Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Tay nắm lược ngọc bích của Phó Tạ ngừng lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Hàn Anh xoay người lại nhìn hắn: “Ca ca...” Nàng và Phó hoàng hậu tiếp
xúc không nhiều lắm, thế nhưng rất thích người tỷ tỷ thân thiết này của
Phó Tạ, chợt vừa nghe đến tin tức này, phản ứng đầu tiên là sợ Phó Tạ
thương tâm.

Phó Tạ lòng nóng như lửa đốt, nhưng sợ Hàn Anh lo lắng, liền cố gắng ổn
định tâm trạng, cố ra vẻ trấn định, vỗ nhè nhẹ vai Hàn Anh, thấp giọng
an ủi nói: “Chuyện này không có đơn giản như vậy, nàng trước không nên
gấp, làm ra bộ dạng thương tâm là được. Ta sẽ giải thích với nàng.”

Hàn Anh trợn tròn mắt, hồ nghi đánh giá Phó Tạ, thấy trong mắt phượng của hắn bình tĩnh, lúc này mới xác định trong chuyện này tất có kỳ
quặc.

Phó Tạ đưa lược ngọc bích cho Hàn Anh, lại vuốt tóc nàng một cái, ôn nhu nói: “Ta đi xử lý việc này, bảo Tẩy Xuân Nhuận Thu đi vào bồi nàng,
được không?”

Hàn Anh nhẹ gật đầu, duỗi tay nắm chặt tay Phó Tạ, phát hiện tay của hắn vẫn ấm áp ổn định như trước, lúc này mới yên lòng lại, cũng không kiên
trì bắt Phó Tạ ở với nàng nữa, nghiêm nghị nói: “Ca ca, nếu như huynh
cần vào kinh, thì liền vào kinh, không cần lo lắng cho muội!”

Phó Tạ thấy nàng hiểu chuyện, dù là đầy bụng tâm sự, cũng không khỏi có
chút cảm động, ôn nhu nói: “A Anh, ngoan, phải nghe lời!”

Hàn Anh đáp ứng đứng dậy tiễn Phó Tạ đi ra ngoài.

Ở bên trong viện bọn người Tẩy Xuân đã biết tin dữ, nằm rạp trên mặt
đất, có người đã thấp giọng khóc ồ lên. Trong các nàng không ít người
đều là thế bộc xuất thân Phó thị, biết được tin dữ của hoàng hậu Phó đại cô nương, tất nhiên là thương cảm dị thường.

Hàn Anh mặt không biểu tình trở về phòng ngủ.

Ngồi im một lát, Hàn Anh đứng dậy bảo Nhuận Thu và Tẩy Xuân hầu hạ cởi
trường y lụa hoa nhũ kim ngân hoa văn vân như ý bên ngoài, đổi lại một
kiện trường y gấm trắng thuần hoa văn tối màu, lúc này mới bắt đầu tháo
trang sức lấp lánh trên búi tóc xuống.

Cũng không lâu lắm, Tẩy Xuân liền đi ra tuyên bố, nói thiếu phu nhân thương tâm quá độ, không gặp người ngoài.

Lúc Phó Tạ rời khỏi nội viện khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, sải bước đi ở phía trước, Phó Trữ, Phó Tĩnh và Thịnh Vũ Lai chịu trách nhiệm hộ tống

bảo vệ theo thật sát phía sau hắn.

Mang theo Phó Trữ đi vào ngoại thư phòng, Phó Tạ lúc này mới trầm giọng nói: “Nói tình hình kỹ càng một chút!”

Phó Trữ quỳ trên mặt đất cúi đầu bắt đầu tự thuật.

Thì ra công chúa Hồ Dương dưới gối Thôi quý phi nhiễm bệnh đậu mùa, về
sau Hồ Dương công chúa khỏi hẳn, không biết người nào lấy trung y của
công chúa Hồ Dương mặc cho công chúa Tấn Dương dưới gối hoàng hậu nương
nương, thế là công chúa Tấn Dương nhiễm bệnh đậu mùa.

Sau khi công chúa Tấn Dương nhiễm bệnh, hoàng hậu nương nương tra ra
Thôi quý phi là chủ sử sau màn, liền răn dạy Thôi quý phi, ai ngờ Thôi
quý phi và Lệ Phi cấu kết, thừa dịp Thừa Dận Đế dẫn phi tần giai lệ ngồi thuyền rồng du sông, đẩy Phó hoàng hậu xuống dòng nước lũ cuồn cuộn...

Phó Tạ lúc này mặc la bào trắng như tuyết, ngón tay giấu trong tay áo
trắng như tuyết run nhè nhẹ —— tuy rằng hắn đã sớm bảo Hứa Lập Dương sắp xếp xong, thế nhưng hôm nay tỷ tỷ sinh tử không biết, hắn chỉ ước gì có thể lập tức róc xương lóc thịt Thừa Dận Đế đã nạp rất nhiều nữ nhân lại không quản được nữ nhân của mình!

Chẳng biết lúc nào, trong mắt phượng tối tăm của Phó Tạ giăng đầy nước
mắt, hắn ngửa đầu nhìn bức địa đồ lãnh thổ Đại Chu treo trong thư phòng, trong lòng cuối cùng quyết định —— hắn muốn báo thù cho tỷ tỷ, hủy diệt Thừa Dận Đế, mai táng cung đình dơ bẩn của Đại Chu!

Sau khi tâm trạng bình tĩnh được một chút, Phó Tạ lau nước mắt, dặn dò
Phó Tĩnh phái người đi mời Tô Tương Chi và Trần Hi, lại chỉ thị Thịnh Vũ Lai và Phó An tự mình canh giữ ở bên ngoài thư phòng, lúc này mới lên
tiếng hỏi Phó Trữ: “Cấp báo là phương nào gởi tới?”

Phó Trữ vội nói: “Bẩm điện soái, là từ thư phòng Quốc Công gia gởi tới.”

Phó Tạ suy nghĩ một chút: “Bệ hạ bên kia có tin tức hay không?”

Phó Trữ vội nói: “Trong cung tuyên bố hoàng hậu nương nương chết bệnh.”

Phó Tạ nhìn Phó Tĩnh: “Hứa Lập Dương hai ngày này có tin tức hay không?”

Phó Tĩnh tiến lên một bước, kính cẩn trả lời: “Giờ tý đêm qua vừa lấy
được truyền thư tiểu Hứa tổng quản dùng bồ câu đưa tin, hắn đang chạy
tới.”

Phó Tạ không nói thêm gì nữa, ngón tay thon dài hơi cong, ở trên thư án gõ “Soạt soạt” có tiết tấu.

Cũng không lâu lắm, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của Phó An: “Bẩm điện soái, Trần đại nhân Tô tiên sinh đến!”


Sau khi thương nghị một phen, Phó Tạ dâng sớ cho Thừa Dận Đế, do Tô Tương Chi Chấp Bút.

Phó Tạ đứng ở cửa sổ phía trước thư phòng, đôi mắt nhìn rừng trúc xanh
biếc phía ngoài, thấp giọng nói: “Thì nói ta biết được tin tức hoàng hậu hoăng, muôn phần bi thống, muốn lập tức vào kinh chịu tang, hy vọng có
thể gặp mặt hoàng hậu lần cuối.”

Suy nghĩ một chút, Phó Tạ lại dặn dò một câu: “Phải viết ra cảm giác đè
xuống bi phẫn.” Hắn ngược lại muốn nhìn, Thừa Dận Đế làm sao trấn an phụ tử Phó thị bọn họ.

Tô Tương Chi trầm tư một chút liền bắt đầu vung bút viết nhanh, rất nhanh liền viết xong sớ tấu.

Sau khi thổi khô vết mực trên giấy Tuyên Thành, Tô Tương Chi dâng tấu
chương cho Phó Tạ: “Điện soái, người xem có cần chỉnh sửa ở đâu không?”

Phó Tạ rất nhanh xem một lần, cảm thấy coi như hài lòng, thuận tay đưa tấu sớ cho Trần Hi.

Trần Hi nhìn một lần, giương mắt nhìn Phó Tạ: “Điện soái, Tiêu Hạ cho
rằng, có thể gây ra sự cố đủ lớn ở Phi Ưng thành hoặc Tát Mã thành, gây
áp lực cho triều đình.”

Trong lòng Phó Tạ đang có ý này, liền nhìn Tô Tương Chi.

Tô Tương Chi khẽ vuốt càm.

Phó Tạ dặn dò Phó Trữ: “Truyền dụ lệnh cho Lý Kim Triêu và Duẫn Vũ
Trạch...” Lý Kim Triêu trấn thủ Đệ Phi Ưng thành - thành lớn thứ hai của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, Duẫn Vũ Trạch trấn thủ phủ Tát Mã thành của bộ
tộc Tháp Khắc Khắc, chọn hai người này gây ra phiền toái là thích hợp
nhất.

Đến ban đêm giờ tý, Phó Tạ lúc này mới hết bận rộn về tới nội viện.

Biết được Phó Tạ trở về, một thân áo tơ trắng Hàn Anh bước nhanh đến nhà chính, ôm lấy Phó Tạ.

Nàng mặc dù có thai sáu tháng, bụng cũng có chút lớn, nhưng cũng không lộ ra mập mạp, đi lại cũng có chút nhanh nhẹn.

Sắc mặt Phó Tạ tái nhợt, trong mắt phượng tràn đầy mỏi mệt, ôm eo Hàn
Anh, ở trên môi màu hồng nhạt của Hàn Anh nhẹ khẽ hôn một cái: “A Anh,

trong bụng nàng là đích mạch của Phó thị ta, phải hết sức bảo dưỡng.”

Suy nghĩ một chút, Phó Tạ chăm chú nhìn Hàn Anh, nói ra lời luẩn quẩn
dưới đáy lòng mình: “A Anh, nàng và hài tử nếu như có chuyện không may,
ta sống còn có gì hứng thú?” Mẫu thân hắn đã rời khỏi hắn, tỷ tỷ hôm nay sống chết không rõ, nếu Hàn Anh và hài tử trong bụng... Hắn thật không
sống nổi...

Trong lòng Hàn Anh cảm động, nhu thuận đáp ứng, ngửa đầu nhìn hắn: “Ca ca, muội hiểu mà, huynh không cần lo lắng cho muội!”

Phó Tạ thở dài một tiếng, nắm tay Hàn Anh đi vào phòng ngủ.

Sau khi giúp Hàn Anh nằm trên giường, Phó Tạ ngồi ở bên giường, một bên
khẽ vuốt ve tóc dài xõa ra của Hàn Anh, một bên thấp giọng nói: “Chạng
vạng tối lúc Phó Trữ nhận được tin Hứa Lập Dương dùng bồ câu đưa tin,
hắn đang chạy tới Tây Cương...”

Đôi mắt Phó Tạ đã có chút ít thần thái: “Có lẽ... Có lẽ tỷ tỷ không có việc gì...”

Hàn Anh nghe vậy rất vui mừng, rồi lại sợ hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, trong lòng có chút lo lắng không yên.

Thấy Hàn Anh mắt to trắng đen rõ ràng chuyên chú nhìn hắn, Phó Tạ có
chút bận tâm Hàn Anh: “A Anh, nhi tử hôm nay có ngoan không?”

Hàn Anh nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Phó Tạ, rất đau lòng hắn.

Nàng cố tình an ủi Phó Tạ, liền đưa thay sờ sờ gương mặt của hắn: “Ca
ca, nhi tử lại đang đạp muội!” Nếu là bình thường nàng cũng không nhu
thuận như vậy, nếu Phó Tạ nói trong bụng nàng là “Nhi tử”, nàng nhất
định phải đặc biệt cường điệu trong bụng mình là nữ nhi, miễn cho đến
lúc nàng thật sự sinh ra nữ nhi Phó Tạ lại thất vọng, đối với nữ nhi
không tốt.

Hàn Anh kéo tay Phó Tạ áp vào phía bên trái dưới rốn của mình.

Tay Phó Tạ vừa đặt vào, tay của hắn liền bị chấn động một cái, tựa như có một bàn tay nho nhỏ cách bụng Hàn Anh đá hắn một cái.

Tuy rằng cảm thụ qua nhiều lần, thế nhưng Phó Tạ vẫn vui mừng như cũ,
tay của hắn dán ở chỗ này, cảm thụ được cốt nhục của hắn hoạt bát,
trong lòng cuối cùng là an định được một ít.

Ngày thứ hai, Phó Tạ liền dặn dò Lý Chân và Phó An đi đón nữ y Thẩm Hoài Nhơn nổi danh Long Châu. Thẩm Hoài Nhơn bởi vì nổi danh sản khoa, nhưng bởi vì là đàn bà con gái, cho nên liên tục không muốn rời khỏi Long
Châu, Phó Tạ dặn dò Lý Chân và Phó An dùng lễ muốn nhờ, nếu như đối
phương không muốn, liền linh hoạt xử lý việc này, vô luận như thế nào
thì trước khi thiếu phu nhân sinh cũng phải đưa Thẩm Hoài Nhơn đến, mang nàng ta tới Lương Châu.

Bởi vì Long châu là địa bàn của Thôi Kỳ, Phó Tạ đặc biệt phái Lý Chân và Phó An tâm tư linh động cùng đi.


Sau nửa tháng, vô số cấp báo ngàn dặm khẩn cấp báo đến kinh thành ——
Chinh Tây Đại Nguyên Soái Phó Tạ dâng sớ yêu cầu vào kinh truy điệu Phó
hoàng hậu vừa mới hoăng; Phi Ưng thành và thủ phủ Tát Mã thành của bộ
tộc Tháp Khắc Khắc vừa bị Phó Tạ thu phục lại nảy sinh vấn đề; trọng
trấn Long Châu ở Tây Nam phát sinh nạn đói...

Đầu tám tháng chín, chịu đủ áp lực Thừa Dận Đế ban bố ý chỉ, Chinh Tây
Nguyên soái Phó Tạ bởi vì “chém Vương tử của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, tấn
phong An Tây Vương, trấn thủ ba châu Tây Cương”, “vợ cả Hàn thị tấn
phong An Tây Vương Phi”, “Phó Tạ bình định loạn Phi Ưng thành và Tát Mã
thành, không điều đình chiêu mộ binh lính, không được tùy ý vào kinh“.

Ngày thứ hai Hàn Anh trở thành An Tây Vương Phi, Phó Tạ mang theo Hàn
Anh đi đến thiên lung tự trên Thiên Lung tuyết sơn bên ngoài Lương Châu
Thành cầu phúc làm pháp sự cho Phó hoàng hậu.

Một đoàn thân binh hộ tống Phó Tạ ra khỏi Lương Châu Thành, ào ào trong gió thu đi đến Thiên Lung Tuyết Sơn.

Hàn Anh hôm nay không có ngồi xe, mà đang ngồi đại kiệu chế độ Vương Phi 16 người khiêng rộng rãi thoải mái dễ chịu, Phó Tạ mặc phục thị Quận
Vương, cưỡi tuấn mã chạy phía trước kiệu lớn.

Gió thu mạnh mẽ xoáy lên màn kiệu, Hàn Anh trong lúc lơ đãng nhìn xuyên
qua khe hở nhìn ra phía ngoài, nhưng ngoài ý muốn ở ven đường thấy được
một khuôn mặt quen thuộc!

Gương mặt đó người khác có lẽ không nhận ra, thế nhưng nàng tuyệt đối
nhận ra! Không, Tẩy Xuân và Nhuận Thu có lẽ cũng có ấn tượng!

Hàn Anh lúc này xốc màn kiệu lên thành một khe hở, bảo Tẩy Xuân và Nhuận Thu đang cùng nàng ngồi trong kiệu lớn cũng nhìn ra: “Các ngươi nhìn,
tên ven đường kia là ai!”

Tẩy Xuân và Nhuận Thu theo Hàn Anh chỉ thị nhìn sang, thấy dưới quán trà ven đường đứng hai nữ nhân, đều là nhìn chăm chú theo phương hướng kiệu lớn, trong đó tuổi còn nhỏ vóc dáng thấp chính là người có vóc dáng
thon thả, mặt trái xoan, chân mày lá liễu, mắt dài nhỏ, mũi cao, màu da
có đen một chút, nhìn qua có chút thanh tú; lớn tuổi một chút cũng là da màu đen nhạt, ngũ quan có chút bình thường, dáng người cũng rất thon
dài...

Hàn Anh nhìn hai nữ tử này, tim đập bắt đầu nhanh hơn —— đã nhiều năm
trước, Hứa Lập Dương đã từng phụng mệnh Phó Tạ giả trang thành một tiểu
nha hoàn ở bên người nàng bảo hộ nàng, lúc ấy Hứa Lập Dương chính là giả trang thành cái dáng vẻ này!

Trái tim của nàng không tự chủ được tăng tốc đập nhanh hơn.

Hàn Anh hít sâu một hơi ổn định bản thân, vội vàng dặn dò Tẩy Xuân: “Bảo kiệu lớn dừng lại, ta muốn nói chuyện với Vương Gia!” Nếu như đây là
Hứa Lập Dương, như vậy nữ tử đi theo Hứa Lập Dương có lẽ chính là hoàng
hậu nương nương dịch dung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận