Edit: Lee
Hai người tìm thấy bé ở sân sau, Lâm Tây Canh vẫy tay với con gái, “Bé!
Lại đây, chúng ta về nhà!” Bé nhảy lò cò về phía ba mẹ, ba người nắm tay nhau cùng đi ra cổng lớn. Ngay khi sắp bước chân khỏi cánh cổng ấy, Lâm Đông Dương đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ. Ông nói, “Tây Canh! Nếu anh bước chân ra ngoài thì phải chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ cách chức anh trong đại hội cổ đông.”
Lâm Tây Canh khẽ nhếch môi, anh xoay người, “Con sẽ chuẩn bị sẵn
sàng. Ba, con cũng nhắc nhở người, rút cuộc người có nghĩ bản thân mình
chắc chắn bao nhiêu phần trăm không?”
“Tôi không thể để một người ngay cả con nối dõi cũng không có tiếp nhận Lâm thị được!” Lâm Đông Dương trả lời một nẻo.
“Ha ha…” Lâm Tây Canh vừa cười vừa lắc đầu, “Ba, người quá cổ hủ. Con nối dõi? Người nói một đứa con trai sao? Đừng nói cả đời này con không
có con trai, cho dù có, ai có thể cam đoan nó có thể đủ tư cách quản lý
một tập đoàn? Lâm thị có thể đi đến hôm này đã không còn chỉ dựa vào Lâm gia chúng ta, mà còn phụ thuộc vào sự phấn đấu của từng công nhân. Con
sẽ giao Lâm thị cho một nhà quản lý giỏi, chứ không nhất thiết là con
trai con. Có điều, nếu con con thật sự có thể đảm nhiệm, con sẽ rất
vui.”
“Chẳng lẽ anh muốn dâng Lâm thị một tay tôi sáng lập cho người khác sao?” Lâm Đông Dương hỏi.
“Con và ba nói chuyện không hợp, thế nên, vẫn nên gặp nhau ở đại hội cổ đông thì hơn!” Lâm Tây Canh trả lời.
Lâm Đông Dương nhìn về phía Lưu Ỷ Nguyệt, cô đang đứng cạnh bé, nắm
chặt tay bé, “Lưu Ỷ Nguyệt, cô thì sao? Cô trơ mắt nhìn gia đình chúng
tôi bất hòa sao?” Ông hỏi cô.
“Con tôn trọng quyết định của chồng.” Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng mặt, nhìn thẳng Lâm Đông Dương, trả lời.
“Tây Canh, con muốn bao nhiêu năm nhẫn nhịn của mẹ thành công cốc
sao? Mẹ chịu bao khổ cực vì con, con quên rồi sao? Chỉ vì đứa con gái
này sao?” Khương Tố Trân chạy từ bậc thềm xuống, cố gắng ngăn cản con
trai.
“Mẹ, không cần viện cớ nữa! Cái cớ này của mẹ khiến con mệt mỏi bao
năm rồi. Mẹ đã có rất nhiều cơ hội để rời bỏ ba, rời bỏ cái nhà này,
nhưng mẹ không chịu. Con đã từng nói, mỗi người phải biết chịu trách
nhiệm với sự lựa chọn của mình.”
Lâm Tây Canh kéo tay Lưu Ỷ Nguyệt, lại nói, “Đi thôi!”
Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, Lâm Tây Canh đột nhiên cảm giác thoải mái lạ thường, giống như xiềng xích bao năm nháy mắt được đập tan.
Bước xuống bậc thềm cuối cùng, dây thần kinh căng thẳng của Lưu Ỷ
Nguyệt như dãn ra, chân tay đột nhiên mềm nhũn, lảo đảo sắp ngã. Lâm Tây Canh vội vàng đỡ cô lại, “Sao vậy?”
“Em không sao! Em không sao!” Lưu Ỷ Nguyệt dựa vào người chồng, miệng không ngừng thì thào, vừa nói xong cô lại vùi đầu vào ngực anh, “Thật
xin lỗi!”
“Sao lại xin lỗi?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Không biết!” Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh, “Anh sẽ không hối hận chứ?” Cô hỏi.
“Vậy thì đừng để anh phải hối hận!” Lâm Tây Canh trả lời.
Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng nhìn anh, lúc này chồng cô bình tĩnh lạ thường, khóe môi hơi cong lên, không hề có vẻ lo lắng về những chuyện sắp xảy
ra. Nên làm sao thì anh mới không hối hận? Một người như cô, ốm yếu bệnh tật, không thể cho anh… một đứa nhỏ nữa. “Em nên yêu anh bằng gì đây?”
Lưu Ỷ Nguyệt để tay lên ngực tự hỏi.
“Chỉ cần đứng bên anh, cho dù lặng yên không nói gì… Chỉ cần đứng bên anh… là đủ rồi!” Lâm Tây Canh dường như nhìn thấu nỗi lòng Lưu Ỷ
Nguyệt, thản nhiên cười, nói.
“Được!” Ngoài đồng ý điều này, Lưu Ỷ Nguyệt thật không biết làm gì cho anh.
~~~~~
Vài năm gần đây, nội bộ Lâm thị biến động không ngừng. Mấy năm trước
mới thanh trừ cơ sở ngầm của Hạ Dương xong, Ngô thị rút lui, mấy năm sau Hạ Dương lại đích thân ra mặt, cộng thêm hợp tác với Gia Thịnh… Lâm Tây Canh kinh qua hết thảy mọi sóng gió, anh đương nhiên trở thành lão
tướng thương trường, luyện được tinh thần thép.
Nếu tranh đấu, Lâm Đông Dương thật không đáng làm đối thủ của Lâm Tây Canh. Đương nhiên, Lâm Đông Dương ý thức được điều này, rằng con trai
ông sớm đã đủ lông đủ cánh, không còn nông nổi như khi còn trẻ nữa! Cuối cùng, mấu chốt rơi xuống Hạ Dương, xuống cổ phần của anh, quyền phát
ngôn của anh, ảnh hưởng trực tiếp đến quyền ở lại hoặc ra đi của cha con Lâm Đông Dương.
“Con định làm gì bây giờ?” Trương Uẩn Hoa hỏi con trai.
“Không làm gì cả!” Hả Dương cau mày, thuận miệng nói.
“Nhưng anh cũng không thể để bọn họ tranh đấu một mất một còn!” Ngô Nhân Kì ôm con, nói.
“Ông ta lén nói với mẹ, nếu con có hứng, sau này ông ta sẽ giao quyền thừa kế cho con.” Trương Uẩn Hoa do dự nói.
“A!” Ngô Nhân Kì kinh ngạc kêu lên.
Hạ Dương cười nhạo lắc đầu, vươn tay đùa nghịch với con trai mập mạp, “Ông ta mãi không hết cổ hủ, thời đại nào rồi mà con thừa kế. Về điểm
này, Lâm Tây Canh rõ ràng sáng suốt hơn ông ta.”
“Ý anh là…” Ngô Nhân Kì nhìn con trong lòng, lại quay sang nhìn chồng.
“Ông ta coi trọng chính ông ta, chứng không phải coi trọng anh. Bệnh Ỷ Nguyệt khiến cô ấy không thể sinh nữa, lại thêm bài post trên mạng vừa
rồi, thế nên ông ta bắt Lâm Tây Canh ly hôn với Ỷ Nguyệt. Cuối cùng là
trận tranh đấu này!” Hạ Dương phe phẩy bàn tay nhỏ bé của con trai, chậm rãi nói.
“Thì ra là thế, chị Ỷ Nguyệt thật đáng thương!” Hạ Dương đã sớm kể
hết chuyện quá khứ của Lưu Ỷ Nguyệt cho Ngô Nhân Kì, lại nghĩ đến việc
lúc này cô ấy còn suýt mất đi gia đình, Ngô Nhân Kì không khỏi cảm động.
“Cuối cùng cũng thấy Lâm Tây Canh có chút thú vị!” Hạ Dương cười, nói.
“Con đúng là… Dù gì cũng là anh trai con, nói chuyện chú ý một chút!” Trương Uẩn Hoa lườm con, thái độ anh như vậy chứng tỏ đã sớm quyết định rồi.
“Con là biết đủ nha! Nhưng mà nếu có nhiều con gái cũng tốt! Em nói sao? Bà xã!” Hạ Dương quay sang Ngô Nhân Kì, trêu chọc.
“Xùy! Ai để ý anh!” Ngô Nhân Kì đỏ bừng mặt, nói thầm.
Trong phòng tràn ngập tiếng cười, cục thịt nhỏ cũng góp vui, rít rít
không thôi, có lẽ nhóc con đang nghĩ, đến khi nào mình mới có nhiều em
gái?!
Buổi tối, trong thư phòng, Hạ Dương gọi điện cho Lâm Tây Canh, “Tôi
chuẩn bị tung cổ phiếu Lâm thị trong tay ra, sau đó từng bước hoàn toàn
rút khỏi Lâm thị, trước tiên nói với anh một tiếng!”
“Cám ơn!” Lâm Tây Canh không biết nói gì hơn, Hạ Dương có thể báo cho anh đầu tiên, đủ biết tình nghĩa cậu, “Vì sao? Hiện tại không phải cơ
hội tốt nhất của cậu sao?” Tuy vậy, anh vẫn phải hỏi một câu.
“Tôi nói từ trước rồi, tôi không có hứng thú với Lâm thị, tôi nghĩ
con tôi cũng vậy. Tôi họ Hạ, con tôi cũng họ Hạ. Chúng tôi không thể
quên gốc rễ được!” Hạ Dương trả lời, người cha kia chỉ cho anh sinh
mệnh, lại không thể cho anh hạnh phúc, nhưng một người cha không cùng
huyết thống, lại toàn tâm toàn ý cho anh một gia đình, “Không quên gốc
rễ” chính là lời hứa năm xưa của Hạ Dương với Hạ Ngộ Niên.
Ba ngày sau, trên thị trường đột nhiên xuất hiện cổ phiếu Lâm thị,
ngay khi Lâm Đông Dương còn chưa biết gì, Lâm Tây Canh đã sớm thu mua
tất cả, đợi đến khi Lâm Đông Dương ra tay thì mọi sự đã rồi. Một ván
này, Lâm Tây Canh chiếm được ưu thế mong manh, nhờ đó giành chiến thắng. Trong đại hội cổ đông, nhờ sự giúp sức của hai nhà đầu tư, mà đứng sau
là Hạ Dương, cùng hậu thuẫn Gia Thịnh, Lâm Tây Canh chiếm được số phiếu
lớn nhất, nhờ đó leo lên vị trí cao nhất Lâm thị đúng như nguyện vọng.
“Chúc mừng!” Hạ Dương vươn tay, cười nói với tân chủ tịch – Lâm Tây Canh.
“Cám ơn!” Lâm Tây Canh bắt tay Hạ Dương, đã sớm không còn thù hận, chỉ còn lại tình nghĩa.
Lâm Đông Dương đứng một góc, nhìn hai đứa con xa xa, đây là kết cục
ông chưa từng nghĩ đến. Hạ Dương và Lâm Tây Canh lại có thể bắt tay
nhau, đánh lui ông. Lặng lẽ lắc đầu, ông thật nghĩ không ra, tại sao Hạ
Dương lại không cần Lâm thị hùng mạnh như vậy.
Ông ra khỏi tòa nhà Lâm thị, chợt quay đầu lại, nơi này giống như vừa chôn cất cả đời ông. “Ầm” một tiếng, vị thương nhân lừng lẫy một thời
đột nhiên ngã gục.
Ngày hôm sau, tất cả báo chí đều đưa tin: sau đại hội cổ đông, Lâm
Đông Dương vừa ra khỏi tòa nhà Lâm thị liền đột phát bệnh tim. Nhờ kịp
thời đưa tới bệnh viện, ông đã qua cơn nguy kịch, trước mắt còn ở lại
bệnh viện tiếp tục theo dõi. Được biết, trong đại hội cổ đông lần này,
con trai Lâm Đông Dương – Lâm Tây Canh đã tiếp nhận chức chủ tịch hội
đồng quản trị. Liên hệ đến cuộc tranh đấu cố phần trước đó không lâu,
rất có thể, lần đột phát bệnh tim này của Lâm Đông Dương liên quan đến
chiếc ghế chủ tịch kia.
Lâm Tay Canh cùng Lưu Ỷ Nguyệt và bé đứng ngoài phòng bệnh, Lâm Đông
Dương bên trong từ chối không cho bọn họ vào, trước giường bệnh chỉ có
một mình Khương Tố Trân.
Từ xa Hạ Dương đã thấy một nhà ba người, anh đi đến, hỏi, “Sao vậy? Vẫn chưa cho vào?”
“Ừm!” Lâm Tây Canh gật gật đầu, “Sao cậu lại tới đây?” Anh hỏi.
“Tôi đại diện Tân Thành tới.” Hạ Dương trả lời. Tuy nói rằng đại diện Tân Thành, nhưng ý cha mẹ, Hạ Dương hoàn toàn hiểu được. Trương Uẩn Hoa và Hạ Ngộ Niên muốn anh đi thăm cha đẻ, dù sao, cũng không thể phủ nhận việc anh là con ruột ông ta.
Hạ Dương gõ cửa phòng, rất lâu sau mới có người mở cửa, Khương Tố Trân thấy Hạ Dương, liền hỏi, “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đại diện tập đoàn Tân Thành đến thăm Lâm tổng, đây là hoa cha
tôi gửi.” Hạ Dương giơ lặng hoa trong tay lên, bên trên còn có thư hỏi
thăm của Hạ Ngộ Niên. Dù trong lòng Khương Tố Trân ngàn vạn lần không
muốn, cũng không thể không thể mặt Hạ Ngộ Niên, bà bĩu môi, tránh người
để Hạ Dương đi vào. Trước khi đóng cửa, bà còn nhìn lướt qua Lâm Tây
Canh vẫn đang chờ ở cửa, sửng sốt một giây, cuối cùng vẫn dứt khoát đóng cửa lại. Lâm Tây Canh nhìn động tác của mẹ, bất đắc dĩ mỉm cười, “Đi
thôi!” Anh quay đầu nói với Lưu Ỷ Nguyêt. Bé đã rất mệt mỏi, mềm nhũn
người, ngủ gật trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt.
Hạ Dương đi vào phòng bệnh, thấy người lừng lẫy một thời đang ốm yếu
nắm trên giường bệnh. Trên người ông, đủ loại thiết bị theo dõi.
“Chủ tịch Lâm, cha tôi nói tôi tới thăm ngài!” Hạ Dương đứng trước giường bệnh, nói.
“Không cần gọi như thế, tôi đã sớm không còn là chủ tịch nữa.” Giọng Lâm Đông Dương có chút mệt mỏi.
Hạ Dương chỉ cười không đáp, không khí nhất thời vô cùng nhạt nhẽo.
“Ngồi xuống đi!” Lát sau, Lâm Đông Dương chỉ chiếc ghế cạnh giường,
nói với Hạ Dương, “Tôi còn có lời muốn nói!”. Hạ Dương nghe lời ngồi
xuống, tiếp tục chờ đợi Lâm Đông Dương.
“Vì sao?” Lâm Đông Dương hỏi.
“Ngài muốn hỏi tôi vì sao không cần Lâm thị, đúng không?” Hạ Dương
nói, không đợi Lâm Đông Dương trả lời anh đã nói tiếp, “Tôi không có
hứng thú với Lâm thị, Lâm thị cũng chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của
tôi. Tôi không nghĩ sẽ giống ngài, càng không muốn con tôi đi theo con
đường của ngài!”
“Cậu đã sớm thông đồng với Tây Canh phải không?” Lâm Đông Dương hỏi.
“Không!” Hạ Dương lắc đầu, “Là tôi chủ động nói cho anh ấy, anh ấy
đúng là người nối nghiệp tốt nhất của Lâm thị. Hơn nữa, tôi còn vì Lưu Ỷ Nguyệt. Đây là tôi nợ cô ấy. Ngài cũng đừng quá coi thường khả năng của con dâu ngài!”
Mãi đến khi Hạ Dương rời đi, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân vẫn
chưa nghĩ thông, rốt cuộc Lưu Ỷ Nguyệt quen biết Hạ Dương từ khi nào,
ngoài Gia Thịnh, không ngờ cả Tân Thành cũng giúp đỡ cô!
Cuối cùng, bà nội Lâm gia cũng phải vào thành phố, bà đến trước giường bệnh con trai, ngồi xuống hỏi, “Sao rồi?”
“Khá hơn nhiều rồi ạ! Không sao đâu mẹ!” Lâm Đông Dương muốn ngồi dậy nói chuyện, nhưng lại bị Triệu Uyển Nghi ngăn lại, “Nằm xuống đi, không sao là tốt rồi!”
“Ai… Con trai vô dụng, còn phải để mẹ đến thăm!” Lâm Đông Dương thở dài.
“Đừng than thở, coi như đập cũ xây mới, là tất nhiên thôi!” Triệu
Uyển Nghi nói, “Bại dưới tay con trai thì có sao, chẳng phải sóng sau xô sóng trước sao? Tây Canh như thế là giỏi!”
“Vợ chồng son bế đứa nhỏ đợi bên ngoài.” Triệu Uyển Nghi nhìn con
trai, nhẹ nhàng nói, “Đừng hẹp hòi quá! Tính gì nữa? Để mặc con trai ở
ngoài, rồi mấy nữa không có ai bên cạnh, đừng than thở! Làm cha mẹ thì
rộng lượng một chút, bọn trẻ có sự lựa chọn của chúng, vì sao không cho
nó tự quyết định? Tốt xấu gì nó cũng phải gánh vác. Đúng không, Tố
Trân?” Nói xong, Triệu Uyển Nghi quay sang nhìn con dâu.
“Mẹ…” Khương Tố Trân đau khổ than thở.
“Con nha! Lúc nên có chủ kiến thì không có chủ kiến. Trước đây, chính anh chị chọn không ly hôn, tôi cũng đâu có ý kiến gì. Hiện tại, Tây
Canh không thể tự lựa chọn sao? Đừng áp đặt ý chí của mình lên các con,
đây mới chính là điều cha mẹ nên làm.”
“Con đi mở cửa!” Nghe mẹ chồng nói xong, một lúc lâu sau, Khương Tố Trân mới cúi đầu trả lời.
“Rốt cục đã hiểu!” Triệu Uyển Nghi khẽ cười, lại quay sang nhìn con
trai, “Đừng xụ mặt như thế! Đó là con trai, con dâu, còn có cháu gái
con!”
Khương Tố Trân đi ra, nhẹ nhàng mở cửa. Lâm Tây Canh đang ngồi ở ghế chờ lập tức đứng lên, “Mẹ!”
“Ừm!” Khương Tố Trân đáp, sau đó mở rộng cửa, nói với ba người bên ngoài, “Vào đi!”
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, trong phòng, một nhà đoàn viên. Rất xa, Hạ Dương đứng nhìn hành lang rỗng tuếch, anh nắm chặt tay Ngô Nhân Kì,
“Đi thôi! Về nhà!”
“Chúng ta không nhìn nữa sao?” Ngô Nhân Kì hỏi chồng, hôm nay cô cố ý bế theo con trai.
“Không cần! Dừng ở đây đi! Mỗi người đều có vị trí của riêng mình. Thật là tốt!” Hạ Dương nhìn con trai, tươi cười nói.
Hành lang yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...