Edit: Lee.
Hạt mưa đánh vào lá cây “lộp độp…”.
Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trên hành lang, buông đồ đan trong tay xuống, giương mắt nhìn khoảng không mông lung, cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh. Khẽ đặt tay lên bụng, đứa nhỏ giật mình, Lưu Ỷ Nguyệt mỉm cười mãn nguyện.
“Con đói à? Chúng ta đi ăn cơm nhé!” Cô cúi đầu nói với phần bụng nhô lên.
Nhà cũ rất yên ắng, giống như chỉ có một mình cô, tiếng bước chân vang vọng suốt hành lang dài. Hai tháng trước, Triệu Uyển Nghi đưa cô đến đây, lúc này đứa nhỏ đã được sáu tháng.
Khi còn ở bệnh viện, Triệu Uyển Nghi mời một thầy thuốc đông y đến. Nghe nói, phụ nữ Lâm gia mang thai đều uống thuốc của ông. Bác để ngay trong phòng một siêu điện nhỏ, sớm tối sắc thuốc. Cả phòng tràn ngập vị thuốc đông và tiếng sắc thuốc đơn điệu. Lưu Ỷ Nguyệt uống hết bát này đến bát khác, thuốc đắng như mật, liên tục bốn tháng (‘mật’ ở đây kiểu như mật cá ấy ạ :D ). Buổi tối nọ, cái bụng đột nhiên giật mình, Lưu Ỷ Nguyệt vui sướng lạ thường.
Chỉ một lát, đứa nhỏ lại im lặng, Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ con mình quá nhạy cảm. Sau này, số lần thai nhi đạp bụng càng nhiều, Lưu Ỷ Nguyệt biết, đứa nhỏ này đã thực sự khỏe mạnh. Trải qua những ngày trước đây, Lưu Ỷ Nguyệt chỉ hy vọng con mình khỏe mạnh, bé có thể không xinh đẹp, không xuất chúng, nhưng nhất định phải khỏe mạnh.
Cô yên lặng cảm nhận đứa nhỏ lớn dần, từng thay đổi rất nhỏ của bé đều không thoát khỏi linh cảm nhạy bén của cô. Ngày nào cũng nói chuyện với bé, bác trêu, bảo cô điên mất rồi, Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong chỉ cười nhẹ.
Trên bàn cơm, vẫn chỉ có Lưu Ỷ Nguyệt và bác. Triệu Uyển Nghi ăn chay niệm phật, một ngày ba bữa đều ở phật đường, thỉnh thoảng còn có cư sĩ đến giảng kinh. Lưu Ỷ Nguyệt mang thai không được phép vào phật đường, nghe nói lúc này cô khí huyết quá nặng, sợ xúc phạm Phật tổ.
Bữa ăn rất đạm bạc, chỉ có cơm trắng và hai đĩa thức ăn. Hơn nữa, khi ăn không được nói chuyện, đó là quy tắc của Lâm gia. Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, nhớ lại phòng bếp nhỏ trước kia, hình như Lâm Tây Canh không như vậy.
Sao đột nhiên lại nhớ tới anh? Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu. Người ấy, đã lâu không gặp, bặt vô âm tín.
“Khó ăn lắm sao?” Bác thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngẩn người, liền hỏi.
“Không ạ, ngon lắm ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt định thần lại, chăm chú ăn tiếp.
Cơm nước xong, cô dọn dẹp lại phòng bếp, để bác về phòng nghỉ ngơi. Sau khi thai nhi ổn định, Triệu Uyển Nghi và bác cũng không xem cô là thai phụ, để cô muốn làm gì thì làm. “Ở đây đều phải tự làm việc, hoạt động một chút mới có lợi, con yên tâm, bà không hại con đâu!” Triệu Uyển Nghi đã nói vậy với Lưu Ỷ Nguyệt.
Cả buổi chiều, Lưu Ỷ Nguyệt ngồi khâu vá trên hành lang. Đó là một cách tốt, cô vứt bỏ tất cả oán hận, đem yêu thương đặt vào từng mũi khâu. Quần, mũ, áo len, khăn của bé, từng thứ một, nhỏ nhỏ xinh xinh, càng ngày càng nhiều.
Đêm xuống, đêm dài yên tĩnh, một bóng người lại trải dài trên từng phiến đá lót đường Phong Đình. Đi qua một tảng đá, vượt qua một cây cầu. Dưới ánh trăng, trên mặt nước, hiện lên bước chân khoan thai của cô.
Từng ngày dần trôi, Lưu Ỷ Nguyệt không nghĩ gì, ngoài nỗi chờ mong đứa nhỏ chào đời. Trên thế gian, rốt cục cũng có thứ thực sự thuộc về cô.
Một sự kiện cuối cùng trước khi sinh: cắt tóc. Bác nói, trong khi ở cữ không được gội đầu, tắm rửa. Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ đến mái tóc dài của mình, không biết phải chăm sóc thế nào, dứt khoát cắt đi.
Đêm, tiếng mưa rơi tí tách. Cô nhìn vào tấm gương, đưa kéo vài cái, nhìn lại, như thấy một người xa lạ.
“Con muốn nó tới không?” Triệu Uyển Nghi hỏi Lưu Ỷ Nguyệt.
“Không ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt không do dự trả lời.
Triệu Uyển Nghi cười cười, “Con giống bà hồi trẻ lắm, cứng đầu quá! Có điều, Ỷ Nguyệt à, phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ phải chịu nhiều đau khổ.”
Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy, lại không cho là đúng lắm, trong cuộc đời, nhất định phải nếm trải khổ đau, cớ sao phải miễn cưỡng chính mình? Đến tận hôm nay, cô vẫn bướng bỉnh như hồi còn bé.
“Con bé không muốn cháu tới.” Triệu Uyển Nghi cầm ống nghe trong tay, ung dung nói với Lâm Tây Canh.
“…” Đầu kia, Lâm Tây Canh hoàn toàn trầm mặc, siết chặt điện thoại.
“Tây Canh, yên tâm đi! Con bé không sao đâu, ha ha, mạnh mẽ hơn mẹ cháu nhiều, đích thực là người Lâm gia chúng ta.” Nói xong, Triệu Uyển Nghi cười rộ lên.
Mãi đến ngày cuối cùng trước khi sinh Lưu Ỷ Nguyệt mới vào viện, một bệnh viện nhỏ ở Phong Đình, chính nơi này Lâm Tây Canh đã chào đời. Lưu Ỷ Nguyệt mồ hôi đầm đìa nằm trên giường sinh, chân tay như bị ai xé rách, vô cùng đau đớn. “Nếu anh còn yêu quý đứa nhỏ này, làm ơn cầu mong cho em bình an sinh bé!” Từng cơn đau liên tục ập đến, cô không ngừng lẩm bẩm.
Cả ngày hôm ấy, Lâm Tây Canh sốt ruột đi tới đi lui trong văn phòng, việc gì cũng không muốn làm, càng không thể làm. Điện thoại đột nhiên vang lên, anh vội vàng chạy đến, đầu kia, bác hưng phấn hô to, “Tây canh, mẹ tròn con vuông, chúc mừng cháu, được làm bố rồi!”
Anh ngồi sụp xuống, gỡ mắt kính ra, hai tay che mặt. “Ha ha…” Anh đột nhiên bật cười sảng khoái, nhìn qua, vẫn là Lâm Tây Canh bình tĩnh thường ngày. Nhưng giờ đây, trong mắt anh, thế giới đã hoàn toàn thay đổi, rực rỡ sắc màu. Anh đã có mục tiêu của đời mình, đã có một cô con gái, anh là cha một bé gái.
Khương Tố Trân nghe tin là con gái, hậm hực nói, “Sao lại là con gái chứ?”
“Cháu gái thì có gì không tốt? Cháu gái là chiếc áo bông nhỏ nhắn!” Lâm Đông Dương nói.
“Dù sao cùng vứt không xong!” Khương Tố Trân càu nhàu. Thật muốn cảm tạ bà nội nhiều chuyện, giờ thành củ khoai lang nóng giãy trong tay con trai, chưa kết hôn đã có con, còn con gái nhà ai dám dòm ngó nữa?
“Nói vớ vẩn!” Lâm Đông Dương lườm bà một cái, kẻ ngốc cũng nhìn ra đứa nhỏ chính là sự thay đổi lớn, Lưu Ỷ Nguyệt kia về sau nhất định là người Lâm gia.
“Mẹ, bé là con gái con, là cháu mẹ!” Lâm Tây Canh trầm giọng nói.
“Con biết là con con sao?” Khương Tố Trân liều mình nói một câu.
“Bà!”
“Mẹ!”
Lời vừa ra khỏi miệng, bà liền bị chồng và con trừng mắt nhìn, vội vàng cụp mắt xuống, “Được rồi, được rồi! Coi như tôi chưa nói gì hết, chưa nói gì hết!”
“Con có định gì chưa? Muốn dẫn hai mẹ con về không?” Lâm Đông Dương không thèm để ý đến Khương Tố Trân, quay đầu hỏi con trai.
“Bà nội nói không cần, còn ở cữ cũng chưa tiện ra khỏi cửa.” Lâm Tây Canh trả lời.
“Chúng ta cũng nên đi thăm.” Lâm Đông Dương nghĩ một lát, lại nói.
“”Tốt nhất không nên, bà nói sợ tâm trạng cô ấy không tốt, đợi sức khỏe ổn định đã ạ!”
“Không ngờ con bé lại hợp với bà nội như vậy. Hắn bà thích nó lắm. Không nhiều người được bà thích đâu!” Lâm Đông Dương cười, nói.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Lâm Tây Canh đứng ở ban công tòa nhà Hoa Uy, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng lẻ loi giữa bầu trời, lại nhớ tới một đêm kia, cô chỉ tay lên, nói với anh, “Nhìn kìa!”. Ánh trăng ấy in sâu trong trái tim, mãi không thể xóa nhòa.
Nghĩ đến bé con, con gái anh, không biết trông thế nào nhỉ? Giống anh? Giống cô? Trái tim Lâm Tây Canh như tan ra, chỉ muốn vứt bỏ tất cả, chạy đến Phong Đình, nhưng cuối cùng, vẫn phải cố gắng kiềm chế. Cô còn ở cữ, không thể chịu được kích thích.
Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn mặt trời nhỏ trước mắt, không thể nào ngủ được, tựa như nhìn bao nhiêu cũng chưa đủ. Bé không xinh đẹp, mặt đầy nếp nhăm, gầy yếu như con mèo nhỏ, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt lại thấy bé là sinh vật đẹp nhất trên đời.
“Ngủ đi, đừng nhìn nữa nào!” Bác khẽ nói.
“Bác, cháu thật không dám tin, cháu sợ ngày mai tỉnh giấc bé sẽ đột nhiên biến mất.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng tâm sự, con gái nhỏ nghe thấy giọng cô, giật mình, nháy mắt mấy cái, “A! Bé biết cháu đang nói bé!” Lưu Ỷ Nguyệt vui mừng, khẽ reo lên.
“Cái này gọi là mẫu tử liên tâm. Được rồi, ngủ đi! Cháu bồi dưỡng tốt mới có sữa cho con.” Bác tiếp tục khuyên nhủ.
Lưu Ỷ Nguyệt không phải mổ nên ba ngày sau đã được ra viện. Bác ôm bé về nhà, vừa bước qua cổng đã ríu rít, “Về đến nhà rồi,tổ tông phù hộ bé khỏe mạnh, bình an!”
Đứa nhỏ như bị lời chúc làm phiền, oa oa khóc lớn. “Ôi! Tiếng khóc ghê gớm quá! Được, giống bố nó lắm! Tây Canh trước đây cũng to mồm như thế!” Triệu Uyển Nghi vuốt trán bé, cười nói. Bé con lập tức nín khóc, đôi mắt đen láy mở to tìm người nói chuyện.
“Ai, tìm cụ à? Ha ha, cụ là cụ nhé, cục cưng!” Triệu Uyển Nghi cười mãi không thôi, Lưu Ỷ Nguyệt đứng cạnh cũng vui lây, không ngờ con gái cô cũng được nghe chúc phúc.
Trở về phòng, Lưu Ỷ Nguyệt nằm xuống, Triệu Uyển Nghi đi đến, ngồi ở mép giường.
“Bà không cho bọn họ đến, sợ con không vui.” Triệu Uyển Nghi nói.
“…” Lưu Ỷ Nguyệt không trả lời.
“Nhân tiện dạy dỗ thằng nhóc kia một chút.” Triệu Uyển Nghi nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, mặt không đổi sắc, không có chút biểu cảm gì. Bà âm thầm tán thưởng, xem ra cô thực sự rất bình tĩnh.
Khi xung quanh yên tĩnh lại, Lưu Ỷ Nguyệt mới nhìn kĩ căn phòng này. Nhớ khi mới đến, bác nói với cô, đây là phòng Lâm Tây Canh trước đây. Chiếc giường là giường gỗ chạm khắc kiểu xưa, kích cỡ có thể so với giường kingsize hiện đại, ba mặt khắc trăng tròn hoa thắm, tứ hỉ như ý, tài tử giai nhân, mỗi khi nằm xuống, đều có thể ngửi được hơi thở của anh.
Đứa nhỏ chưa được đặt tên, Lưu Ỷ Nguyệt thường gọi là “bé”.
Bé lớn rất nhanh, dường như biết mẹ vất vả, không khóc, không nháo, ngày nào cũng vậy, không ăn thì ngủ, ngoan ngoãn lạ thường. Những ngày ở cữ, bé như chồi măng mới nhú, mỗi ngày mỗi khác, đến khi hết cữ, đã lớn trông thấy, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt tròn xoe, rất đáng mừng!
“Ai nha, ngoan lắm, vừa thấy bà liền cười, cười như nắc nẻ.” Ngày nào Triệu Uyển Nghi cũng truyền tin qua điện thoại như vậy.
Đầu kia, trái tim Lâm Tây Canh như có vô số lông hồng quệt nhẹ, ngứa ngáy không thôi. Anh biết bà cố ý, ngày nào cũng tra tấn anh như vậy.
“Mỗi lần hỏi về cháu, con bé đều không nói gì, nha đầu chết tiệt, không ngờ có thể bình tĩnh như vậy!” Triệu Uyển Nghi ra vẻ bực dọc, nói. Bà biết, nếu Lâm Tây Canh thật sự muốn đến, Lưu Ỷ Nguyệt cũng sẽ không phản đối. Cuối cùng, hóa ra bà là người già gàn dở, lấy việc tra tấn cháu trai làm vui.
“Bà nội, thôi vậy, chờ cô ấy đồng ý rồi nói sau!” Lâm Tây Canh ngoan ngoãn thỏa hiệp.
“Ai…” Triệu Uyển Nghi cúp điện thoại thở dài. Từ khi nào cháu bà lại ngoan ngoãn như vậy? Xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!
Bé được trăm ngày, mái tóc Lưu Ỷ Nguyệt đã dài đến vai. Cô bế con gái đi chợ, qua một tiệm chụp ảnh liền dừng lại, rồi bước vào. Đây là lần đầu tiên hai mẹ con chụp ảnh chung, trên ảnh viết, “Kỉ niệm bé trăm ngày tuổi”.
Ra khỏi tiệm ảnh, cô chầm chậm bế bé đi trên đường.
“Lưu Ỷ Nguyệt!”
Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, trước mắt là một gương mặt tươi cười rạng rỡ, là cậu ta, Lâm Thịnh Hi.
“Á! Đây là?” Lâm Thịnh Hi chỉ vào bé gái trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt, giật mình hỏi.
“Con gái tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Chị kết hôn rồi?” Lâm Thịnh Hi hô lớn.
“Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, cứ coi là như thế đi, dù sao vẫn còn giấy đăng kí kết hôn với Nhị Hắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...