có chuyện gì vậy? Nói thử xem. Nếu biết, tôi nhất định sẽ tư vấn hết mình.”
Lúc này, Ngô Nhân Kì lại không biết từ bắt đầu từ đâu. Nói ra sẽ có người tin sao? Người ngoài đều cho rằng cô chẳng phải lo lắng điều gì, gia đình giàu có, vẻ ngoài xinh đẹp, chồng sắp cưới môn đăng hộ đối. Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Cô thì có chuyện gì mà phiền não? Cô cũng tự thấy mình thật tham lam, lúc nào cũng thấy không đủ. Thực ra, nhiều thứ đối với cô cũng giống như hoa trong gương, như trăng trong nước, mơ ước nhưng không có được.
Lưu Ỷ Nguyệt khẽ cười, vẻ buồn rầu trên mặt Ngô Nhân Kì vẫn chưa tan, “Cô biết không? Hôm nay khi nhìn thấy cô, đầu tiên tôi có cảm giác gì?” Cô hỏi. Ngô Nhân Kì từ chối cho ý kiến, chỉ lắc đầu, “Cô đã thay đổi, khác với lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô.”

“Mấy tháng trước, tôi thấy cô vẫn như một đứa trẻ, bây giờ thì không phải.” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi nói.
“Đúng vậy.” Ngô Nhân Kì nói thầm. Có thể nào không thay đổi, lúc trước cô sống trong giấc mộng của mình, hiện tại cô đột nhiên nhận ra sự thật hoàn toàn ngược lại. Nó đến quá nhanh làm cho cô trở tay không kịp, không thể thích ứng được.
“Có liên quan đền chuyện kết hôn không?” Lưu Ỷ Nguyệt thẳng thắn hỏi, cô tin chắc là có liên quan đến hôn lễ mấy tháng sau.
“Vâng.” Ngô Nhân Kì gật đầu, “Em thấy rất hoang mang, thậm chí là sợ hãi.” Cô nói, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm. Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng chờ đợi, để Ngô Nhân Kì có thể nghĩ kĩ những lời muốn nói.
“Bây giờ thậm chí em còn không dám tin những chuyện đang xảy ra, không phải em không tin những người khác, không tin anh Tây Canh, mà là hoài nghi chính mình. Em luôn tự hỏi, có thật sự muốn kết hôn không? Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Em rất lo, lo lắm ấy ạ!” Ngô Nhân Kì lắc đầu, thì thào.
“Vấn đề của cô tôi không giúp được. Tôi chỉ có thể nói, kết hôn chắc chắn là một chuyện vui vẻ, nếu là như thế này, cần phải suy nghĩ kĩ. Kết hôn là chuyện cả đời, tôi từng nói với chính mình, nếu kết hôn sẽ không ly hôn, vĩnh viễn không rời khỏi chồng con của mình.” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh nói.
Ngô Nhân Kì cười chua xót, giống như uống thuốc bắc, đắng đến nỗi không thể diễn tả được.”Suy nghĩ, vì sao mọi người đều muốn em suy nghĩ kĩ. Em không muốn nghĩ nữa, thật là phiền.” Cô chỉ có thể lắc đầu, vì sao không có một người nào có thể cho cô biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
“Cuốc sống chính là như vậy, không phải chỉ có ngọt ngào, mà còn nhiều cay đắng.” Lưu Ỷ Nguyệt cười nhẹ. Cô gái trước mặt đang dần trưởng thành, hiện tại chỉ đang trải qua chút cay đắng của người lớn mà thôi.
“Cay đắng?” Ngô Nhân Kì nhớ kỹ từ này.
“Đúng, cay đắng.” Giọng Lưu Ỷ Nguyệt cao thêm, ánh mắt nghiêm túc khiến Ngô Nhân Kì bình tĩnh lại.

“Mỗi người đều cần phải nếm qua đau khổ, bất kì ai cũng không thể giúp đỡ, cho dù là người thân thiết nhất. Dũng cảm lên, tôi tin tưởng cô có thể làm tốt.” Tay Lưu Ỷ Nguyệt lướt qua mặt bàn nắm lấy tay Ngô Nhân Kì, vỗ vỗ.
“Cám ơn, em thấy thoải mái hơn rồi” Cuối cùng Ngô Nhân Kì cũng cười, dù chỉ là một nụ cười nhẹ. Những lời Lưu Ỷ Nguyệt nói, cô không hiểu hết, nhưng cô biết mình cần phải cố gắng, không thể chậm chạp như em bé tập đi, mà phải nhanh chóng tiến về phía trước như một người trưởng thành chạy những bước dài.
“Cho dù cô quyết định thế nào, hãy vứt bỏ tất cả tác động bên ngoài, chỉ cần hỏi trái tim mình, trái tim của cô có vững tin không? Có do dự chút nào không?”
“Em hiểu rồi.” Lông mày Ngô Nhân Kì hoàn toàn giãn ra, đăm chiêu gật đầu.
Lưu Ỷ Nguyệt không biết cuối cùng Ngô Nhân Kì sẽ quyết định làm gì, đối với cô mà nói, quyết định của Ngô Nhân Kì hoàn toàn không liên quan, đó là cuốc sống của cô ấy. Còn cô, đã sớm thờ ơ với mọi việc rồi.
Cuối năm, Lâm thị tổ chức Đại hội Cổ đông. Cổ đông lớn nhất đương nhiên là Lâm gia, sau đó là nhà bên mẹ của Khương Tố Trân, kế tiếp chính là hai công ty đầu tư quản lý, còn lại là các cổ đông nhỏ không quan trọng. Nhà mẹ của Khương Tố Trân đương nhiên ủng hộ Lâm gia, đặc biệt là Lâm Tây Canh, bởi vì anh là con của Khương Tố Trân. Năm đó, khi Lâm thị mới bắt đầu sáng lập, bên nhà mẹ Khương Tố Trân hỗ trợ Lâm Đông Dương nhưng sau đó lại không có hành động gì thêm.
Trong Đại hội Cổ đông, là tổng giám đốc Lâm Tây Canh đem tình trạng kinh doanh cùng vấn đề tài chính của tập đoàn trong một năm qua báo cáo tỉ mỉ. Anh vốn tưởng rằng sẽ giống như năm rồi sẽ kết thúc nhanh chóng, dù sao bây giờ các cổ đông nhỏ không có năng lực chống lại Lâm thị.
Không như mong muốn, hai công ty đầu tư quản lý đồng thời đưa ra vấn đề tăng vốn vào năm sau, các cổ đông nhỏ thấy sự thay đổi khác nhau trong năm nay, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Lâm Tây Canh không biết là bọn họ nhất thời đổi ý, hay là sớm đã ngầm ký kết. Cổ đông nhỏ đều đồng ý đề nghị tăng vốn.
“Vừa rồi mọi người cũng nghe tôi báo cáo, hiện tại Lâm thị không có vấn đề tài chính, vốn lưu động hoàn toàn có thể ổn định tình hình kinh doanh trước mắt, không cần thiết phải tăng vốn.” Lâm Tây Canh cầm tài liệu trên tay, nói. Tăng vốn? Thật là hay! Muốn chia cổ phần công ty với Lâm thị, chỉ sợ đây là ý đồ của công ty đầu tư, chẳng lẽ muốn đoạt lấy quyền kinh doanh sao? Vấn đề này rất nghiêm trọng, trong lòng Lâm Tây Canh lo lắng, đầu mày nhíu lại.
“Chúng tôi đương nhiên nghe được báo cáo, vốn lưu động nhìn qua không có vấn đề, nhưng sang năm Lâm thị có rất nhiều hạng mục, có phải hơi mạo hiểm không? Hơn nữa, báo cáo cuối năm đều là các người làm, bên trong có che giấu gì hay không, chúng tôi làm sao biết được, tốt nhất là tất cả các cổ đông đều đồng ý đánh giá chuyện này một lần nữa.” Đại biểu của công ty đầu tư đích châm chọc, đối chọi gay gắt.

Lâm Tây Canh buông báo cáo, nhìn các cổ đông với vẻ mặt đầy châm biếm. “Tôi làm tổng giám đốc có trách nhiệm với từng phần báo cáo, không cần phải đánh giá một lần nữa…, lãng phí thời gian của mọi người, nếu có chứng cớ chứng minh Lâm thị gặp phải vấn đề tài chính, tôi sẽ cân nhắc đề nghị tăng vốn.”
“Được rồi, chuyện tăng vốn tạm gác lại. Lần sau, tổng giám đốc Lâm sẽ đưa thêm tài liệu khiến các vị tin tưởng, tiến tục đề tài thảo luận kế tiếp.” Lâm Đông Dương lên tiếng.
Lâm Tây Canh không phản đối ý kiến của cha, nhưng không khỏi nghi ngờ, hình như ông không hề ngạc nhiên về đề nghị tăng vốn này, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của ông. Nếu ông phải chia cổ phần trong tay cho anh, cộng với cổ phần nhà mẹ đẻ, tương lai quyền quyết định của ông sẽ bị ảnh hưởng. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ông? Chẳng lẽ ông không muốn buông bỏ quyền lực trong tay? Lâm Tây Canh cười lạnh, cuối cùng đã có dấu hiệu của cuộc chiến giành quyền lực. Anh cảm thấy rất hưng phấn, tính hiếu chiến không ngừng tăng lên, đây không phải là trò chơi mà anh thích sao? Có trò chơi này cuốc sống của anh mới có ý nghĩa. Bất kì người nào đứng ở phía sau điều khiển, Lâm Tây Canh đều tin tưởng anh đã chuẩn bị tốt trăm phầm trăm.
Đại hội cổ đông kết thúc, Lâm Tây Canh cũng không ở lại, anh trở về văn phòng. Bấm điện thoại nội tuyến, “Lưu thư kí, gọi chủ nhiệm mảng tài vụ lên gặp tôi.”
Trong thời gian chờ đợi, đại não của Lâm Tây Canh hoạt động rất nhanh. Đột nhiên nhớ tới, nhiều năm trước, hai công ty đầu tư này sát nhập là do một tay cha anh nâng đỡ, khi đó anh còn chưa là tổng giám đốc của lâm thị. Thật không ngờ, cha đã sớm đoán trước cục diện hôm nay, ông đã đi trước một nước cờ. Cha con tranh giành? Không ngờ cha anh lại tuyệt tình như vậy. Ánh mắt Lâm Tây Canh càng lạnh. Ông bất nhân tôi bất nghĩa, ông đã khiêu chiến, tôi cũng chỉ có thể đánh lại. Muốn tôi cúi đầu thuận theo, khuất phục dưới chân, đều không có cửa. Anh nhất định lấy lại những gì mình đáng có.
Chủ nhiệm mảng tài vụ đi đến, “Lâm tổng, anh tìm tôi.”
“Đúng vậy. Tôi muốn anh điều tra chi tiết hai công ty đầu tư này, rốt cuộc là ai đứng ở phía sau. Bí mật cho tôi, được không?”
“Đây không phải là hai đại cổ đông của chúng ta sao? Sao vậy? Lâm tổng, anh hoài nghi bọn họ có vấn đề?”
“Không phải hoài nghi, mà là chắc chắn có vấn đề. Tôi không ngại nói ra, hôm nay, bọn họ không hẹn mà cùng đưa ra vấn đề tăng vốn, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn làm giảm cổ phần công ty của tôi.”
“Thật sao? Việc này hơi phiền toái, một khi cổ phần công ty bị chia ra,nội bộ lại qua một phen sóng gió. Bọn họ muốn làm gì, hủy Lâm thị sao? Điên rồi sao?” Chủ nhiệm mảng tài vụ hít một hơi nói.
“Họ cho rằng tôi sẽ dễ dàng đưa tay chịu trói sao. Quá coi thường Lâm Tây Canh tôi rồi! Chủ nhiệm Phương, có lẽ sắp tới chúng ta phải gặp phải một trận chiến ác liệt đó!” Lâm Tây Canh nghiêm túc nói.

“Lâm tổng, anh yên tâm, nhân viên Lâm thị tuyệt đối ủng hộ anh. Anh đừng quên, trước khi anh bắt đầu nhậm chức, đã tiến hành chính sách cho cấp dưới nắm cổ phần công ty, đừng xem thường cổ phần công ty trong tay nhân viên, đây là con át chủ bài tốt nhất trong tay chúng ta. Về phần hai nhà đầu tư này, tôi nhất định sẽ điều tra thật tốt, đã lâu rồi tôi không có đánh trận nào ác liệt như thế này, Thật là hưng phấn!” Chủ nhiệm mảng tài vụ quyết tâm nắm chặt tay lại. Lâm Tây Canh thấy vậy, cười vui vẻ.
“Đúng! Là một trận đánh ác liệt, tôi chưa thua lần nào, lần này cũng sẽ không.” Ánh mắt Lâm Tây Canh như chim ưng bay lượn trên trời cao, một khi đã tập trung vào mục tiêu ở mặt đất tuyệt đối sẽ không buông tha. Mắt kính cũng không thể che ánh mắt sáng quắc.
Mấy ngày này, Lưu Ỷ Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời đi. Hôm nay ,cô đi vào văn phòng Lâm Tây Canh.”Lâm tổng, anh có thời gian không?” Cô hỏi.
“Có việc gì?” Lâm Tây Canh không ngẩng đầu lên, ra vẻ bận rộn, thực ra trong lòng anh biết rõ, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ nói cái gì. Lần đầu tiên cô sốt ruột như vậy Lâm Tây Canh cười thầm.
“Đúng vậy! Lâm tổng, tôi muốn hỏi một chút, khi nào thì tôi bàn giao công tác cho thư kí mới? Một tháng sắp hết rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lâm tây canh nói.
Lâm Tây Canh ngẩng đầu, nhìn cô, khoong nhanh không chậm với lấy một miếng vải mềm lau bàn. Lưu Ỷ Nguyệt mím môi, thầm nghĩ, sao anh lại có phản ứng như vậy?
“Thư kí mới? Có lẽ không có thư kí mới. Thư kí Lưu cô cũng biết, hiện tại là cuối năm, ai cũng sẽ không đổi công việc. Dù sao người không cần tiền như cô cũng không nhiều lắm” Lâm Tây Canh nhìn cô, ánh mắt trêu chọc.
Bộ dáng của anh, thật buồn nôn! Giống như một con hồ ly, xảo quyệt, ung dung. Anh ta đã sớm nghĩ ra câu trả lời tốt như vậy. Lưu Ỷ Nguyệt thật muốn mắng cho anh một trận. Nhưng lý do anh đưa ra hoàn toàn hợp lý. Cô cắn chặt răng, ngăn ý muốn chửi thề lại.
“Lâm tổng nói không có ai sao?” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định không cam lòng hỏi một câu.
“Đúng, không có người thích hợp. Nếu không cô đi hỏi chủ nhiệm nhân sự, không phải hai người rất thân thiết sao? Anh ta sẽ nói với cô, cuối năm rất khó tìm người.” Lâm Tây Canh đan hai tay trên bàn.
Lưu Ỷ Nguyệt đương nhiên sẽ không “ngu ngốc” mà đi tìm chủ nhiệm nhân sự, chỉ có thể “căm hận” nhìn tên Lâm Tây Canh đắc ý trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui