Thấy Hàn Anh kiên trì như vậy, Phó Bình muốn nói lại thôi, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là dẫn Hàn Anh ra khỏi nhà chính.
Sấu Đông đi đối chiếu sổ sách với đám người Tiền viện và Khâu Nhân, bên
người Hàn Anh chỉ còn lại có Tẩy Xuân, nàng muốn đi gặp cô gia, đương
nhiên Tẩy Xuân cũng phải đi theo.
Đại khái là vì chiếu cố Hàn Anh và Tẩy Xuân, Phó Bình đi cũng không nhanh, hơn nữa là vừa đi vừa suy nghĩ.
Hàn Anh chậm rãi đi theo đằng sau Phó Bình, vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí trong tòa nhà.
Nơi vừa rồi nàng nán lại là nội viện nhà chính, ra khỏi nhà chính đi về
hướng nam, Phó Bình dẫn nàng dọc theo hành lang đi về phía đông.
Lan can hành lang và cây cột được sơn màu hồng, trên lan can và cây cột
có mấy loại dây leo xanh biếc, thỉnh thoảng thêm vào mấy chuỗi bảo thạch tựa như hạt châu, rủ xuống nhìn vô cùng đáng yêu.
Bên ngoài lan can trồng mấy gốc chuối tây và ngô đồng cao cao, sắp tới
Trung thu nên cây chuối tây và ngô đồng đã không còn màu xanh bóng như
mùa hạ, mà là màu xanh xen lẫn sắc ố vàng.
Sắp tới giữa trưa, mặt trời chẳng biết từ lúc nào trong mây chui ra,
ánh mặt trời màu vàng mùa thu xuyên qua cành lá sum xuê của ngô đồng, loang lỗ trên lá chuối tây và lan can sơn hồng, làm cho người ta cảm
thấy ôn hòa.
Lúc Hàn Anh từ nhà chính đi ra không có khoác áo choàng trên vai, bên
trong mặc trung y xanh nhạt và váy xa tanh xếp ly màu hồng nhạt, y phục
bên ngoài màu đỏ thẫm thêu trăm con bươm bướm xếp chồng lên nhau, nơi
này vừa mới vào mùa mưa tháng tám nhưng thật ra là có chút đơn bạc,
nhưng bởi vì ánh mặt trời rực rỡ, nàng chẳng những không cảm thấy
mát, ngược lại ôn hòa vừa ý.
Sau khi đi về phía trước một đoạn, đằng trước cây thuỷ lạp ở hướng đông hiện ra một cái cửa gỗ sơn hồng.
Sau khi Phó Bình đi qua một bước, thấp giọng giới thiệu: “Bẩm cô nương,
phía trước là Đông Thiên viện, công tử đang nghỉ ngơi ở bên trong.”
Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Trước kia chỗ này là nơi nghỉ ngơi của công tử sau khi hạ triều.”
Hàn Anh vẫn cảm thấy vẻ mặt Phó Bình vừa rồi hơi khác thường, trong lòng hồ nghi, cho nên lúc này liền đặc biệt nhạy cảm, nghe vậy lặng lẽ quan
sát vẻ mặt Phó Bình, chậm rãi nói: “Phó ca ca kêu ta đọc “truyện lịch
sử”, lúc ta đọc sách có vài chỗ không hiểu, muốn tìm huynh ấy hỏi một
chút thôi!”
Phó Bình đáp “Vâng”, lấy hết dũng khí nói: “Hàn cô nương, tối hôm qua
công tử không ngủ được, lại say rượu, cho nên ngủ có chút sâu...”
Hàn Anh híp mắt cười ngọt như mật: “Không có việc gì, ta không làm tỉnh huynh ấy đâu!”
Có lẽ cảm thấy mâu thuẫn, lại vội vàng nói: “Ta chờ huynh ấy tự tỉnh lại!”
Phó Bình rũ mắt xuống, lấy dũng khí nói: “Công tử thuở nhỏ theo quốc
công tập võ... nhân dân Liêu quốc bưu hãn thượng võ hiếu chiến...”
Hàn Anh nhìn hắn, chờ hắn nói xong.
Phó Bình câm miệng không nói nữa. Hắn muốn nói lúc công tử ngủ người
đừng đến gần quá, nhưng lại sợ Hàn cô nương hiểu lầm, cũng sợ sau này
công tử biết sẽ chỉnh hắn...
Tẩy Xuân cảm thấy lòng hiếu kỳ cô nương nhà mình vô cùng mạnh mẽ, thế
nhưng truy vấn như thế cũng thật sự quá ranh mãnh rồi, làm cho Phó Bình
không đường thối lui, nhìn rất đáng thương, liền lặng lẽ vươn tay kéo
váy áo Hàn Anh, mắt liếc một cái.
Hàn Anh mở to hai mắt nhìn nàng, bày tỏ mình sẽ không ngược đãi Phó Bình đâu.
Lúc này Tẩy Xuân mới yên lòng lại.
Một đoàn người vừa mới đến gần cửa sân sơn hồng, Phó Trữ liền từ trong
bụi cây ngoài cửa viện vọt ra, khom người thỉnh an Hàn Anh: “Bái kiến
Hàn cô nương!”
Sau khi hắn đứng dậy, đôi mắt to trong veo nhìn về phía Phó Bình.
Phó Bình thâm thúy lắc đầu, có chút bất đắc dĩ đẩy cửa ra, mời Hàn Anh vào.
Đang lúc mở cửa, Phó Trữ nhanh chóng bước ra một bước muốn đi vào bẩm
báo, Hàn Anh mỉm cười ngăn hắn lại: “Ta chỉ vào xem, không có gì đâu!”
Bất kể là Phó Bình hay Phó Trữ, cũng là dáng vẻ không dám làm cho nàng
đi vào, tóm lại Phó Tạ đang làm cái gì? Chẳng lẽ hắn có bệnh gì không
tiện nói ra? Hoặc là hắn ở đây trộm người?
Trong long Hàn Anh có chút rối loạn.
Phó Trữ kinh ngạc há to miệng, cuối cùng trưng vẻ mặt tráng sĩ đứt cổ
tay, bi thương nói: “Hàn cô nương, ngài không nên đến gần công tử nha!”
Lòng hiếu kỳ, háo thắng của Hàn Anh thoáng cái bị kích thích, liếc Phó Bình Phó Trữ, đẩy cửa đi vào.
Phó Bình và Phó Trữ đều là người được Phó Tạ huấn luyện quy củ, đương
nhiên không dám theo sau; Tẩy Xuân có chút tò mò, lại luôn luôn bảo trì
bình thản, ba người liền cùng một chỗ đợi ở bên ngoài.
Ba người đều có chút lúng túng, nhất thời ngoài cửa yên tĩnh trở lại.
Tiểu cáp tử mặc đồ đen đội mũ quả dưa một đường đuổi theo, rốt cuộc đuổi tới chiếc xe gỗ trầm hương của phủ An quốc công tới đón cô nương.
Thấy xe ngừng lại ở trước cửa Mặc Hương các, hơn nữa đám binh sĩ Phó
gia quân rõ ràng gác bên ngoài Mặc Hương các, lúc này mới mời Nhị cô
nương đội mũ đi vào, tiểu cáp tử không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Hắn mua vài xâu mứt quả, giả vờ giả vịt đứng đối diện với Mặc Hương các
vừa ăn vừa chơi, đôi mắt nhỏ lanh lợi luôn luôn ngắm tới ngắm lui Mặc
Hương các.
Cũng may hắn không phải đợi quá lâu, Nhị cô nương rất nhanh được hai nha hoàn đỡ ra, lên xe ngựa tiếp tục hướng về phía trước.
Tiểu cáp tử vội vàng chạy đuổi theo.
Xe ngựa gỗ trầm hương ngừng lại trước Lãm Nguyệt Lâu.
Thấy Nhị cô nương dẫn theo hai nha hoàn kia tiến vào Lãm Nguyệt Lâu, tiểu cáp tử liền ở trước lầu thoải mái nhàn nhã ngồi chờ.
Hắn đang muốn vứt đi cái que mứt quả, sau lưng lại bị người vỗ một cái,
sợ tới mức khẽ run rẩy, nơm nớp lo sợ nhìn lại, lại phát hiện là Đại
công tử nhà mình.
Hàn Lập cau mày: “Tiểu cáp tử ngươi làm gì thế? Lén lén lút lút!”
Tiểu cáp tử mặt mũi tràn đầy ý cười: “Nô tài...”
Hàn Lập không có thời gian hao tổn với hắn, vội vội vàng vàng thấp giọng nói: “hôm nay ta đang cùng thôi Tể tướng … ngươi nhanh đi về tìm phu
nhân nói Ngũ công tử xã giao ở Lãm Nguyệt Lâu, đưa chút ngân phiếu tới
đây cho ta! Nhanh lên!”
Tiểu cáp tử: “... Nô tài … cái này…!”
Hàn Anh vừa vào cửa liền thấy trước mặt là một cái giường gỗ phủ nệm gấm xanh đậm, một dãy bốn cái ghế xanh đậm ghế dựa vào bức tường phía tây,
không gian không tính là lớn, nhưng bởi vì đồ dùng trong nhà không bừa
bãi lộn xộn nên trông có vẻ trống trải.
Hàn Anh vội vàng nhìn thoáng qua, trực tiếp tiến vào phòng ngủ.
Gần cửa sổ đặt một cái giường gấm, ánh mặt trời chiếu qua màn cửa sổ
bích thiền sa, vì thế làm cho giường gấm khoác lên một màu xanh ngọc
bích mông lung, làm ánh sáng trong phòng có chút tối.
Cất bước vào bên trong, Hàn Anh dùng cái móc treo màn trướng trắng như
tuyết trên giường lên, Hàn Anh liếc mắt liền thấy được Phó Tạ đang nằm
ngủ say ở trên giường.
Tóc dài Phó Tạ đen nhánh phủ lên gối đầu bằng gấm màu xanh ngọc, bởi vì
đang ngủ say, ngũ quan hắn không có khí khái hào hùng như lúc tỉnh dậy,
mà nhu hòa yên tĩnh, trên người đang đắp chăn gấm màu xanh ngọc, lộ ra
trung y bằng lụa mỏng màu trắng.
Trong phòng tràn ngập một cỗ khí tức thuộc về Phó Tạ, giống như là hương vị tươi mát của trúc xanh, lại xen lẫn mùi rượu. nhàn nhạt
Hàn Anh đứng đó lẳng lặng nhìn một lát, rốt cuộc lấy hết dũng khí đi tới.
Nàng ở ngồi xuống giường, nhìn dung nhan khi ngủ của Phó Tạ, có chút
buồn cười, lại có chút thẹn thùng, còn có chút là lạ; rõ ràng Phó Tạ ngủ rất bình thường, vì sao Phó Bình Phó Trữ đều có vẻ mặt như vậy?
Nhìn lông mi không giống thật của Phó Tạ, Hàn Anh nhịn không được đưa tay ra sờ một cái.
Nàng còn chưa có đụng tới thì ngay lúc choáng váng đã bị người nắm lại
rồi; trên cổ nghe mát mát lạnh lạnh, thì ra là thanh chủy thủ; mà eo
cũng bị cánh tay cứng như sắt của Phó Tạ siết chặt đến không thở nổi,
Hàn Anh dọa ra thân mồ hôi lạnh, sợ đến nỗi muốn khóc lên, nàng rốt cuộc biết được nội dung phức tạp bao hàm trong ánh mắt Phó Bình và Phó Trữ
rồi.
Phó Tạ nhất thời không nói gì, đại khái là thân thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn.
Hàn Anh nuốt ngụm nước miếng, lấy hết dũng khí nói: “Phó Tạ, là muội!”
Thật ra Phó Tạ đã phát hiện người bị mình khống chế là Hàn Anh rồi.
Mùi hương trên người và thân thể mềm mại của Hàn Anh cũng khắc trong ký ức của hắn, hắn làm sao không phân rõ?
Chẳng qua là hắn không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói ta có thói quen ngủ một mình, không có thói quen cho người khác tiếp cận lúc ta ngủ?
Chẳng lẽ nói bởi vì ta ở Liêu Châu nhiều lần bị người ám sát, đã dưỡng
thành thói quen luôn luôn cảnh giác?
Đây là mình thê tử chưa xuất giá của mình, nói cái gì cũng là sai! Chẳng lẽ sau khi thành thân không ở cùng một chỗ?
Hắn chỉ có thể trầm mặc.
Hàn Anh phát hiện Phó Tạ buông lỏng nàng ra, dường như có chút chần chờ, liền chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm, hơi buông lỏng một chút.
Tuy rằng nàng đã thả lỏng một chút, nhưng vẫn không dám động, bởi vì
không có xác định được Phó Tạ đã tỉnh hay chưa, chuôi chủy thủ sắc bén
mặc dù đã cách xa hơn một chút, nhưng vẫn cách cổ họng của nàng rất gần, gần đến nỗi dường như hàn khí ngưng tụ có thể xâm nhập vào yết hầu, vào da thịt nàng.
Lúc này phần lưng Hàn Anh dán chặt vào Phó Tạ, nàng có thể cảm nhận được thân thể Phó Tạ dưới lụa mỏng rắn rỏi mà ấm áp, lại vô cùng co dãn,
dường như có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Mắt phượng trong suốt của Phó Tạ dường như bịt kín tầng một hơi nước,
tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống, một ít rũ xuống phía trước,
lướt nhẹ qua mặt Hàn Anh.
Hàn Anh thấy hơi ngứa, liền vặn vẹo uốn éo thân thể: “Phó Tạ, ngứa...”
đến lúc này, trong lòng nàng đã chắc chắc Phó Tạ sẽ không làm gì nàng,
cho nên mới to gan như vậy.
Tuy rằng Phó Tạ cố hết sức khống chế bản thân, nhưng Hàn Anh cứ cọ tới cọ lui như vậy làm cho hắn nổi lên phản ứng.
Đột nhiên chủy thủ bị hắn ném ra ngoài, ghâm vào trên giường phía trước cửa sổ, phần đuôi vẫn còn run nhè nhẹ.
Tiếp theo cánh tay Phó Tạ đang ghìm chặt vòng eo Hàn Anh liền buông lỏng ra.
Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ sau lưng biến hóa, lúng túng muốn chết,
thấy Phó Tạ đã thả lỏng mình, liền giãy giụa muốn né ra, lại bị cánh tay Phó Tạ vòng trở về, cả người lần nữa kề sát đến trên người của hắn.
Lần này cánh tay Phó Tạ tiếp xúc với một vị trí có chút phồng lên của nàng.
Khi hắn cảm nhận được Hàn Anh đầy đặn ấm áp mềm mại, cơ bắp toàn thân đột nhiên kéo căng, hít sâu một hơi.
Hàn Anh cực kỳ mẫn cảm ở vị trí bị hắn chạm trúng, toàn thân lập tức mềm nhũn.
Một mùi thơm ngát kì lạ dần dần tỏa ra.
Hương thơm chỉ có trên người Hàn Anh quấn chặt lấy Phó Tạ, làm hắn tránh cũng không thể tránh.
Mặt Phó Tạ nóng hổi dán lên mặt Hàn Anh, mắt phượng nhắm chặt lại, hàng
lông mi run rẩy, răng trắng như tuyết cắn môi dưới đỏ tươi, phát ra một
tiếng thở dài trầm thấp.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng không ngờ trên đời này có
nhiều thứ tính toán không được, tránh cũng không thể tránh.
Một cỗ bi thương tràn ngập trong lòng Phó Tạ, hắn biết mình đã hãm vào.
Hàn Anh thấy mặt Phó Tạ nóng lên, thân thể cách mấy tầng tơ lụa cũng
nóng lên, tóc đen thật dài mềm mại của hắn rũ xuống, chạm vào mặt của
nàng, trên cổ, dường như cũng có chút nóng lên.
Nàng duỗi tay ra nới lỏng vòng tay bên hông của Phó Tạ, xoay người lại nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ mở to mắt nhìn Hàn Anh, mắt phượng tĩnh mịch, sau đó lại lần gần nàng hơn, hôn nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...