Edit: Lee
Sống không bằng chết.
Lâm Tây Canh đang lăng trì cô.
Mỗi sáng thức dậy, đó chính là cảm nhận duy nhất của Lưu Ỷ Nguyệt.
Không có nhà cung cấp nào đồng ý cung hàng cho quán bar, mà nếu có, họ cũng hét giá trên trời. Mấy ngày nay, chủ nợ thay nhau tới cửa, hai mươi vạn của Hạ Dương chỉ như muối bỏ bể. Không chỉ có vậy, đêm nào trong quán cũng có người gây sự, khiến khách hàng không dám bước chân vào quán. Rơi vào đường cùng, Lưu Ỷ Nguyệt buộc phải xin Hạ Dương giúp đỡ.
“Ỷ Nguyệt, tôi không giúp được cô!” Đây là câu trả lời của Hạ Dương. Hiện tại, anh ta ốc còn không mang nổi mình ốc.
Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ tới tấm séc kia, không biết bao nhiêu lần nâng lên đặt xuống. Đó là giới hạn của cô, cô không thể vượt qua giới hạn đó được.
“Đối lập với rẻ tiền không phải quý, rẻ tiền mới thực sự quý.” Lưu Ỷ Nguyệt nhớ tới những lời này, lại tự hỏi mình, tự tôn là gì? Tự tôn có thể lấp đầy bụng sao? Đương nhiên không thể! “Nhưng mình không thể, không thể!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, thì thào tự nói.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, Lưu Ỷ Nguyệt cười chua xót. Có những người không thể động vào, chỉ trách cô ngu ngốc. Lấy trứng chọi đá, kết quả chỉ có thể tan xương nát thịt.
Chuẩn bị xong xuôi, Lưu Ỷ Nguyệt ra khỏi nhà. Cô đến bệnh viện, gần đây, cô hay bị ra máu, bụng dưới đau lâm râm, có lẽ bị bệnh phụ khoa nào đó. Bác sĩ kiểm tra đơn giản một chút, chỉ nói, “Tất cả đều bình thường. Cô đứng lên đi. Tôi không thấy có vấn đề gì. Cô đi thử máu, xem có phải mang thai không?”
Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên, “Mang thai? Sao có thể?”
“Có một số người khi mang thai sẽ bị ra máu, để loại bỏ khả năng này, đi thử máu đi!” Bác sĩ lạnh lùng nói.
Rất nhanh đã có kết quả thử máu, nào ngờ đúng như bác sĩ nói, Lưu Ỷ Nguyệt có thai.
Đối mặt với kết quả như vậy, cô không biết nên khóc hay nên cười.
“Có cần không?” Bác sĩ hỏi.
“…” Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc nhìn bệnh án.
“Cần không? Nói đi!” Bác sĩ gõ gõ mặt bàn.
“Tôi chưa nghĩ ra, đột ngột quá!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Vậy cô nên nhanh chóng cân nhắc, tình huống của cô không được tốt lắm. Nếu cần, tôi sẽ kê thuốc an thai, cô về uống. Còn nếu không cần, tôi đề nghị cô làm càng sớm càng tốt. Có điều, tôi phải nhắc nhở cô, tử cung cô rất mỏng, vì trước kia có tiền sử sinh non, nhưng nếu lần này không cần, về sau thế nào cũng rất khó nói.”
Bước ra khỏi bệnh viện, Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu nhìn biển người trước mặt, đột nhiên thấy mình sao nhỏ bé quá!
Kí ức mười năm trước vẫn vẹn nguyên trong trí nhớ, cô không ngừng chảy máu, bác sĩ nói, cô bị sảy thai. Dụng cụ lạnh lẽo xoay trong người cô, đau đớn vô cùng. Thậm chí cô còn chưa kịp biết mình mang thai, sinh linh nhỏ bé ấy đã bỏ cô mà đi. Hai tháng sau, cô bắt đầu nôn mửa, kiểm tra lại mới phát hiện lần giải phẫu trước không thành công. Lần thứ hai nằm trên bàn giải phẫu, phá thai, hai từ này, Lưu Ỷ Nguyệt không dám nghe nữa! Nỗi đau ấy bóp nghẹt cơ thể cô, ý chí cô.
“Mình nên làm gì bây giờ?” Nhìn biển người mờ mịt, Lưu Ỷ Nguyệt tự hỏi, đây rõ ràng không phải những gì cô muốn. Mười năm trước, bác sĩ nói với cô, tử cung của cô quá mỏng, mang thai lần nữa sẽ rất khó khăn. Là ông trời trêu đùa cô sao? Cô không nhịn được ngẩng đầu, bầu trời xanh ngắt lạ thường, không một gợn mây.
Cha đứa nhỏ sẽ cần sao? Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc nghĩ.
Mình cần sao? Lưu Ỷ Nguyệt thì thào tự hỏi. Cô đặt tay lên bụng, hiện tại, con chỉ là một giọt máu, bỏ đi rất dễ. Nghĩ đến đây, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên lạnh toát sống lưng, cô sao có thể tàn nhẫn như thế? Không chỉ là trứng và t*ng trùng kết hợp, con còn là một sinh mệnh!
Về đến nhà, Lưu Ỷ Nguyệt nằm vật lên giường, chỉ muốn ngủ trọn ngày hôm nay. Mặt trời lặng lẽ lặn xuống, màn đêm bao phủ, lòng người yên tĩnh lạ thường. Lưu Ỷ Nguyệt hạ quyết tâm, đứa nhỏ này cô cần, có lẽ đây là cơ hội làm mẹ duy nhất của cô, cô không thể buông bỏ.
“Con yêu, cho mẹ dũng khí nhé!” Lưu Ỷ Nguyệt vuốt ve phần bụng bằng phẳng, thì thào với đứa nhỏ. Cả người bỗng nóng rực lên, ánh mắt sáng ngời, cô như được hồi sinh.
Quyết định xong, Lưu Ỷ Nguyệt bắt tay vào thu xếp mọi việc.
Đầu tiên, cô đến bệnh viện, kiểm tra lại, sau đó mang túi lớn túi nhỏ thuốc về nhà.
Thứ hai, cô đi thăm mộ bà chủ. Ngồi trước bia mộ, Lưu Ỷ Nguyệt rót một chén rượu Whiskey bà chủ yêu thích nhất, nói, “Thật xin lỗi, bà chủ, cháu không giữ được lời hứa với bà. Xin bà đừng trách cháu! Xin hãy thứ lỗi cho cháu!”
Thứ ba, cô treo biển bán quán, chỉ có điều không ai đến thương lượng.
“Chị Ỷ Nguyệt, chị muốn đóng cửa thật sao?” Nhị Hắc hỏi.
“Ừm, nếu không còn thế nào được nữa? Ngay cả tiền lương trả mọi người tôi cũng không có, làm sao tiếp tục chờ chết được!” Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, Nhị Hắc không biết nói gì.
“Nhị Hắc, tôi xin cậu một việc!” Lưu Ỷ Nguyệt lấy hết dũng khí, nói với Nhị Hắc.
Nhị Hắc ngạc nhiên nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, cậu chưa bao giờ thấy vẻ mặt cô bất đắc dĩ như vậy, “Chị, chuyện gì? Chị nói đi!” Cậu ta hỏi.
“Kết hôn với tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt cười nói, chỉ thấy Nhị Hắc há hốc miệng, ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.
“Tôi mang thai, tôi muốn sinh bé, nhưng phải kết hôn thì mới đăng kí hộ khẩu được, thế nên tôi mới cầu xin cậu.”
“Cha đứa nhỏ đâu? Anh ta không cần sao?” Nhị Hắc hỏi.
“Không, anh ấy không biết. Nhị Hắc, đừng hỏi tôi vì sao, nếu tôi có cách khác, tôi cũng không…” Lưu Ỷ Nguyệt không biết nói thêm gì nữa.
“Được, em đồng ý!” Nhị Hắc gật đầu.
“Cám ơn! Cậu yên tâm, đợi đứa nhỏ ra đời, đăng kí hộ khẩu xong, chúng ta sẽ ly hôn. Hơn nữa, tôi đang có một trăm vạn. Đóng cửa quán, thanh toán tiền lương cho mọi người, chắc còn thừa không ít. Đến khi ly hôn, sẽ chia cho cậu một nửa.” Lưu Ỷ Nguyệt chờ Nhị Hắc đồng ý, mới nói ra quyết định của mình.
“Chị, em không cần tiền của chị!” Nhị Hắc vội vàng nói.
“Không, Nhị Hắc, đây là tôi nợ cậu. Tôi đã hứa với bà chủ sẽ kinh doanh tốt nơi đây, nhưng mà lại không làm được. Tiền đó là tôi bồi thường cho cậu, có nó cậu có thể gây dựng sự nghiệp cho chính mình.” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêm túc nói.
Lưu Ỷ Nguyệt kết hôn với Nhị Hắc. Ở phòng đăng kí, cô mới biết tên thật của cậu ta là Hắc Nhị Trụ, chỉ thấy cậu ta đỏ mặt, gãi đầu kí vào giấy đăng kí kết hôn.
Sau vài phút ngắn ngủi, Lưu Ỷ Nguyệt đã thành gái có chồng. Tuy vậy, hai người không ở chung, ngoài tờ giấy đăng kí, giữa họ hoàn toàn không có gì thay đổi.
Xong xuôi tất cả, giờ đây cô chỉ còn vướng mắc duy nhất, quán bar.
Không ai dám mua quán, nhiều lần như vậy, Lưu Ỷ Nguyệt mới nghĩ ra người đứng sau thao túng. Còn ai ngoài Lâm Tây Canh, chỉ có chuyện anh không muốn làm, đâu có chuyện anh làm không được!
Anh đang chờ đợi điều gì? Đợi cô tới cửa cầu xin tha thứ sao? Chỉ sợ dù cô làm vậy, anh cũng sẽ không buông tha, đã thế cô phải phí sức làm gì. Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ vậy, không khỏi cười nhạt.
Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí, cầm chi phiếu đến ngân hàng.
Một trăm vạn, lúc này, cô mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của tiền. Ngân hàng tiếp đón cô như khách quý, chỉ thiếu nước gọi cô thành quý bà. Có điều, chỉ cần cô bước khỏi cửa, nhất định Lâm Tây Canh sẽ biết.
Thật ra, không cần Lưu Ỷ Nguyệt ra khỏi ngân hàng, Lâm Tây Canh đã biết. Giờ phút chi phiếu một trăm vạn kia thành tiền mặt, anh tức giận đập tan đồ đạc trong văn phòng.
“Lưu Ỷ Nguyệt! Tôi phải giết cô!” Giữa căn phòng lộn xộn, Lâm Tây Canh điên cuồng hét lên.
Hạ Dương đi tới quán bar, thấy biển bán quá vẫn còn nguyên. Lưu Ỷ Nguyệt vừa nhìn thấy anh, liền bước đến, “Cũng chỉ có anh dám bước vào!” Cô cười nhạo.
“Chưa có ai đến bàn bạc sao?” Hạ Dương biết rõ vẫn cố hỏi, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt nhún nhún vai, “Rốt cục tôi cũng biết anh ấy có sức ảnh hưởng đến thế nào!”.
“Lâm Tây Canh không tao nhã như vẻ ngoài cô thấy đâu. Anh ta quen biết đủ loại người, mà ai cũng phải nể mặt.” Hạ Dương nói.
“Lúc trước sao anh không nói? Giờ nói để làm gì? Tôi có nên vui mừng vì anh ấy đã nương tay không?” Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ hỏi lại.
“Thế nên, giờ tôi mới đến cứu cô. Quán bar này tôi nhận, ngoài tôi ra, ai cũng không tốt!” Hạ Dương trả lời.
“Cảm ơn!” Lưu Ỷ Nguyệt cũng không khách sáo. Cô mệt mỏi rồi, giải quyết xong việc quán bar, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, cùng đứa nhỏ sống nốt quãng đời còn lại.
Về đêm, trong quán bar, một bàn ba người: Lưu Ỷ Nguyệt, Nhị Hắc, Hạ Dương quây quần bên nhau.
Lưu Ỷ Nguyệt mở nốt chai rượu còn lại, rót cho Hạ Dương và Nhị Hắc mỗi người một ly, còn mình thì uống nước lọc.
“Cạm chén!” Lưu Ỷ Nguyệt nâng chén, dứt khoát uống một ngụm.
“Sao cô lại uống nước lọc? Không công bằng!” Hạ Dương cười nói.
“Đừng nói công bằng với tôi, giờ tôi không như xưa nữa!” Lưu Ỷ Nguyệt nháy mắt, cũng không định nói sự thật với Hạ Dương. Hạ Dương liền nhìn Nhị Hắc, chỉ thấy cậu ta cười thần bí, nhất quyết không hé răng.
Ba người yên lặng uống từng chén một, lúc này, im lặng là vàng, im lặng để mỗi người gặm nhấm nỗi đau biệt ly lan tràn trong lồng ngực.
Cửa đột nhiên bị đẩy “ầm” một tiếng. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn ra, lại là mấy người hôm trước, cô đứng lên, “Ngại quá! Chúng tôi đóng cửa rồi, hôm nay chỉ có bạn bè thân thuộc, mời mấy vị về cho!” Cô khách sáo nói.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, có vẻ không quan tâm, cũng không tin tưởng lý do từ chối của Lưu Ỷ Nguyệt, “Ông mặc kệ! Chỉ cần trong này có một người ngoài đều không được! Mày, ra ngoài!” Một người chỉ vào Hạ Dương quát lớn.
Hạ Dương cười lạnh, “Mày muốn gì? Muốn tao ra ngoài sao? Hôm nay tao mà ra ngoài, tao sẽ không mang họ Hạ!” Anh đập bàn đáp lại.
Cả đám người đồng loạt vọt lên, vây quanh ba người. Lưu Ỷ Nguyệt thấy thế, vội vàng ngăn kẻ cầm đầu lại, “Tôi nói thật mà, sáng mai quán đóng cửa, anh ấy chỉ là bạn tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn hắn ta, nói.
Người này nhớ lại nhiệm vụ, nhất quyết chỉ để lại mình Lưu Ỷ Nguyệt và nhân viên, tất cả những kẻ không liên quan đều phải đuổi ra ngoài. Nhận tiền của người khác thì phải làm đến nơi đến chốn, xã hội đen chỉ nói tiền.
Nghĩ vậy, hắn liền đẩy Lưu Ỷ Nguyệt ra, “Đừng nói thừa với tao, thằng kia, ra hay không?” Hắn nói với Hạ Dương.
“Nếu tao không ra thì sao?” Hạ Dương cười hỏi lại.
“Vậy tao không cần khách khí. Anh em, mời vị này ra ngoài nói chuyện!” Người nọ chỉ vào Hạ Dương, chính mình lại lui ra ngoài.
“Hạ Dương, ra đi, đừng tranh cãi với hắn!” Lưu Ỷ Nguyệt luống cuống, kêu lên.
Nhưng Hạ Dương sao có thể chịu nhục, tuổi thơ khiến anh hiểu ra, người khác đánh anh một, anh nhất định phải trả mười. Hạ Dương lập tức chuẩn bị tư thế, “Được! Lâu rồi không khởi động xương cốt, đến đây!”
“Hạ Dương!” Lưu Ỷ Nguyệt kêu lên, hoàn toàn quên mất lúc này mình đang mang thai, bị người khác hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.
“Đừng đánh! Đừng đánh! Tôi xin mấy người!” Lưu Ỷ Nguyệt nằm trên mặt đất, khóc lóc cầu xin. Tại sao chỉ một phút bình an Lâm Tây Canh cũng không cho cô?
Nhị Hắc thấy Lưu Ỷ Nguyệt không ổn, đầy mồ hôi lạnh, sắc mặc trắng bệnh, nói không nổi, cậu vội vàng chạy đến, “Chị Ỷ Nguyệt, chị sao vậy?”
“Đến… Đến… Bệnh viện!” Lưu Ỷ Nguyệt che bụng, ấp úng nói. Đau đớn lan tràn khắp người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...