Quá Yêu - Lê Tư

Lâm Tây Canh nhìn xuống, trước mặt là một đôi tay linh hoạt, “Được rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt chỉnh lại cà vạt, phủi phủi đầu vai anh, ngẩng đầu nói. Đầu lông mày của anh dãn ra, ánh mắt sáng ngời nhìn cô. Cô kiễng chân, khẽ vuốt bờ môi anh, cười nói “Rất tuấn tú!”.

Lưu Ỷ Nguyệt xoay người, đang muốn ra khỏi phòng ngủ, tay đã bị Lâm Tây Canh giữ chặt, lập tức bị kéo vào lồng ngực anh, “Sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi. Từ tối qua, anh rất hay trầm mặc, dường như đang có nhiều tâm sự.

“Thật xin lỗi! Ỷ Nguyệt!” Anh tựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng nói.

“Ừm! Tại sao? Sao lại xin lỗi?” Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu.

“Tối hôm qua, làm em đau.” Lâm Tây Canh buồn bã nói. Anh tự thấy mình như dã thú, chỉ muốn giải phóng nỗi bất an trong cơ thể.

“Em tưởng gì, bỏ đi! Ra ngoài ăn sáng, còn đi làm nữa.” Lưu Ỷ Nguyệt cười cười nói, đoạn kéo anh ra khỏi phòng ngủ. Sáng sớm nay cô ngủ dậy, cả người đau đớn, thắt lưng như muốn gãy ra, bụng dưới đau lâm râm, mơ hồ chảy máu, không ngờ anh lại để ý, còn nhẹ nhàng an ủi cô.

Trên bàn ăn, Lâm Tây Canh chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đối diện, không ngờ cô có thể bình tĩnh, lạnh nhạt như thế. Anh thà bị cô đánh, cô mắng, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ấy của cô. Không bao lâu nữa sẽ đến hôn lễ của anh, nước đến chân rồi. Anh bỗng nhiên cảm thấy vận mệnh thật bất công, khi anh còn tự do tự tại lại không gặp được cô, mãi đến khi anh đính hôn, mới đưa cô đến bên anh. Ông trời thật thích đùa!

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, nhưng không đi cùng. Anh đi xe của anh, cô ngồi xe bus, đây là nguyên tắc của Lưu Ỷ Nguyệt.

Ở công ty, anh là thủ trưởng, cô là cấp dưới, chưa bao giờ vượt qua giới hạn này, cũng không ai có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa hai người.

Đóng cửa nhà lại, anh là nam, cô là nữ, vô cùng ăn ý. Nhưng bất kể ở đâu cô cũng chưa từng đề cập đến hôn lễ kia, giống như sẽ không có đám cưới nào hết, giống như Lâm Tây Canh chỉ là người đàn ông của cô, không ai có thể cướp đi.

Ngày nào Lâm Tây Canh cũng nghĩ đến đám cưới ấy, nó chẳng khác nào vách ngăn giữa anh và Lưu Ỷ Nguyệt. “Trong nhà hồng kì không đổ, bên ngoài cờ màu phất phới”, trình độ này anh thật sự không làm được, tin rằng Lưu Ỷ Nguyệt cũng thế. Nhạc dạo của hôn lễ cũng chính là khúc nhạc cuối cùng của anh và cô.

“Anh Tây Canh, anh sao vậy? Sao lại ngẩn người như thế?” Ngô Nhân Kì bĩu môi, nũng nịu trách khéo.

“Hả? Cái gì?” Lâm Tây Canh lập tức hoàn hồn, thấy Ngô Nhân Kì đang tươi cười nhìn anh.


“Anh xem xem, danh sách khác mời thế này được chứ? Có thiếu ai không?” Ngô Nhân Kì đặt một tập giấy vào tay anh, chờ anh xem xét.

Những cái tên trước mắt như hàng vạn con dao nhọn đâm vào trái tim Lâm Tây Canh. Đây là danh sách khách mời trong đám cưới anh, bên cạnh là vợ sắp cưới của anh, nhưng người anh yêu lại ở ngoài kia, cách nhau vài bước chân, lại là hai thế giới hoàn toàn khác. Lâm Tây Canh đột nhiên cảm thấy thế giới này của anh lạnh lẽo biết bao.

Ngô Nhân Kì nhếch môi, không khỏi khâm phục chính mình, “Ngô Nhân Kì, không ngờ mày có thể làm được như vậy!” Cô vừa nghĩ, vừa lẳng lặng quan sát từng thay đổi nhỏ trên mặt Lâm Tây Canh, thì ra trước đây cô thật ngu ngốc. Chỉ cần đứng ở góc độ người xem, có thể thấy anh miễn cưỡng đến mức nào, qua loa đến mức nào.

Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết người ngoài kia đang nghĩ gì, nhất định là tức điên rồi. Lúc này, thậm chí Ngô Nhân Kì chỉ muốn cười thật sảng khoái, một ngày không làm đức ngốc thật tốt biết bao.

“Thiếu không anh?” Ngô Nhân Kì hỏi lại, nhìn rõ Lâm Tây Canh không tập trung.

“Chắc là không có!” Lâm Tây Canh thuận miệng trả lời.

“Mẹ bảo nhất định không được thiếu, nhất là những người quan trọng. Thế nên phải kiểm tra cẩn thận!” Ngô Nhân Kì tiếp tục cường điệu.

Lâm Tây Canh không lên tiếng. Một danh sách, kín mấy tờ giấy, mấy trăm người, một số người chỉ mới gặp một lần, nhưng dựa theo địa vị hai nhà Lâm Ngô lại không thể thiếu, Lâm Tây Canh thật muốn bật cười. Quan trường, thương trường, các ngành, các nghề, người thân, bạn bè, chỉ nghĩ thôi cũng thấy náo nhiệt. Nhưng mấy trăm người này có bao nhiêu người thật lòng chúc phúc anh, lại có bao nhiêu người muốn lấy lòng anh.

“A! Em nhớ rồi, còn thư kí Lưu!” Ngô Nhân Kì lớn tiếng kêu lên, vội vàng đoạt lấy danh sách trong tay Lâm Tây Canh, viết tên Lưu Ỷ Nguyệt vào, viết xong còn không quên giơ lên trước mặt Lâm Tây Canh, “Anh Tây Canh, tên thư kí Lưu em viết không sai chứ?” Cô hỏi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, nào ai biết khi viết ba chữ Lưu Ỷ Nguyệt kia, lòng cô đau như cắt.

“Lưu Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt, chính là đồng âm với tháng một, bởi vì tôi sinh vào tháng một.” Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của Lưu Ỷ Nguyệt, Lâm Tây Canh ngẩn người nhìn tên cô. Không! Cái tên này không nên xuất hiện trong danh sách khách mời, mà phải là ở vị trí cô dâu trong thiệp mời đám cưới của anh.

“Kì Kì, tạm thời thế này thôi đã, anh đang rất bận!” Lâm Tây Canh bực bội nói.

Thấy anh có ý tiễn khách, Ngô Nhân Kì không những không tức giận mà còn bày ra vẻ mặt ngây thơ, nhanh chóng cất danh sách vào túi, “Được, em đi trước. Anh từ từ làm việc, em không làm phiền nữa!”


Ngô Nhân Kì ra khỏi văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt thấy cô liền đứng lên, nói, “Ngô tiểu thư về ạ!”

“Dạ, em về đây ạ! Anh Tây Canh bận quá, đưa danh sách cho anh ấy kiểm tra cũng không có thời gian, cái gì cũng phải tự em quyết định, bận chết mất!” Ngô Nhân Kì cười rạng rỡ, nghe có vẻ trách móc nhưng ngữ điệu lại vô cùng thỏa mãn.

“Vậy sao!” Lưu Ỷ Nguyệt cũng cười nhìn cô ấy, cô còn có thể nói gì chứ?

“Đúng rồi! Thư kí Lưu, chị xem xem, em không viết sai tên chị chứ?” Ngô Nhân Kì ra vẻ sực nhớ tới, vội vàng lấy danh sách ra khỏi túi.

“Tôi?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, mình cũng là khách mời sao?

“Đúng vậy, khách công ty đương nhiên không ít, thư kí Lưu càng không thể thiếu.” Ngô Nhân Kì nói, “Đúng không chị?” Cô chỉ chỉ danh sách, trộm nhìn vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

“Đúng rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt thản nhiên trả lời.

“Vậy là tốt rồi. Thế thôi! Không quấy rầy chị làm việc nữa. Em đi đây! Không ngờ mỗi một đám cưới lại mệt vậy!” Ngô Nhân Kì lại cất danh sách vào túi, khẽ than thở.

Lưu Ỷ Nguyệt lạnh nhạt nhìn vẻ mặt vui vẻ của Ngô Nhân Kì, thật ra cô rất muốn nói với cô ấy, cho dù hôn lễ có thể tổ chức, cô cũng không thể tham gia, nhưng có vẻ nhiều lời chỉ vô ích, im lặng vẫn tốt hơn.

Ngô Nhân Kì đi vào thang máy, cuối cùng cũng có thể tháo mặt nạ xuống, gương mặt tươi cười biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng, “Tôi sẽ không để hai người sống vui vẻ. Ngô Nhân Kì, cố lên! Mày có thể làm được!”. Cô nắm chặt tay, thì thào tự nói. Cuối cùng cô gái nhỏ cũng dần trưởng thành. Cuộc sống là vô cùng cay đắng, vô cùng khổ đau. Cô biết, bởi vì trong miệng cô lúc này đang tràn ngập vị đắng ấy.

Có người nói với cô, khổ đau của mỗi người chỉ có thể tự mình nếm trải, bất kể ai cũng không thể thay thế. Người này còn nói với cô, hãy thật dũng cảm! Lúc này, cô thật sự dũng cảm, không chỉ nếm, mà còn nuốt vào trong. Nhưng khi nào mới đến vị ngọt? Rốt cuộc cô có thể chịu đựng bao lâu, có thể đến khi khổ tận cam lai hay không? Ngô Nhân Kì nghĩ vậy, đột nhiên cười rộ lên.


Cô đi vào phòng Hạ Dương. Thật đáng buồn! Khi Ngô Nhân Kì bỏ mặt nạ xuống, liền không có nơi nào có thể đi, chỉ có thể trốn ở đây. Muốn vào nhà anh rất đơn giản, mật mã điện tử mở cửa chính là sinh nhật của cô. Căn phòng mang nhiều dấu ấn về cô như thế, rốt cuộc Hạ Dương đã chuẩn bị bao lâu? Lúc này, nơi đây chính là thành lũy để cô ẩn náu.

Hạ Dương đẩy cửa vào, tìm thấy Ngô Nhân Kì trên giường lớn trong phòng ngủ. Cô nằm im như chết.

“Đứng lên, kẻo cảm!” Hạ Dương đi đến, kéo Ngô Nhân Kì dậy, thấy sắc mặt cô trắng bệch, tức giận hỏi, “Làm gì mà mệt mỏi như thế?”

Ngô Nhân Kì trừng mắt nhìn anh, “Anh quản tôi hả? Tôi sẵn lòng, tôi không vui bọn họ cũng không được sống dễ chịu.” Cô giận dỗi trả lời.

“Được, được! Em sẵn lòng! Đứng lên, ăn chút gì đã. Muốn trường kì kháng chiến thì phải khỏe mạnh đã, kẻo lại ngã gục trước khi lâm trận. Đến đây đi!” Hạ Dương kéo cô ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, cô thấy mấy cà men trên bàn trà, nhìn lướt qua, chính là món sushi cô thích. Hạ Dương ngồi xuống, mở hộp ra, đặt đũa lên cho cô, “Ăn đi!”.

Ngô Nhân Kì không thèm dùng đũa, trực tiếp dùng tay cầm sushi bỏ từng miếng, từng miếng sushi vào miệng. Hạ Dương nói đúng, cơ thể chính là tiền vốn của cách mạng, vì một cuộc chiến không thuốc súng, cô phải chuẩn bị thật tốt.

“Hôm nay em đến Lâm thị?” Thấy nuốt xong mấy miếng sushi, Hạ Dương mới hỏi. Ngô Nhân Kì gật gật đầu.

“Đi! Đi cho bọ họ xem danh sách, tôi còn viết thêm Lưu Ỷ Nguyệt.” Ngô Nhân Kì trả lời, nói xong tiếp tục ăn ngon lành.

“Kì Kì, anh không phản đối em trút giận. Quan trọng là em đừng ép buộc chính mình, nếu cần anh sẽ ra tay.” Hạ Dương nói.

“Ra ray? Anh ra tay? Tôi không cần. Tôi thảm hại như thế này, anh cũng có phần, đúng không?” Ngô Nhân Kì cười lạnh.

“Chẳng lẽ em muốn cả đời lún sâu trong cát sao? Em tưởng rằng vùi trong đó sẽ không sao ư? Kì Kì, em thử nghĩ xem, sao anh có thể không biết sau khi anh vạch trần mọi việc em sẽ đau khổ đến mức nào, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài.” Hạ Dương nhíu mày, nói.

“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi, cảm ơn ý tốt của anh. No rồi! Tôi về nhà đây!” Ngô Nhân Kì xoa xoa tay, đứng lên.

Hạ Dương giữ chặt cô lại. Một Ngô Nhân Kì như vậy làm anh bất ngờ, có một số việc nằm ngoài dự đoán của anh, giống như sự thay đổi này của Ngô Nhân Kì. Tức nước vỡ bờ, có lẽ chính là như thế.


“Kì Kì, chẳng lẽ em vẫn muốn kết hôn?” Anh sợ hãi hỏi.

“Xùy! Tôi không cao cả như thế. Đương nhiên tôi sẽ không kết hôn, tôi dốt, chứ không ngốc.” Ngô Nhâu Kì cười giễu.

“Vậy rốt cuộc em muốn làm gì? Nói cho anh biết, Kì Kì, em muốn làm gì?” Hạ Dương nắm chặt tay cô.

“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn Lâm Tây Canh phải mất mặt, muốn Lưu Ỷ Nguyệt bị dằn vặt. Tôi muốn trả lại họ nỗi đau gấp trăm lần những gì tôi phải chịu, không, thậm chí còn nhiều hơn thế.” Ngô Nhân Kì tàn nhẫn trả lời.

Nghe xong những lời ấy, Hạ Dương liền biết kế hoạch của mình đã thành công, thậm chí thành công rực rỡ. Khi tính toán kế hoạch này, anh đã không nghĩ đến phản ứng của Ngô Nhân Kì, xem ra đã đánh giá thấp cô rồi, Hạ Dương thầm nghĩ.

Lưu Ỷ Nguyệt đi vào văn phòng. Nắng chiều buông xuống, ánh sáng trong phòng lờ mờ, không rõ. Lâm Tây Canh âm trầm ngồi trong bóng tối, tiếng bước chân Lưu Ỷ Nguyệt cũng không đánh thức anh.

“Sao không bật đèn?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nói vừa đưa tay bật đèn bàn lên, “Sao vậy?” Cô vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của Lâm Tây Canh.

Lâm Tây Canh vươn tay về phía Lưu Ỷ Nguyệt, để cô vòng qua bàn đi về phía anh, khi còn cách anh một bước, Lâm Tây Canh vội vã kéo mạnh cô, “A!”, Lưu Ỷ Nguyệt chỉ kêu lên một tiếng đã ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.

“Nói cho anh biết, anh nên làm thế nào?” Lâm Tây Canh cắn cắn lỗ tai cô, hỏi.

Lưu Ỷ Nguyệt không trả lời, chỉ yên lặng nằm trong lòng anh, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng anh, trấn an hơi thở nóng bỏng của anh.

“Nói đi! Nói đi!” Lâm Tây Canh vô vọng nhắc đi nhắc lại. Vòng tay cô vẫn chặt chẽ như thế, chỉ có điều hoàn toàn im lặng.

“Ha ha.” Lâm Tây Canh khẽ cười khổ, “Anh thật vô dụng. Anh không nên hỏi em, rõ ràng biết trước mọi chuyện sẽ thế này, bây giờ lại muốn em gánh vác.” Anh nâng gương mặt Lưu Ỷ Nguyệt lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Anh hút thuốc sao? Cả người nồng nặc mùi khói thuốc.” Lưu Ỷ Nguyệt cười sâu, cố ý nói một nẻo.

“Trong nhà hồng kì không đổ, bên ngoài cờ màu phất phới”: ý nói chuyện ngoại tình, đã có vợ còn nuôi bồ nhí bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui