Edit: Lee
Trong phòng bệnh yên lặng, Khương Tố Trân bị Lâm Đông Dương kéo về biệt thự, suốt thời gian ở đó, họ đều lảng tránh ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt. Lâm Tây Canh ngồi xuống cạnh cô, Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn hờ hững.
“Thật xin lỗi, vừa rồi anh đã quá vội vàng!” Anh nhỏ giọng nói. Con gái bị thương, bất luận là lỗi của ai, hiện tại người khó chịu nhất chính là Lưu Ỷ Nguyệt. Sao anh còn có thể nhẫn tâm trách móc cô như vậy?
Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không nói một lời, cảm giác cô độc lan tràn toàn thân. Mẹ chồng đổ lỗi, chồng không tin tưởng, con gái lại ỉu xìu nằm trên giường bệnh. Lúc này, trái tim cô vô cùng trống trải.
Trong phòng bệnh, ngoài bé còn hai đứa trẻ khác, có vẻ chật chội, không khí tràn ngập mùi bệnh tật. Lâm Tây Canh cau mày, “Mai đổi phòng, ở đây đông quá!” Lưu Ỷ Nguyệt lại im lặng, hiện tại, cô chỉ quan tâm đến con gái, còn lại, tất cả đều mắt điếc tai ngơ.
Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt cả ngẩng đầu cũng không thèm, cảm thấy mình tự quyết thì hơn.
“Ỷ Nguyệt, nói chuyện được không? Dù sao anh cũng có quyền biết đã xảy ra chuyện gì.” Anh nhỏ giọng hỏi.
Cuối cùng Lưu Ỷ Nguyệt cũng ngẩng đầu, nhìn anh một lát, mới nói, “Em không biết.”
“Không biết?”
“Đúng, không biết. Lúc con bị bỏng em không ở đó, anh nên hỏi mẹ anh thì hơn.” Lưu Ỷ Nguyệt nói xong lại cúi xuống nhìn con.
“Vậy em ở đâu?” Lâm Tây Canh thấy lạ, hỏi tiếp.
“Em ở đâu? Em ở phòng bếp, mẹ nói bà không thích sữa béo, phải là sữa không béo, có điều trong nhà chỉ có sữa béo.” Giọng Lưu Ỷ Nguyệt không giấu nổi nét châm biếm và mệt mỏi.
“…” Lâm Tây Canh không biết nói gì nữa. Tính so đo của mẹ, anh đã được lĩnh giáo từ nhỏ, nhưng ngàn lần không ngờ, cả bé cũng phải hứng chịu.
“Bà đột nhiên đến, thích không báo trước, thích đứng giữa phòng khách chỉ chỗ này chỗ nọ, bao nhiêu lần nói với em ba đời quý tộc, nói em không nên ăn mặc tùy tiện, Trà cụ thì nhất định phải là bộ bà đưa cho Ngô Nhân Kì, hồng trà lại nhất định phải là mabroc(1), sữa phải là sữa không béo, không dùng đường trắng phải là đường nâu. Điểm tâm nhất định phải làm từ lúa mạch, dầu phải dầu ô liu hoặc dầu chè, cái này mặn, cái kia nhạt!” Lưu Ỷ Nguyệt cuối cùng không kìm nén được nữa, hoàn toàn sụp đổ.
Mấy người giường bên đồng loạt nhìn về phía hai vợ chồng, “Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Nhưng Lưu Ỷ Nguyệt đã kìm nén bao lâu nay, nỗi hoang mang lo âu càng vô bờ bến, “Em biết bà không thích em, nói thật, em cũng không thích bà. Nhưng vì sao bà không tránh xa em một chút? Em không cần bà đến chỉ vẽ em phải sống như thế nào. Quân tử chi giao đạm nhược thủy(2) không tốt sao?” Lưu Ỷ Nguyệt quay sang nhìn Lâm Tây Canh.
“Giờ không phải lúc nói những chuyện này.” Lâm Tây Canh trả lời cô.
Lưu Ỷ Nguyệt quét mắt khắp phòng, cười mỉa, “Đúng, không phải lúc. Anh về nhà đi!” Cô thở dài.
“Anh muốn ở lại, con còn chưa tỉnh.” Lâm Tây Canh muốn đợi con gái tỉnh lại.
“Con chưa tỉnh vì bác sĩ cho uống thuốc, khóc nháo sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương. Anh về nhà đi, ở lại cũng không có việc gì, về nhà lầy quần áo cho con, sáng mai mang đến.”
“Vậy.. được rồi!” Lâm Tây Canh suy nghĩ vài giây, cuối cùng đồng ý với Lưu Ỷ Nguyệt.
Lâm Tây Canh về đến nhà, đứng giữa phòng khách bừa bộn. Trên bàn trà, đĩa bánh dang dở, ấm trà nghiêng ngả trên mặt đất. Anh vào phòng bếp, cửa tủ lạnh vẫn mở toang, có thể thấy lúc ấy Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng đến mức nào, quên cả đóng cửa tủ đã chạy ra phòng khách.
Đồ vật vô tri kể lại tất cả mọi chuyện cho Lâm Tây Canh. Không cần hỏi lại, anh cũng có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó. Càng nghĩ anh càng hối hận, tại sai bản thân chưa làm rõ mọi việc đã tra hỏi cô? Đối với sự thái độ thiếu tin tưởng ấy, cô sẽ oan ức biết bao?
Quét dọn phòng khách xong, sau đó thu xếp quần áo cho Lưu Ỷ Nguyệt và bé, cuối cùng Lâm Tây Canh gọi mấy cuộc điện thoại.
Hôm sau, sáng sớm anh đã đến bệnh viện. Bé đã dậy, đang ngồi trên giường. Lưu Ỷ Nguyệt rửa mặt cho con, bé vừa thấy ba liền mừng rỡ đứng lên. Bé dang rộng hai tay, nũng nịu, yếu ớt gọi, “Ba ba, ba ba”.
“Con yêu, dậy rồi sao?” Lâm Tây Canh để đồ đạc xuống, ôm con gái đặt lên đùi.
Cái miệng nhỏ nhắn của bé méo xệch, nước mắt bắt đầu lã chã rơi, túm tay Lâm Tây Canh chỉ ra cửa, “Ba ba! Đi! Đi!”.
Lâm Tây Canh khó hiểu cầu cứu Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt thở dài, khẽ nói, “Con muốn anh dẫn về nhà, sáng sớm mới dậy đã ầm ĩ.”
Nghe đến đó, hốc mắt Lâm Tây Canh bỗng nhiên dâng đầy nước mắt, nhưng vẫn cố nén xuống, dỗ bé trong lòng, “Con yêu, chưa về nhà được. Xem xem, con ốm thế này, khi nào khỏi bệnh ba ba dẫn về nhà.” Anh chỉ lớp băng gạc trên chân bé, nói.
“Ô ô…. Ô ô…..” Bé nghe ba nói vậy liền bật khóc nức nở, hóa ra cả ba vốn luôn chiều chuộng cũng có khi từ chối mong muốn của bé.
“Hôm nay đổi phòng cho con, không khí ở đây rất không tốt.” Lâm Tây Canh nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.
Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Quách Thải Hà và Lâm Thịnh Hi cùng đi vào. Sắc mặt Lưu Ỷ Nguyệt bỗng nhiên trầm xuống, đưa mắt nhìn Lâm Tây Canh.
“Ỷ Nguyệt! Bé!” Quách Thải Hà đi đến trước mặt con gái.
“Chị! Anh rể!” Lâm Thịnh Hi cười gọi, vô cùng thuận miệng, không hề gượng gạo.
“Đến đây!” Lâm Tây Canh phối hợp, Lưu Ỷ Nguyệt đứng một bên không quan tâm.
“Đừng như vậy! Là anh gọi điện cho họ tới, một mình em chăm sóc sẽ mệt. Anh lại nghĩ em không muốn mẹ anh đến, thế nên…” Lâm Tây Canh huých nhẹ tay Lưu Ỷ Nguyệt. Thời gian để bé lành bệnh nhất định không ngắn, một mình Lưu Ỷ Nguyệt chỉ sợ không đủ sức. Tối qua, Lâm Tây Canh nghĩ tới Quách Thải Hà, nhân cơ hội này gắn kết hai mẹ con họ lại cũng tốt.
“Bé! Đây là bà ngoại, còn có cậu!” Thấy bé ngửa đầu nhìn chằm chằm Lâm Thịnh Hi, Lâm Tây Canh liền giới thiệu.
“Tiểu mỹ nữ, đây là cậu nhé!” Lâm Thịnh Hi cúi người trêu đùa với bé, bé ê a nói theo. “Chị, bé thích em!” Lâm Thịnh Hi ngẩng đầu, cười nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
Người ta nói không ai nỡ đánh người mặt cười, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt không có cách nào mặt dày gọi một tiếng “em trai”.
“Ỷ Nguyệt, mẹ mang canh, còn có cháo. Hôm qua mẹ hỏi một bác sĩ, ông ấy nói bị bỏng phải bổ sung dinh dưỡng, như thế mới mau khỏi.” Quách Thải Hà lấy từ túi ra một hộp cơm giữ nhiệt, tách từng tầng từng tầng, lấy đủ món ra, sau đó khó xử nhìn con gái, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.
“Cảm ơn!” Lưu Ỷ Nguyệt buồn bực nói.
“Không có gì!” Rốt cục Quách Thải Hà cũng có thể nở nụ cười.
Bé được chuyển đến một phòng bệnh mới, đầy đủ mọi thứ. Lâm Thịnh Hi và Lâm Tây Canh đều đi rồi, trong phòng chỉ còn Quách Thải Hà và Lưu ỷ Nguyệt.
“Ỷ Nguyệt! Cám ơn con đã không đuổi mẹ đi.” Quách Thải Hà đợi đến khi chỉ có hai mẹ con mới nói.
“Tôi chỉ vì bé. Tây Canh nói đúng, một mình tôi chăm không xuể.” Lưu Ỷ Nguyệt lãnh đạm trả lời.
Quách Thải Hà chỉ biết cười khổ, không biết nên cảm ơn ông trời đã cho bà cơ hội này, hay đau lòng vì bé bị thương. Tối qua, khi nhận được điện thoại của con rể, bà đã vô cùng lo lắng, thương xót thay con gái, đau lòng thay cháu gái. Vốn tưởng con bà vào Lâm gia sẽ suôn sẻ, ai ngờ lại không được mẹ chồng yêu quý. Nói cho cùng cũng là nỗi của bà, nếu không có đoạn quá khứ ấy, con gái đã không bị Lâm gia kì thị.
Lâm Thịnh Hi giữ Lâm Tây Canh lại bãi đỗ xe, hỏi, “Sao lại thế này?”
Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn tay Lâm Thịnh Hi đang túm lấy ống tay áo mình trả lời, “Ngoài ý muốn!”.
“Ngoài ý muốn? Trời mới tin! Mẹ tôi tin, tôi cũng không tin. Lâm Tây Canh, tôi nói cho anh, dự án hợp tác với Gia Thịnh tôi là người phụ trách. Nhà các anh mà đối xử không tối với chị tôi, tôi có thể ra tay bất cứ lúc nào!” Lâm Thịnh Hi không quên uy hiếp.
Lâm Tây Canh cười nhìn cậu em vợ trước mặt, “Thịnh Hi! Tôi không kết hôn với chị cậu vì dự án. Đừng làm chuyện ngốc nghếch!” Anh vỗ vỗ bàn tay Lâm Thịnh Hi.
“Chị tôi sao lại trở lên tiều tụy như thế? Anh nói anh tốt với chị, sao chị lại như thế?” Lâm Thịnh Hi đuổi theo, nhất quyết không buông tha anh rể.
“Thịnh Hi, đừng nghĩ chị cậu yếu ớt như vậy. Không có mấy người, cô ấy vẫn phải đối mặt. Tôi thừa nhận, sau khi kết hôn cô ấy và mẹ tôi có chút không thoải mái, nhưng là không thể tránh được. Chị cậu cũng không cho tôi nhúng tay vào, cô ấy nói có thể tự giải quyết. Tôi tin cô ấy!” Lâm Tây Canh nghiêm túc nói.
“Có điều…” Anh nói tiếp, “Cậu đừng cho chị cậu biết chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta. Tình cảm của tôi hoàn toàn không vụ lợi như thế, hơn nữa, cũng chưa đến lúc nhất thiết cần người khác cứu. Đừng đặt thêm chướng ngại giữa vợ chồng tôi.”
Lâm Tây Canh nói xong, mặc kệ Lâm Thịnh Hi còn muốn nói gì, nhất quyết phất áo bước đi. Lâm Thịnh Hi nhìn Lâm Tây Canh lái xe rời đi, khóe môi cong lên, trong lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Trong phòng bệnh, Quách Thải Hà đang cho bé ăn, Lưu Ỷ Nguyệt vào phòng vệ sinh rửa mặt một lát, lúc đi ra đã thấy hai người chơi đùa vui vẻ.
“Đứa nhỏ này thật ngoan, một bát to canh ăn một loáng là xong.” Thấy con gái đi ra, Quách Thải Hà giơ cái bát trống không cho cô xem.
“Đói bụng, hôm qua chưa ăn.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Ỷ Nguyệt! Thật xin lỗi, nếu không phải tại mẹ, mẹ chồng con cũng không hay gây sự với con như vậy. Nếu không lần này bé bị thương mẹ cũng không biết.” Quách Thải Hà bắt đầu rơm rớm nước mắt.
“Không liên quan đến bà, chỉ là tính của bà ấy thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt thản nhiên trả lời, nghĩ kĩ lại, mẹ chồng không thích cô, chỉ sợ chẳng liên quan gì đến quá khứ của cô.
“Ỷ Nguyệt, sau này mẹ sẽ không để bà ta tùy tiện ức hiếp con nữa!” Quách Thải Hà nhìn cô, trịnh trọng hứa.
Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, lắc đầu: “Không cần, tôi không mong người ngoài can thiệp vào việc này, càng phiền hơn. Cả Tây Canh tôi cũng không cần, tự tôi có thể giải quyết ổn thỏa.”
Quách Thải Hà buồn bã cụp mắt xuống, một tia hy vọng vừa nhen nhóm liền bị hai chữ “người ngoài” của con gái dập tắt.
“Ỷ Nguyệt!” Bà còn đang định nói gì thì cánh cửa đột nhiên bị mở, Khương Tố Trân theo đó đi vào.
“Mẹ!” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh lùng gọi.
“A!… Mẹ Thịnh Hi đã đến!” Khương Tố Trân thấy Quách Thải Hà không khỏi sửng sốt.
“Đúng vậy! Tối qua Tây Canh gọi điện cho tôi.” Quách Thải Hà đứng lên, bình tĩnh đối mắt với Khương Tố Trân, ánh mắt sáng quắc. Nhất thời, trong phòng, sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn.
“Tây Canh nhà tôi thật không hiểu chuyện, cũng nào phải chuyện lớn gì, sao lại làm phiền nhiều người thế chứ.” Khương Tố Trân cau mày, nhất định không muốn vạch áo cho người xem lưng.
“Ha ha… Mẹ Tây Canh cả ngày ở trong thành phố, cũng khác với bà nông dân như tôi. Đứa nhỏ bị vậy sao là chuyện nhỏ được?” Quách Thải Hà không nhịn được, chế nhạo.
Sắc mặt Khương Tố Trân khó coi đến cực điểm, hít sâu một hơi đè cơn giận xuống. Bà đi đến cạnh giường bệnh, tươi cười nhìn bé, “Bé! Bà nội mua hoa quả cháu thích đến này!”
Bé nhìn Khương Tố Trân trước mặt, có lẽ nhớ lại cảnh hôm qua, liền khóc toáng lên, đôi tay nhỏ khua khua không cho Khương Tố Trân đến gần.
“Ái chà, bị dọa rồi! Bé, đến đây bà ngoại ôm nào!” Quách Thải Hà xông lên, ngăn cách Khương Tố Trân và bé.
Lưu Ỷ Nguyệt đứng một bên, thờ ơ nhìn hai vị phu nhân đấu qua đấu lại.
(1)Mabroc: Một loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc.
(2)Quân tử chi giao đạm nhược thủy: sự giao thiệp của những người quân tử với nhau lạt như nước lã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...