Quá Yêu - Lê Tư

Phiên họp thường kì cuối cũng kết thúc, Lưu Ỷ Nguyệt và mọi người trong phòng đều trộm thở phào nhẹ nhõm. Các trưởng phòng lục đục ra về, cô cũng đang bắt đầu thu dọn máy tính, giấy bút. “Lát nữa gửi cho tôi báo cáo cuộc họp.” Lâm Tây Canh nói.

Lưu Ỷ Nguyệt vừa thấy anh ra khỏi phòng họp, liền mệt mỏi đặt mông xuống ghế, “OMG, bức chết tôi thế này, thật không phải người.” Học đại học cũng chưa từng mệt như vậy, thầy giáo có nghiêm khắc đến mấy cũng không bắt nộp bài tập ngay sau giờ học như anh ta.

Quay về văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt dồn hết tâm sức cố gắng viết một bản báo cáo thật tốt gửi đến hòm thư của Lâm Tây Canh. Chưa được bao lâu, cô đã nhận được thư của anh, vừa đọc thư, thái dương vừa giật liên hồi, trong đầu như có tiếng trống “tùng tùng”.

“Sao vậy?” Thư ký cũ hỏi.

“Chị xem đi.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ màn hình, chị ấy vừa đọc được, liền bật cười vui vẻ, trên bản báo của cô chi chít những vòng tròn đỏ, thậm chí ngay cả dấu câu cũng không bỏ qua.

“Được lắm, sửa thế này còn là ít, sau này cô sẽ biết, trước đây, khi tôi mới nhận chức, sếp còn hỏi tôi viết thứ rác rưởi gì, bắt tôi làm lại.” Thư ký cũ lấy chuyện của mình để an ủi Lưu Ỷ Nguyệt, cô nghe xong không biết nên mừng hay nên lo, rõ ràng là tự làm tự chịu, đừng nói là dụ dỗ, ngay cả làm việc với anh ta còn căng thẳng như thế, nửa năm ư? Chỉ sợ một năm cũng chẳng làm gì được anh ta thôi!

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Lâm Tây Canh có một cuộc hẹn ăn trưa, đối phương là giám đốc điều hành công ty Đông Nguyên. Nhà hàng do thư ký trước sắp xếp. Đúng mười một giờ, Lưu Ỷ Nguyệt liền gọi điện thoại nội bộ đến phòng tổng giám đốc.

“Lâm tổng, đã đến giờ hẹn cơm trưa với công ty Đông Nguyên, xe đã ở dưới đợi sếp.” Lưu Ỷ Nguyệt nói. Giọng Lâm Tây Canh trầm thấp đáp lại, “Được, tôi biết.”

Năm phút sau, Lâm Tây Canh đi ra, “Cô xuống theo tôi, tôi có chuyện cần nói.” Anh chỉ vào Lưu Ỷ Nguyệt nói.

Lưu Ỷ Nguyệt cầm sổ ghi chép đi theo sau Lâm Tây Canh, anh bước rất dài, Lưu Ỷ Nguyệt lại đi dày cao gót nên phải chạy mới có thể đuổi kịp. Vừa vào thang máy, anh đã nói: “Báo cáo hội nghị cô sửa chữa một chút theo những gì tôi lưu ý, sửa được rồi thì gửi cho tôi, sau này có cơ hội tốt nhất nên theo một khóa học, cuộc hẹn buổi chiều cô chú ý một chút, nếu bữa trưa xong muộn, thì cô hoãn lại, trước tiên gọi điện thoại cho đối phương, sau đó nhắc tôi một lần, tôi sẽ sắp xếp, hiểu chưa?”

Lâm Tây Canh vừa nói xong thì thang máy cũng xuống đến tầng hầm, anh bước ra quay đầu nhìn thoáng Lưu Ỷ Nguyệt, cô bước theo vội vã gật đầu, “Tôi hiểu, Lâm tổng.”


“Có gì không hiểu thì hỏi luôn, cô chỉ có một tuần thích ứng với công việc.” Lâm Tây Canh tiếp tục nói, Lưu Ỷ Nguyệt chỉ biết gật đầu.

Ra tới xe, lái xe vội vàng chạy đến mở cửa, Lâm Tây Canh vừa ngồi xuống, Lưu Ỷ Nguyệt liền khom người nói “Lâm tổng, hẹn gặp lại.” Lâm Tây Canh khoát tay, lái xe nhanh chóng đóng cửa. Lưu Ỷ Nguyệt chỉ thấy một quái vật màu đen lướt qua trước mắt mình. Cô buông thõng hai vai, chán nản đi về phía thang máy.

Thư ký cũ thấy cô trở lại văn phòng, vui vẻ nói: “Đi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Hai người đi vào nhà ăn Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt những tưởng bận rộn cả buổi sáng thì sẽ rất đói, không ngờ lại buồn bực chẳng muốn ăn. Nghĩ đến nửa năm, ngày nào cũng như ngày này, cô bất đắc dĩ gắp mấy hạt cơm trắng bỏ vào miệng. “Sao vậy? Tâm trạng không vui à?” Chị thư ký hỏi.

“Em mệt mỏi quá chị ạ. Có phải bình thường đều như thế không?” Lưu Ỷ Nguyệt chán nản gẩy gẩy bát cơm.

“Ha ha, chẳng qua là em chưa kịp thích ứng thôi, em rất được, tự tin lên. Khi chị mới nhận chức còn kém hơn em, về đến nhà là muốn khóc. Hơn nữa hôm nay là thứ hai, mà hầu như thứ hai nào sếp cũng bận như thế, em nên đọc thêm sách ở nhà để đuổi kịp tư duy của sếp là ổn thôi.” Thư ký cũ tận tình chỉ bảo.

Tâm trạng Lưu Ỷ Nguyệt không tốt lắm, nên chỉ cố gắng ăn được một ít cơm. “Em ăn nhiều chút, còn có sức làm việc. Ở Lâm thị đừng nói đến giảm béo, chỉ sợ không béo lên được.” Chị thư ký gõ gõ bát Lưu Ỷ Nguyệt. Cô nghe thế chỉ biết cười khổ.

Ăn cơm trưa xong, hai người quay lại văn phòng. Lưu Ỷ Nguyệt không dám nghỉ trưa, mở máy tính ra tiếp tục sửa báo cáo cuộc họp. Nhìn thấy mấy vòng màu đỏ, Lưu Ỷ Nguyệt không thể phủ nhận, Lâm Tây Canh rất cẩn thận, sửa từng câu từng chữ. Cô quyết định việc đầu tiên làm sau khi tan tầm sẽ là đến cửa hàng sách, trau dồi kiến thức.

Đồng hồ vừa điểm một giờ chiều, Lưu Ỷ Nguyệt nhận được điện thoại của lái xe Lâm Tây Canh, nói hai mươi phút nữa sẽ về đến công ty, cũng có nghĩa là cuộc hẹn lúc hai giờ sẽ không bị hoãn. Lưu Ỷ Nguyệt gửi bản báo cáo đã được sửa đến hòm thư Lâm Tây Canh, âm thầm cầu nguyện, lần này có thể an toàn qua ải.

Lâm Tây Canh bận rộn cả buổi chiều, ba cuộc hẹn, cuộc hẹn cuối cùng mãi năm rưỡi mới bắt đầu. Lưu Ỷ Nguyệt bưng trà vào, anh nói với cô: “Thư kí Lưu, cô có thể về.”


Cô đóng cánh cửa nặng nề lại, mệt mỏi tựa lên, thở phào một hơi. Cuối cùng cũng kết thúc một ngày, coi như thuận lợi. Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi tắt máy, thu dọn bàn làm việc rồi mới ủ rũ đi về.

Trên đường, ai cũng vội vàng về nhà, chỉ mình cô ung dung thả bước, tùy tiện chọn một quán ăn cho bữa tối của mình. Ăn xong, cô vào tiệm sách, mua một cuốn dành cho thư kí, và một cuốn bản đồ giao thông.

Về đến nhà, Lưu Ỷ Nguyệt tắm rửa xong xuôi, đang lười biếng mở quyển sách xem thử, thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là Hạ Dương gọi.

“Alo. Chào chủ nợ.” Giọng Lưu Ỷ Nguyệt có phần trêu chọc.

“Ngày đầu tiên thấy thế nào?” Hạ Dương hỏi thẳng.

“Tôi sắp bị anh hại chết rồi. Mệt lử người. Giờ tôi còn đang phải đọc thêm sách.” Lưu Ỷ Nguyệt trở mình, khinh bỉ nói.

“Ha ha, không đến nỗi nào. Tôi biết cô có thể làm được. Sau này quen rồi sẽ tốt hơn, tôi tin ở cô.” Hạ Dương động viên Lưu Ỷ Nguyệt.

“Cám ơn anh, còn việc gì không?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

“Không, cô tiếp tục đọc sách đi. Tôi không làm phiền nữa.” Hạ Dương cười nói, đồng thời ngắt điện thoại.


Lưu Ỷ Nguyệt dồn hết tâm trí đọc sách, cho dù Lâm Tây Canh không nhắc nhở, cô vẫn sẽ làm thế, vì công việc này, đối với cô mà nói như một thách thức mới mẻ. Trước giờ cô đều tin rằng, chỉ có việc không muốn làm, chứ không có việc không thể làm được.

Hôm sau, tám rưỡi Lưu Ỷ Nguyệt đã tới văn phòng. Thời gian làm việc của Lâm thị là từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Nói cách khác, hôm nay cô đến sớm nửa giờ, sẵn sàng cho một cuộc chiến mới. Mỗi ngày đều là một ngày mới, hôm qua đã là quá khứ chỉ có hôm nay mới là hiện tại.

Đúng chín giờ, Lâm Tây Canh xuất hiện ở cửa văn phòng. Lưu Ỷ Nguyệt đứng dậy: “Lâm tổng, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, thư ký Lưu.” Lâm Tây Canh nhẹ giọng đáp lại. Lúc này Lưu Ỷ Nguyệt mới để ý, giọng anh không cao, mà trầm thấp bình ổn.

Lưu Ỷ Nguyệt pha trà, bưng vào văn phòng Lâm Tây Canh, “Lâm tổng, trà và báo của anh đây.”

Lâm Tây Canh gật gật đầu, “Cám ơn.”

Mười giờ hơn, Lưu Ỷ Nguyêt cầm PDA đi vào văn phòng. “Lâm tổng, đây là lịch làm việc hôm nay.” Cô liếc mắt lên nhìn Lâm Tây Canh, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung xem báo, nhìn đến đoạn cần lưu ý còn lấy bút đỏ khoanh lại.

“Hôm nay không có việc đặc biệt gì, ngoài một bữa tiệc từ thiện vào lúc sáu giờ tối.” Nói xong, Lưu Ỷ Nguyệt đứng yên tại đó, chờ Lâm Tây Canh trả lời.

“Tôi biết. Báo cáo của cô tôi đã xem qua, cũng tạm được rồi, chỉ có điều lần sau lưu ý viết tóm tắt hơn một chút. Những câu dài dòng thì lược bớt đi, đây không phải tiểu thuyết, chỉ cần nói vấn đề chính là được.” Lâm Tây Canh ngẩng đầu nhìn Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Tôi hiểu. Lâm tổng, tôi sẽ cố gắng rút kinh nghiệm.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời vô cùng cung kính.

Lại một ngày nữa trôi qua, bình an vô sự. Cũng giống như hôm qua, năm giờ chiều Lâm Tây Canh cho phép Lưu Ỷ Nguyệt tan tầm.

Anh vẫn còn ở lại văn phòng. Trên bàn là giấy mời dự tiệc từ thiện tối nay, thiết kế đơn giản mà trang nhã, qua đó có thể thấy được mắt thẩm mĩ của người thực hiện thật không tồi.


Năm rưỡi, Lâm Tây Canh đứng dậy, khoác áo vest, vừa bỏ giấy mời vào thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là Ngô Nhân Kì – hôn thê của anh. “Alo, Kì kì.”

“Tây Canh, anh hết giờ làm chưa?” Ngô Nhân Kỳ ngọt ngào hỏi. “Rồi, anh đang chuẩn bị đi.” Lâm Tây Canh vừa nói vừa đưa tay tắt máy tính.

“Em đợi anh ở cửa, anh không được đến muộn đâu.” Ngô Nhân Kỳ nói. Lâm Tây Canh cười khẽ: “Anh biết. Gặp em sau.”

“Gặp anh sau.” Ngô Nhân Kì nói xong thì ngắt điện thoại. Lâm Tây Canh nhìn di động, thầm thở dài, cùng dự tiệc với anh đêm nay đương nhiên là Ngô Nhân Kì. Hơn nữa, lần này đều là người quen, cũng là thời cơ thích hợp để hai người bọn họ thể hiện tình cảm ngọt ngào. Nói đúng hơn, Lâm Tây Canh muốn cho mọi người đều thấy, liên minh hai nhà Lâm Ngô vĩnh viễn bền chặt.

Anh đi xuống gara, tối nay anh tự lái xe. Tan tiệc, anh muốn đưa Ngô Nhân Kì về nhà, thế nên, tự lái vẫn là tốt nhất.

Tiệc từ thiện được tổ chức ở khách sạn Tây Giao, có bãi đỗ xe rất rộng. Dự tiệc đều là những người giàu có, ai cũng lái xe đến. Thế nên nơi đây không chỉ là một bữa tiệc đơn thuần, mà còn là nơi để những người giàu có khoe của. Xe ai đẹp, bạn gái ai xinh… cứ đợi mà xem.

Lâm Tây Canh đi đến ngã tư đường, đúng vào giờ cao điểm. Xe nhích từng chút một. Anh nhìn đồng hồ, có lẽ bị muộn rồi, lại nghĩ đến bộ mặt giận dỗi của Ngô Nhân Kì, thầm thở dài.

Đối với anh cô chỉ là một đứa nhỏ quen được nuông chiều. Hai mươi tư tuổi. Ở công ty anh cũng có cô gái hai tư tuổi, nếu đem so sánh với Ngô Nhân Kì, đúng là một trời một vực. Ngày nào họ cũng phải lao đầu vào công việc, còn cô chỉ ở nhà hưởng thụ, số ngày đi làm trong năm đếm được trên đầu ngón tay.

Trong lòng Lâm Tây Canh không tán thành cách dạy dỗ con gái của nhà họ Ngôn, quá chiều chuộng. Anh không dám nghĩ, cưới xong, Ngô Nhân Kì có thích ứng được với cuộc sống của nhà họ Lâm không, cũng như có gánh vác được trọng trách bà chủ trong nhà không.

Hai người hơn kém nhau mười tuổi, Lâm Tây Canh chưa từng xem Ngô Nhân Kì là một người phụ nữ. Trong mắt anh, cô vẫn chỉ là cô bé cả ngày chạy theo sau anh gọi “anh Tây Canh”. Còn nhớ, khi cô năm tuổi đã từng đòi ầm ĩ “Em phải làm vợ anh Tây Canh”. Khi ấy, anh không coi lời nói của một đứa bé kém mình mười tuổi là thật. Mãi đến khi cô hai mươi tuổi, rồi hai mốt tuổi… cho đến tận bây giờ, khi cô đã hai mươi tư tuổi, anh mới biết, thì ra lời nói năm xưa là thật.

Hôn ước này cũng không khiến Lâm Tây Canh lo lắng. Ngô Nhân Kì là con gái duy nhất nhà họ Ngôn, sau lưng có hậu thuẫn vững mạnh. Hơn nữa, Lâm Ngô quan hệ thân thiết từ lâu, bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, đính hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Là con trai duy nhất trong nhà, Lâm Tây Canh hiểu rõ, anh không có quyền chọn bạn đời cho mình. Hơn nữa, không phải anh chưa từng yêu, thậm chí đã từng có nhiều mối tình, nhưng anh tin chắc mình không phải là người có thể làm tất cả vì tình yêu, cũng chưa có ai khiến anh yêu đến mức ấy. Chính vì vậy, Ngô Nhân Kì là lựa chọn tốt nhất của anh. Mọi người cùng vui, không phải tốt sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui