Edit: Lee
“Đó là xe Lâm tổng, nhưng mà tôi không biết người con gái kia là ai.
Lâm tổng mà biết thì chết chắc! Hơn nữa sẽ chết rất thảm hại! Không
được, không được, thật sự không được!” Thư kí của Lâm Tây Canh che ống
nghe, cố gắng hạ giọng, vừa nói vừa nhìn bức ảnh trên màn hình, “Được
rồi! Được rồi! Tôi chỉ có thể nói người này và người trong bức ảnh ở
phòng Lâm tổng rất giống nhau, chuyện còn lại mấy người tự nghĩ!”
Thư kí cúp điện thoại, nhìn bức ảnh trên diễn đàn, không kiềm chế
được thì thào tự nói, “Đúng là… Ai! Phu nhân nhà giàu còn hát ở quán
bar, đời này đúng là… Chúng tôi cong lưng làm việc, người ta lại chỉ lo
tiêu khiển. Không công bằng! Không công bằng!” Thư kí vừa nói thầm vừa
liên tiếp lắc đầu, ngay cả khi cấp trên đứng trước mặt cũng không phát
hiện.
“Cái gì không công bằng? Cô làm gì trong giờ làm việc đấy?” Lâm Tây
Canh nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện người trong ảnh không ai khác
mà chính là vợ mình.
“Ai post lên?” Lâm Tây Canh trầm giọng hỏi.
“Lâm tổng!” Thư kí muốn che màn hình lại nhưng không kịp nữa rồi, chỉ biết lo sợ xuy tay, “Không phải tôi, tôi cũng không biết ai làm!”
“Gửi link đến máy tính tôi!” Lâm Tây Canh vừa nói xong liền đẩy cửa đi vào văn phòng.
“Chết mất!” Thư kí ảo não mở mail nội bộ ra, dẫn link diễn đàn vào mail cho Lâm tây Canh.
Lâm Tây Canh vào diễn đàn, tỉ mỉ đọc lại, để xem rốt cuộc là chuyện
gì. Có người phát hiện xe anh thường xuyên xuất hiện trước cửa một quán
bar nhỏ, sau đó sẽ có một người phụ nữ lên xe. Ban đầu họ còn tưởng đó
là bồ nhí của Lâm Tây Canh làm nhân viên trong quán, sau này lại cảm
thấy kì lạ, vì mỗi lần Lâm Tây Canh đón người đó về thì đều lái xe về
thẳng nhà mình, chẳng nhẽ vợ anh có thể dễ dàng chấp nhận việc chung
chồng sao? Lâm Tây Canh xem xong, đoán là do nhân viên trong công ty
làm, nhưng người này lại không biết đó là Lưu Ỷ Nguyệt, càng không biết
người đó chính là Lâm phu nhân. Trong mấy tấm ảnh còn có bức chụp trộm ở trong quán bar, chắc nhân lúc Lưu Ỷ Nguyệt không để ý. Trong ảnh, cô
đang ôm đàn ghi ta, ngồi hát trên đài.
Sang năm mới, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu đi hát ở quán bar, một tuần hai
tối, mỗi tối chỉ một giờ. Mỗi lần như vậy đều là Lâm Tây Canh trực tiếp
đưa đón.
Lâm Tây Canh xem xong, chỉ bĩu môi, cười nhạt, cũng không quá để tâm. Internet chính là như vậy, bạn không để ý thì tự nó sẽ biến mất, không
ai bàn tán từ ngày này sang ngày khác mãi được. Huống hồ, chính anh cũng không tính là người nổi tiếng, vài ngày nữa mọi người sẽ mất hứng thú.
Nhưng xem ra Lâm Tây Canh đã quá coi thường lòng hiếu kì của người
khác. Từ khi thư kí tiết lộ đó chính là Lâm phu nhân, mọi chuyện bắt đầu lan rộng, giống như hiệu ứng Domino.
Đầu tiên có người đào ra gia thế Lưu Ỷ Nguyệt, nói cô là con riêng
của vợ chủ tịch Gia Thịnh – Lâm Đức Minh, trước đây từng là thư kí của
Lâm Tây Canh. Có người ban đầu còn cảm động vì chuyện tình của hai
người, khi biết được sự thật này lại kết luận, cuối cùng cũng chỉ là đám cưới nhà giàu. Bối cảnh Lưu Ỷ Nguyệt này thậm chí còn có phần hơn Ngô
Nhân Kì, vì Ngô thị sao có thể so sánh với Gia Thịnh được? Tuy Ngô Nhân
Kì trẻ trung xinh đẹp, nhưng lại không nhiều tiền bằng a!
Nhưng lại có người đứng ra làm rõ mọi chuyện, người này tự xưng là
bạn đại học của Lưu Ỷ Nguyệt, ngẫu nhiên nhìn thấy ảnh chụp trên diễn
đàn mới nhận ra đây là Lưu Ỷ Nguyệt từng học cùng mình, còn ra mặt cam
đoan, cô căn bản không phải công chúa gì, thậm chí lấy hết chuyện trước
đây của cô ra kể, nào là bị đuổi khỏi trường, nào là bị bao nuôi… Lời
vừa nói ra tựa như quả bom phát nổ, hết người này đến người khác ra sức
đào bới chuyện xưa của Lưu Ỷ Nguyệt, cuối cùng biến thành cục diện rối
bời. Đợi đến khi Lâm Tây Canh đứng ra thu dọn đã chỉ còn một mảng tàn
cuộc, khiến anh hối hận không thôi, chỉ có thể than thở thế giới mạng
thật quá đáng sợ!
Nhìn diễn đàn càng ngày càng lộn xộn, Lâm Tây Canh mới hối hận, đáng
ra lúc trước anh nên cho người xóa bài post ấy đi, thì sẽ không có cục
diện ngày hôm nay.
Lâm Tây Canh nhíu mày, nếu Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy thì sẽ sao nhỉ? Anh chỉ hy vọng cô sẽ không xem mấy diễn đàn lá cải này, nhưng “ngộ nhỡ”
thì sao?
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh nhấc ống nghe, “Alo! Xin chào!”
“Anh định xử lý thế nào?” Trong điện thoại, Hạ Dương hỏi, “Anh đọc được bài post kia chưa?”
“Rồi!” Lâm Tây Canh trả lời.
“Vậy mà anh cũng có thể ngồi yên được sao? Sao lại để mấy người đó nói Ỷ Nguyệt khó nghe như vậy?”
“Tôi không ngờ người ta lại hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi,
xem ra tôi đã xem nhẹ chính mình, càng xem nhẹ người khác.” Lâm Tây Canh tự giễu.
“Vậy làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Ỷ Nguyệt thấy…”
“Tôi cũng vừa nghĩ đến chuyện này. Hy vọng cô ấy không phát hiện.”
“Anh thành người trông chờ vào số phận từ bao giờ vậy? Loại chuyện
này đương nhiên phải chủ động ra quân, chặn miệng mấy người đó lại.”
“Tôi sẽ nghĩ cách!”
“Hơn nữa phải nhanh lên! Anh nghĩ mà xem, chuyện này nhất định không có lợi với bệnh tình Ỷ Nguyệt!”
“Tôi biết!”
“Thế nhé, tôi cúp máy đây!”
“Hạ Dương! Cám ơn!” Lâm Tây Canh đột nhiên nói.
Đầu kia, Hạ Dương ngây ra một lúc, mới nói, “Không phải tôi quan tâm
anh, mà là lo lắng cho Ỷ Nguyệt!” Nói xong, anh dập điện thoại, để mặc
Lâm Tây Canh cười cười với ống nghe.
Buông điện thoại, Lâm Tây Canh lại rơi vào trầm tư, lúc này tâm trạng anh vô cùng phức tạp. Vì chuyện này liên quan đến gia đình anh, đến vợ
anh. Anh cũng đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng cuối cùng đều quy lại một
câu hỏi: có nên nói cho Lưu Ỷ Nguyệt biết hay không?
Nếu không nói, đến khi mọi chuyện vỡ lở lại khiến cô hiểu lầm như chuyện kết hôn.
Còn nếu nói, liệu bệnh tình cô có nặng thêm không?
Lâm Tây Canh tiến thoái lưỡng nan, do dự không thôi.
“Ỷ Nguyệt! Anh nên làm gì bây giờ?” Anh chống đầu, thì thào tự nói.
Lâm Tây Canh ở văn phòng, đợi màn đêm nặng nề buông xuống, mới bắt
buộc phải về nhà, chuyện nên đối mặt thì có tránh thế nào cũng không
được! Anh mở cửa nhà, bé bổ nhào lên người anh, gương mặt tươi cười,
miệng ríu rít gọi, “Ba ba, ba ba!”
“Con chưa ngủ à?” Lâm Tây Canh sờ sờ đầu con gái, bé tủi thân cúi mặt xuống.
“Chờ anh đấy, đợi anh về nhà mới bằng lòng lên giường. Anh sao vậy?
Mệt à?” Lưu Ỷ Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra điểm khác thường của chồng.
“Ừm!” Lâm Tây Canh gật đầu qua quít, sau đó xoay người ôm lấy bé, “Bảo bối nhỏ, chúng ta đi ngủ, được không?”
Ru bé ngủ xong, hai vợ chồng mới quay lại phòng ngủ. Lâm Tây Canh vào nhà tắm, tát nước lạnh lên mặt, hạ quyết tâm nói với cô. Lúc anh ra
ngoài, Lưu Ỷ Nguyệt đang ngồi ở mép giường, một loại ăn ý khiến họ cùng
đợi lẫn nhau.
“Ỷ Nguyệt! Anh có chuyện muốn nói với em!” Lâm Tây Canh ngồi xuống bên người cô, gắt gao nắm lấy tay cô.
“Chuyện gì vậy? Không phải là muốn nói với em Lâm thị phá sản chứ?”
Lưu Ỷ Nguyệt rất ít khi nói đùa, cô biết rằng giả thiết này nhất định
không xảy ra.
“Đương nhiên không phải!” Lâm Tây Canh gượng cười, “Bình thường em có hay lên mạng không? Anh hỏi.
“Thỉnh thoảng, sao vậy? Liên quan đến chuyện anh sắp nói sao?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, không khỏi tò mò.
“Gần đây, trên một diễn đàn có post một bài liên quan đến chúng ta, chủ yếu là nhằm vào em.” Lâm Tây Canh nói.
“Nhằm vào em? Vì sao? Em đắc tội với ai chứ? Không phải em chỉ ở nhà
chăm con thôi sao?” Lưu Ỷ Nguyệt liên tiếp hỏi, cô thật sự không nghĩ ra có người muốn gây khó dễ cho mình.
“Xét cho cùng vẫn là tại anh. Nếu em không phải Lâm phu nhân, người
khác cũng sẽ không để ý như vậy. Ỷ Nguyệt, thật xin lỗi! Anh vốn không
muốn em biết chuyện này, nhưng lại luôn tự hỏi, luôn do dự, không biết
có nên nói cho em hay không?” Lâm Tây Canh nhìn thẳng vào mắt vợ, hy
vọng cô có thể hiểu những gì anh muốn nói. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không nhúc
nhích, chỉ chăm chú nhìn anh, một lúc lâu sau, cô mới hơi gật đầu.
Trước máy tính, Lưu Ỷ Nguyệt kiên nhẫn xem hết bài post mấy chục
trang. Bắt đầu từ sự nghi ngờ về thân phận cô, sau đó là vô số lời đồn
vô căn cứ, nói hươu nói vượn, người tham gia càng lúc càng nhiều. Lưu Ỷ
Nguyệt còn phát hiện có người tự xưng là bạn đại học của cô, đứng ra nói hết chuyện quá khứ , từ đó bình luận phía sau bắt đầu chuyển sang phê
phán cô. Nói cô thành kiểu người ăn không ngồi rồi, phu nhân nhà giàu,
ăn mặc hàng hiệu đi hát ở quán bar, vô cùng nhàn rỗi.
“Căn bản là không có chuyện như vậy, tại sao bọn họ phải nói thế chứ? Vì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt đọc xong, hai tay không ngừng run rẩy, “Căn bản
bọn họ đều không biết em, tại sao?” Thế giới này khiến cô cảm thấy thật
mờ mịt, vốn chỉ muốn sống bình lặng một chút, cũng chẳng có lỗi với ai,
vì sao mà những người không liên quan lại chỉ trích cô như thế?
“Ỷ Nguyệt, đừng để ý đến những gì người khác nói.” Lâm Tây Canh kéo
Lưu Ỷ Nguyệt, cô một mực cúi đầu xuống. Anh vươn tay, nâng gương mặt cô
lên, để hai người nhìn thẳng vào nhau, “Không cần để ý đến người khác
nói gì, chỉ cần biết anh là được rồi!”
“Những chuyện kế tiếp cứ giao cho anh, anh chỉ cần em biết anh làm
mọi chuyện đều gì gia đình này. Bất kể là việc gì, đều vì chúng ta, vì
con. Em biết không? Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ cần em tin tưởng anh, được
không? Ỷ Nguyệt, đồng ý với anh đi!” Lâm Tây Canh kiên định nhìn Lưu Ỷ
Nguyệt, ánh mắt cô vô cùng hoảng hốt. Sau khi trải qua nhiều chuyện, Lưu Ỷ Nguyệt đã sớm không còn là Lưu Ỷ Nguyệt dũng cảm trước đây nữa rồi!
Cả người cô khẽ run, nhất thời không biết nói gì.
“Gật đầu hoặc lắc đầu. Ỷ Nguyệt! Anh chỉ cần em gật đầu!” Lâm Tây
Canh còn nói, “Em gật đầu chứng tỏ em tin tưởng anh, Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây
Canh nóng lòng lay lay Lưu Ỷ Nguyệt.
Cô ngẩng mặt lên, liền thấy ánh mắt khẩn thiết của anh, thậm chí tay
anh gần như bóp nát cánh tay cô. Nhớ tới khi nằm trên giường bệnh, anh
nói với cô, “Anh yêu em!”. Anh thật cao lớn, giống như một cây cổ thụ.
Dựa vào đi! Dựa vào anh, đứng sau anh, làm bóng dáng của anh, làm bóng
dáng của một cây đại thụ. Nghĩ vậy, Lưu Ỷ Nguyệt khẽ mỉm cười, gật đầu!
“Thật tốt quá! Cám ơn em, Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh thoải mái dãn hàng lông mày.
“Thật xin lỗi, để em gặp phải chuyện này. Nếu em không phải Lâm phu
nhân sẽ không bị soi mói như vậy, em có thể sống cuộc sống em muốn,
không cần để ý đến người khác.”
Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi dựa vào Lâm Tây Canh, lặng im không nói, nhắm mặt lại nghe anh thì thầm bên tai.
Tâm dần bình tĩnh lại.
Cả người cô như bay lên, bầu trời xanh thẳm, mùi cỏ cây thơm mát, ánh dương ấm áp.
Thật đẹp!
“Ghé vào bến đi!” Một thanh âm kéo cô quay về. Cuối cùng cũng cập bờ, một con thuyền trải qua biết bao sóng gió, tuy chịu không ít hư
tổn, lảo đảo lung lay, nhưng cuối cùng cũng có thể cập bến bờ hạnh phúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...