Edit: Thiên Di
Beta: Lee
Lưu Ỷ Nguyệt bế bé về nhà, Triệu Uyển Nghi bước nhanh ra đón, “Hai mẹ con đi đâu vậy?”, bà hỏi.
“Cháu bế bé đi chụp ảnh trăm ngày tuổi ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Nhanh quá! Đã trăm ngày tuổi rồi! Ai nha, bé nhà ta thật buồn, đầy tháng không đông đủ, giờ cả trăm ngày tuổi cũng không ai đến.” Triệu Uyển Nghi xoa xoa gương mặt bầu bình tươi cười của bé, cố ý than thở.
“Bà nội. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt vô lực lắc đầu, cười trộm trong lòng. Đây là Lâm gia, bọn họ muốn đến hay không, cô có thể nói gì chứ? Đáng tiếc, Triệu Uyển Nghi vẫn cứ muốn cô mở miệng đồng ý.
“Cháu nói một câu thôi, nó không dám tới.” Triệu Uyển Nghi nín cười, chăm chú nhìn vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt.
“Đây là nhà của anh ấy, anh ấy tới hay không cháu nói được gì chứ? Cháu lại không có quyền đuổi anh ấy ra ngoài.” Lưu Ỷ Nguyệt nghe Triệu Uyển Nghi nói xong, thầm thất vọng, chỉ ôm lấy bé, vừa đi về phòng vừa nói.
“Được! Là cháu nói nhé! Nó đến thì không được trở mặt đâu.” Triệu Uyển Nghi nói với theo, vui vẻ ra mặt. Thật ra, Lâm Tây Canh đang trên đường tới đây.
Lâm Tây Canh mở cổng bước vào, thả chậm bước chân, cố gắng đi nhẹ nhất có thể, rất sợ làm phiền người trong nhà. Chưa lần nào về nhà anh lại vừa lo lắng vừa háo hức như vậy.
Đi đến hành lang ngoài phòng, anh thấy một cái xe đẩy, có tiếng trẻ con líu ríu. Anh đứng sững lại, chôn chân tại chỗ. Đó là tiếng con gái anh, âm thanh dễ thương làm sao!
“Con hát gì vậy?” Trong phòng có người dịu dàng hỏi, chưa kịp định thần, bóng dáng người đó đã xuất hiện trước mắt anh.
Anh ngạc nhiên, phát hiện người con gái ấy vẫn có thể khiến trái tim anh nhảy thót lên. Yêu, là một loại sinh vật không biết mệt mỏi. Mấy tháng nay, sinh vật ấy tựa như chỉ ngủ đông trong cõi lòng anh, chờ giây phút này đến. Cô như tiếng sấm đầu xuân, bừng tỉnh nó sau giấc ngủ dài.
Bé nằm trong xe đẩy, cười không thôi, nhất định là một đứa nhỏ vui vẻ. Lưu Ỷ Nguyệt bám vào tay vịn nhìn bé, “Cười, cả ngày cười ngây ngô!” Cô cấu yêu cái mũi nhỏ xinh, trêu đùa.
Lưu Ỷ Nguyệt bế bé lên, “Đi nào! Đi ăn cơm!” Bé gác mặt trên đầu vai cô, nhóc con thấy cha, thiên tính mách bảo, chỉ biết nhìn không chớp mắt.
Cuối cùng Lâm Tây Canh cũng nhìn thấy mặt trời nhỏ bé của anh. Triệu Uyển Nghi nói bé không xinh đẹp. Không! Lâm Tây Canh không nghĩ vậy, con gái anh là sinh vật đẹp nhất trên đời. Trái tim kích động quay cuồng, sóng trào mãnh liệt.
“Nhìn gì vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt thấy bé khang khác mọi ngày, chỉ ngoan ngoãn gác đầu lên bờ vai cô, không hề nhúc nhích. Cô vừa hỏi vừa quay đầu lại.
Bao nhiêu ngày qua, Lưu Ỷ Nguyệt chưa từng nghĩ đến. Lúc gặp lại, tựa như bừng tỉnh sau cơn mơ, muôn vàn cảm xúc.
Hai người đứng yên, lặng im không nói, ngay cả bé cũng phát hiện bầu không khí có phần kì lạ, ngừng ê a.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, lại như cách xa vạn dặm, cả hai đều không biết vượt qua như thế nào. Lúc này, khoảng cách không thể dùng bước chân đo đạc, bởi vì trái tim đã cách quá xa nhau.
“Tây Canh! Tây Canh!” Bác đột nhiên xuất hiện, giải vây cho hai người.
“Bác!” Trước giờ, chưa khi nào Lâm Tây Canh gặp lại bác trong lòng lại hụt hẫng như vậy.
“Bé, ba ba đến này! Đến đây, tìm ba nào.” Bác nựng bé, ôm bé từ tay Lưu Ỷ Nguyệt đến trước mặt Lâm Tây Canh.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn cánh tay trống không, không có con gái, giảm mấy phần trọng lượng, đột nhiên nhẹ hẫng. Cô nhìn Lâm Tây Canh luống cuống đón lấy bé, ôm rất cẩn thận, tựa như rất sợ sẽ đánh rơi bé.
“Đúng rồi, tay này nâng lưng, tay này nâng mong. Tốt lắm! Tốt lắm!” Bác nắm tay Lâm Tây Anh hướng dẫn anh, đến khi ngẩng đầu đã không thấy Lưu Ỷ Nguyệt đâu nữa rồi.
Hôm nay, Triệu Uyển Nghi tự mình xuống bếp, Lưu Ỷ Nguyệt vừa vào liền xắn tay áo giúp bà.
“Tây Canh đến rồi à?” Triệu Uyển Nghi cười tủm tỉm, hỏi.
“Dạ!” Lưu Ỷ Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, nghe thôi cũng đủ thấy bà nôi đang vui vẻ cỡ nào. Nói vậy hóa ra hai người này đã thông đồng từ trước, nếu không đùng một cái sao lại tới nhanh như vậy, bà nội còn đích thân vào bếp nữa!
“Hôm nay làm thịt kho tàu, Lâm Tây Canh nhà mình thích nhất món thịt kho tàu bà làm. Nói cho cháu nghe nhé, bà chưa bao giờ thêm đường trắng mà đều thêm đường phèn, không ngấy lại ngon. Cháu phải nhớ rõ, sau này bà mất, làm cho nó ăn.” Triệu Uyển Nghi thủ thỉ bên tại Lưu Ỷ Nguyệt, nào là chọn thịt như thế nào, khi nào nêm muối, khi nào nêm đường, thêm bao nhiêu nước.
“Tay nghề bà lão này không dễ truyền cho người khác đây, con nghe hiểu chưa?” Triệu Uyển Nghĩ huých nhẹ Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn bà một lát, buồn cười trả lời, “Bà nội, chuyện này bà nên nói với cháu dâu bà!”
“Bình tĩnh lắm! Con chọc tức bà đó hả? Tiểu nha đầu chết tiệt, được lắm!” Triệu Yển Nghi cũng không nổi giận, chỉ đánh yêu vào tay cô. Lưu Ỷ Nguyệt vui vẻ cười khẽ.
Lâm Tây Canh ôm bé ở cửa nghe trộm, nghe thấy tiếng cười của cô, lời nói của cô, lại cúi xuống nhìn bé con trong lòng, bé vẫn nhìn anh bằng đôi mắt đen láy mở to, vừa tò mò vừa nghiên cứu. Đối với vòng ôm này, bé vừa lạ lẫm, vừa vô cùng thân thuộc.
“Tây Canh, vào đi! Không phiền đâu!” Triệu Uyển Nghi đột nhiên nói.
Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Lâm Tây Canh. Huyết thống thật là kì quái, bé trong tay anh, cực kì nghe lời, khiến Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên cảm thấy chua xót. Cô thở hổn hển, cúi xuống thổi bếp, ngẩn người nhìn ngọn lửa bập bùng.
“Ái chà, bé, ai ôm bé vậy? Thật nghe lời, biết là ba ba!” Triệu Uyển Nghi đùa với bé. Tiểu nha đầu nhìn thấy cụ bà, bật cười giòn tan.
“Chơi vui không? Chỉ biết cười, đứa nhỏ này thật ngoan!” Triệu Uyển Nghi hỏi Lâm Tây Canh.
“Dạ!” Lâm Tây Canh gật đầu qua loa, chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đang đứng cạnh bếp lửa, tiếc là chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô.
Trong bữa cơm, Triệu Uyển Nghi hỏi Lâm Tay Canh, “Tây Canh, hôm nay ở lại chứ?”
“Dạ?” Lâm Tây Canh sửng sốt, lập tức nhìn sang Lưu Ỷ Nguyệt đang cúi đầu ăn.
Triệu Uyển Nghi than thầm một tiếng, đá chân cháu trai dưới bàn, “Không cần về, ở lại một đêm.” Bà quyết định thay Lâm Tây Canh.
“Vâng ạ!” Lâm Tây Canh hiểu ý, lập tức gật đầu.
Lưu Ỷ Nguyệt nhất quyết không phát biểu ý kiến, đây là nhà của anh, đi hay ở đâu đến lượt cô xen mồm.
Màn đêm vẫn lặng lẽ buông xuống, Lưu Ỷ Nguyệt dọn phòng bếp xong, chậm rãi trở về phòng, thầm nghĩ mình chẳng qua ở nhờ phòng người khác, không biết đêm nay sẽ như thế nào?
Dưới hành lang, Lâm Tây Canh ôm bé, chỉ vào cây cối trong sân, nói chuyện với bé. Cách đó không xa, Lưu Ỷ Nguyệt đứng lại, lẳng lặng nhìn. Cô thầm nghĩ, cảnh tượng này có thể duy trì được bao lâu, nghĩ đến tương lai trước mắt, không khỏi thở dài.
Lâm Tây Canh quay đầu, thấy Lưu Ỷ Nguyệt, đôi lông mày cô phủ một tầng ảm đạm, xem ra, thứ anh mang đến cho cô không phải niềm vui, mà là nỗi buồn.
Lưu Ỷ Nguyệt đi đến, vươn tay, “Bé phải đi ngủ.” Cô nhẹ nhàng nói, đây là câu nói đầu tiên của cô với anh từ khi anh về nhà.
Anh đặt bé vào tay cô, nhìn bóng lưng cô đi vào nhà.
Lưu Ỷ Nguyệt xoay người đóng cửa, chần chừ thật lâu, không biết có nên khóa hay không. Có cần đề phòng anh nhưt thế không? Huống chi đây vốn là phòng của anh.
Lúc này, màn đêm tĩnh lặng lạ thường, tựa như cố ý, dù khóa hay không, Lâm Tây Canh ngoài kia nhất định sẽ biết.
Càng nghĩ, Lưu Ỷ Nguyệt quyết định buông tay, tóm lại, cửa này không thể khóa.
Lâm Tây Canh đứng ngoài, hồi hộp chờ đợi tiếng khóa cửa, nhưng đợi mãi cũng không thấy, thậm chí anh còn hoài nghi, liệu có phải mình căng thẳng quá nên không nghe được không?
Anh quyết định đi lên, khẽ đẩy, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, cô không khóa. Anh vui mừng, thầm nghĩ, như vậy nhất định có tương lai.
Bé đã ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt hình như cũng rửa mặt xong, cô nằm nghiêng trên giường, dịu dàng hát ru bé, trong phòng lan hương vị của bé, thật ngọt ngào!
Lâm Tây Canh rửa mặt xong, thay áo ngủ, ngồi xuống mép giường.
“Anh ngủ trong đi, nửa đêm bé sẽ thức dậy.” Lưu Ỷ Nguyệt nằm im, nói. Bà nội và bác đã về phòng từ sớm, rõ ràng vứt Lâm Tây Canh cho cô.
Lâm Tây Canh trèo lên giường, nằm vào phía trong, bé nằm giường cha mẹ, ngủ say sưa.
Lâm Tây Canh nắm bàn tay nhỏ bé, “Da bé hơi đen” Anh nói, trước mặt là sắc mặt mệt mỏi của Lưu Ỷ Nguyệt.
“Là do uống thuốc đông, thầy thuốc nói sau này lớn lên sẽ khác.” Lưu Ỷ Nguyệt bình thản nói. Lúc ấy, thầy thuốc từng nhắc nhở, sau này đứa nhỏ sinh ra, có thể da sẽ đen, ông dặn Lưu Ỷ Nguyệt không cần ngạc nhiên, lớn lên tự nhiên sẽ thay đổi.
“…” Lâm Tây Canh nghe xong, không biết nói gì, nếu khi xưa anh không cố chấp, Lưu Ỷ Nguyệt và đứa nhỏ đâu cần chịu khổ như vậy.
“Ngủ đi, ngày mai còn về!” Lưu Ỷ Nguyệt không có ý định nói chuyện phiếm với anh, cô đưa tay tắt đèn, chớp mắt căn phòng lại chìm trong bóng tối.
Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt, chậm rãi chờ đợi tiếng hít thở đều của anh. Trong bóng đêm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai cha con. Đáng ra mọi chuyện đều tốt đẹp, không hiểu sao lại trở thành gượng gạo thế này?
Anh đến như một tòa núi lớn, chế ngự trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt. Cuộc sống bình yên đã kết thúc, hiện thực trước mắt, tương lai sau này, Lưu Ỷ Nguyệt thực không dám nghĩ.
Nửa đêm, Lâm Tây Canh tỉnh lại. Trong phòng, chiếc đèn chiếu sáng một vùng ấm áp nho nhỏ, dưới ánh đèn, Lưu Ỷ Nguyệt đang ôm bé. Bé nhắm tít mắt bú từng ngụm sữa, Lưu Ỷ Nguyệt mỉm cười âu yếm nhìn con gái tham ăn.
Bé no bụng, không bú nữa, Lưu Ỷ Nguyệt ôm con gái, đặt lên đầu vai, vỗ vỗ, bé dần chìm vào giấc ngủ, cuối cùng cuộn tròn trong vòng tay Lưu Ỷ Nguyệt. “Ăn ngủ, ngủ ăn, đúng là con heo con!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ nựng.
Cô vừa đặt bé nằm xuống, ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm, “Ngày nào em cũng phải vậy sao?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Ừm.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Mệt không?” Anh lại hỏi.
“Không sao, bé khá ngoan, cả đêm chỉ dậy một lần, những đứa nhỏ ồn ào, một đêm phải hai ba lần.” Lưu Ỷ Nguyệt nói.
Lâm Tây Canh không hỏi tiếp nữa, nuôi con nhỏ không ngờ vất vả như vậy, thế mà trước giờ anh không hề hay biết. Có lẽ đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tây Canh mặc quần áo xong xuôi, khẽ nói với Lưu Ỷ Nguyệt còn đang ngủ, “Ỷ Nguyệt, anh đi đây!”
Đợi một lát, cô vẫn không phản ứng, Lâm Tây Canh nóng lòng, anh thật sự muốn nghe thấy giọng cô, thế nên lại tiếc tục làm phiền, miệng thì thào, “Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt!”
Lưu Ỷ Nguyệt tỉnh dậy từ sớm, vốn định không đáp lời anh, nhưng lại bị anh gọi đến phiền, miễn cường mở mắt, hừ nhẹ một tiếng, “Ừm.”.
“Anh đi đây.” Lâm Tây Canh lại thì thầm với cô.
“Ừm.”
“Bé, ba ba đi đây!” Lâm Tây Canh lướt qua đàu vai Lưu Ỷ Nguyệt, nhẹ nhàng hôn con gái. Đáng thương là bé không hề có ý đáp lại, thậm chí còn nhăn mặt nhíu mày, có vẻ không vui khi bị cha quấy rầy.
Lâm Tây Canh đứng ở cửa, đặt tay lên cánh cửa gỗ, lưu luyến nhìn hai người trên giường, hai người anh yêu nhất trên cuộc đời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...