Trái tim Từ Xán Xán lại bắt đầu đập thình thịch, nàng lấy tay che ngực, cố
gắng làm lòng mình nhanh chóng bình tĩnh. Tiểu Hương đang sửa sang lại
hành lý của Từ Xán Xán. Nàng cẩn thận từng li từng tí lấy ba cái hộp
chứa trang sức từ trong rương hành lý ra, tỉ mỉ kiểm tra một lần.
Từ Xán Xán đứng bên trong cửa sổ nhìn người thanh niên áo đen càng đi
càng gần, nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của hắn, nhìn hắn cởi áo
choàng ném cho binh lính hầu hạ bên cạnh. Dường như cảm nhận được ánh
mắt chăm chú của nàng, mỹ thiếu niên mắt phượng giương mắt nhìn lại Từ
Xán Xán, cách cửa sổ, hắn đương nhiên không thấy nàng. Từ Xán Xán dõi
theo hắn biến mất trong tầm mắt. Có thể đi chung đường với mỹ nam tử
cũng không tệ! Nàng vui tươi hớn hở thầm nghĩ.
- Cô nương, vì sao ba bộ trâm cài này đều mang theo vậy?
Giọng Tiểu Hương phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng. Từ Xán Xán suy nghĩ một chút mới mở miệng đáp:
- Người người nhà đại bá đều sống trong phú quý, nếu như giản dị quá sẽ bị người ta chê cười.
Nàng nhớ tới đại ca Từ Nghi Bằng và tam muội Từ Nghi Liên nhà đại bá, trong lòng hơi phiền não.
Từ Xán Xán đang ngủ say thì bị Từ Sâm đánh thức.Từ Sâm đứng ngoài cửa sổ kính cẩn nói:
- Nhị cô nương, nên thức dậy rồi.
Từ Xán Xán và Tiểu Hương dùng cơm trong phòng mình, Từ Sâm mang theo bốn gia nhân ăn bên ngoài phòng khách. Sau khi bảo gia nhân thu thập lễ vật xong xuôi, Từ Sâm đứng ngoài cửa phòng chờ Từ Xán Xán. Tiểu Hương theo
Từ Xán Xán đi ra.
Từ Sâm lặng lẽ dò xét Từ Xán Xán, trong lòng không khỏi lệch nhịp một
cái, vội vàng rũ mi mắt xuống không dám nhìn nữa: Vị cô nương nhà nhị
lão gia này, quả nhiên yêu kiều mỹ lệ không thể tả, làm tim người ta đập rộn ràng, chả trách lão gia tình nguyện chuyển lão thái thái ra, cũng
phải đón Nhị cô nương đi... Mình nhất định phải cẩn thận hầu hạ, không
thể có chút sai lầm nào.
Từ Xán Xán bước đi nhẹ nhàng, cố gắng trì hoãn thời gian, tuy ánh mắt
cũng quy củ nhưng dỏng tai lên nghe bốn phương tám hướng. Lúc này là
sáng sớm, tuy rằng trời không mưa, nhưng sương mù mông lung, không khí
đặc biệt ẩm ướt, thoạt nhìn giống như có bụi mưa. Nhưng dù có sương mù,
Từ Xán Xán vẫn thấy hắn đang từ đối diện đi tới. Nàng dừng bước, ngẩng
đầu nhìn hắn.
Hôm nay, hắn mặc trang phục cưỡi ngựa xanh thẫm, trên đầu đội ngân quan, hình như đã đi rất lâu trong sương mù, khuôn mặt và tóc mai đều hơi ẩm
ướt, lông mi thật dài dường như cũng bị nước mưa làm ướt, càng lộ ra
nước da trắng nõn, mi mày đen láy, đôi môi đỏ bừng.
Hắn cũng nhìn thấy Từ Xán Xán, khẽ nhíu mày, nhưng bước chân không dừng
lại. Từ Xán Xán làm một động tác không kịp suy nghĩ. Mỹ thiếu niên mắt
phượng sắp đi tới bên cạnh nàng, lòng bàn chân Từ Xán Xán chợt trượt.
Nàng không ngã sấp xuống, một đôi tay hơi lạnh, hơi thô ráp cách ống tay áo cầm thật chặt cánh tay nàng. Một mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn giữa nàng và hắn. Tim Từ Xán Xán đập rất nhanh, ánh mắt nóng rực nhìn đối
phương.
Mỹ thiếu niên quả nhiên là mỹ thiếu niên, ngũ quan nhìn gần tinh xảo như một bức tranh. Thiếu niên kia nhìn Từ Xán Xán, buông cánh tay Từ Xán
Xán ra, thấy nàng đã đứng vững, bèn nhìn nàng khẽ gật đầu, sải bước rời
đi.
Từ Sâm đợi mỹ thiếu niên rời khỏi, lúc này mới theo sau, giống như chưa từng phát sinhchuyện gì, dẫn Từ Xán Xán ra ngoài.
Xe ngựa chạy trên quan đạo, tuy rằng chậm nhưng chắc chắn. Tiểu Hương
vén rèm cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thấy Từ Sâm không ở bên cạnh, lúc
này mới tiến đến bên người Từ Xán Xán thấp giọng nói:
- Cô nương, vị công tử vừa gặpở trạm dịch kia, trước đây chúng ta từng gặp rồi đấy!
- Phải không? Lúc nào thế?
Từ Xán Xán cố ý dẫn dắt Tiểu Hương thảo luận nội dung câu chuyện theo ý nàng muốn.
- Hắn khám bệnh ở chỗ lão gia chúng ta, ta đã gặp hắn hai lần nhé!
Mắt Tiểu Hương trợn tròn:
- Lần đó không phải cô nương cũng thấy sao?
Từ Xán Xán cười liếc Tiểu Hương:
- Sao ta không nhớ rõ nhỉ?
Tiểu Hương bị nàng trêu chọc vội nói:
- Người này ngày thường đẹp như vậy, sao cô nương không nhớ được! Chính là lần người làm áo choàng mới tặng cho lão gia đó.
Từ Xán Xán không khỏi cười thầm:
- Ta không nhớ chút nào cả!
- Khi đó trong tay cô nương còn cầm một cành hoa Nghênh Xuân mà!
Tiểu Hương lẩm bẩm:
- Thật không biết vì sao người đẹp mắt vậy mà cô nương lại không nhớ rõ…
Trong đầu Tiểu Hương cảm thấy, cô nương mình và vị mỹ thiếu niên kia
đúng là trời sinh một đôi, đều có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, thân thể
mảnh khảnh...
Từ Xán Xán cười một lúc, lúc này mới vỗ nhẹ lên tay Tiểu Hương nói:
- Tiểu Hương, ở trấn Lạo Hà chúng ta, tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân
không nghiêm khắc lắm, nhưng ở biện kinh thì khác, kiên quyết không thể
nói như vậy trước mặt người khác.
Tiểu Hương nhìn Từ Xán Xán, cau mày nói:
- Cô nương, ta đương nhiên biết.
Nàng bị Từ Xán Xán liếc, lập tức đổi giọng:
- Cô nương, xin người yên tâm, nô tỳ đương nhiên biết.
Lúc này Từ Xán Xán mới nói:
- Ngươi hãy nhớ lại những quy củ mà ta đã nói với ngươi một lần đi.
Thời điểm chạng vạng tối, đoàn người Từ Xán Xán tiến vào trạm dịch huyện Diệp. Sau khi ở trong phòng tắm xong, Từ Xán Xán ngồi trước cửa sổ trên giường gỗ, vừa dùng khăn dệt bằng vải bố lau tóc, vừa chú ý động tĩnh
ngoài cửa sổ. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, người nàng muốn thấy cũng không tới.
Ngày thứ hai, trời hoàn toàn tạnh ráo, Từ Sâm đẩy nhanh lộ trình, ngay
cả buổi trưa cũng không nghỉ tạm. Mãi đến khi đi qua đỉnh Bằng Sơn, Từ
Sâm mới dừng ở khách điếm bên cạnh quan đạo. Tiểu Hương bụng đói kêu
vang, không khỏi oán trách vài câu. Từ Xán Xán nói nàng:
- Nha đầu ngốc, vừa rồi một đường rừng rậm, kẻ ngốc mới dám dừng lại đấy!
Từ Xán Xán không ngờ một ngàn năm trước, đỉnh Bằng Sơn trơ trụi bây giờ
lại được rừng rậm xanh um tươi tốt bao phủ. Cho dù đi trên quan đạo,
cũng rất ít khi nghe được tiếng người, chỉ có tiếng chim hót và tiếng
suối chảy, tăng thêm vài phần hiểm trở.
Tiểu Hương ngẫm lại, trên dọc đường đi toàn là biển cây không nhìn thấy
bờ, trong lòng nghĩ mà sợ. Nàng nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của cô nương nhà mình, nghĩ tới đồ trang sức của cô nương, không khỏi rùng mình,
trong lòng cũng may mắn vô cùng.
Hành Cước điếm này nằm bên cạnh quan đạo, phía sau là một thôn trang. Từ Xán Xán nhìn trong điếm có dầu mỡ, bèn cùng Tiểu Hương ngồi xuống dưới
giàn hoa Lăng Tiêu bên ngoài. Trong điếm, tiểu nhị dọn sạch một bàn, bố
trí cho Từ Sâm và bốn người gia nhân ngồi ở đó.
Nước trà của Hành Cước điếm có thể tốt chỗ nào? Từ Xán Xán bảo Tiểu
Hương mang bộ ấm trà tùy thân tới rót một bầu trà hoa cúc. Từ Xán Xán
bưng trà hoa cúc chậm rãi uống - bởi vì sợ đi vệ sinh, suốt dọc đường
nàng không dám uống nước.
Mùi hương thanh đắng của Dã Cúc hoa [1] lượn quanh, Từ Xán Xán uống một
ngụm trà, khẽ nhắm hai mắt lại. Đoạn đường này nàng ngồi trong xe ngựa,
eo mỏi lưng đau, nhất là cái mông, quả thực ngồi muốn tê dần.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, rất nhanh liền ngừng lại, tiếng giáp
trụ và vỏ kiếm chạm nhau phát ra âm thanh thanh thúy. Mắt Từ Xán Xán
lặng lẽ mở ra một khe hở, lại vừa vặn đối diện với một ánh mắt quen
thuộc. Nàng vội vàng mở mắt ra.
Người nọ nhìn nàng một cái, rũ mi mắt xuống, đạp chân xuống ngựa, ném
roi ngựa trong tay cho lính hộ vệ, đi tới. Từ Xán Xán cuống quít cúi
đầu.
Tuy rằng nhiều người đến, nhưng trong viện vẫn lặng ngắt như tờ. Người
Từ gia không dám lên tiếng, những binh lính này là không có âm thanh. Từ Xán Xán lặng lẽ quan sát.
Bà chủ quán bưng nước trà ra, đặt trên bàn, trước mặt mỹ thiếu niên. Một thiếu niên gầy gò mặc giáp trụ đứng nghiêm một bên hầu hạ xem xét, cằm
giương về phía bà chủ quán:
- Đổi nước trà giống bọn họ.
Bà chủ quán sợ hãi nói:
- Thưa quân gia, nước trà của những vị khách kia là bọn họ tự pha ạ.
Từ Xán Xán thấp giọng bảo Tiểu Hương:
- Đi rửa bộ ấm trà Sơn Thủy bằng sứ trắng rồi pha trà Dã Cúc cho vị kia đi.
Tiểu Hương cười hì hì gật đầu, đứng dậy đi rửa chén. Tiểu Hương dùng
khay nâng ấm trà và cái chén đưa đến chỗ mỹ thiếu niên mắt phượng. Binh
sĩ đen gầy nhìn công tử. Công tử khẽ gật đầu, lúc này hắn mới tiếp nhận
khay, cám ơn Tiểu Hương rồi hầu hạ công tử uống trà.
Từ Xán Xán không dám nhìn nữa, yên lặng thầm nghĩ: Nếu bị đại nương biết ta cho mỹ thiếu niên mắt phượng dùng bộ ấm trà của mình uống nước, ta
và mỹ thiếu niên mắt phượng sẽ bị cho là vụng trộm trao nhận, nhất định
sẽ nghiêm phạt ta, nói không chừng còn có thể đưa ta đến quý phủ của hắn đấy! Nghĩ tới đây, Từ Xán Xán lặng lẽ nở nụ cười - đại nương cổ hủ vẫn
rất có tác dụng nha!
Từ đại gia Từ Đình Hòa lúc còn trẻ cũng là mỹ thiếu niên nhất đẳng, sau
khi đậu Tiến sĩ, cưới ấu nữ của Tế Tửu Quốc Tử Giám[2], Hàn Khánh Trung. Từ Hàn thị xuất thân danh môn, xưa nay cực kỳ coi trọng quy củ, người
Từ gia đều rất sợ nàng. Thời gian trước đây, Từ gia lão thái thái ở trấn Lạo Hà, Từ Hàn thị theo trượng phu trở về nhà vài chuyến, Từ Xán Xán bị nàng dạy dỗ mấy lần. Đương nhiên, lễ nghi của Từ Xán Xán chính là thời
điểm nàng dạy dỗ con gái Từ Nghi Liên thuận tiện dạy luôn. Từ Xán Xán
không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi đại bá nương của mình. Nghĩ tới
đây, Từ Xán Xán ngước mắt nhìn vị mỹ thiếu niên mắt phượng kia, lại phát hiện đối phương đang nhìn nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, mỹ thiếu
niên mắt phượng lập tức rũ mi xuống, lông mi thật dài che khuất ánh mắt.
Khoảng cách giữa hai người không xa, Từ Xán Xán phát hiện, tuy rằng mỹ
thiếu niên không nhìn mình nữa, nhưng lúc bị mình nhìn chăm chú, lỗ tai
hắn từ từ đỏ lên, càng ngày càng đỏ, cuối cùng đỏ như sắp rỉ máu.Từ Xán
Xán cảm thấy vui vẻ, rất muốn cười, ánh mắt nàng nhìn sang bên cạnh, mím môi im lặng nở nụ cười.
[1] Dã cúc hoa: hoa cúc phơi hay sấy khô của hoa cúc vàng.
[2] Tế Tử: một chức quan quản lý Quốc Tử Giám, tương đương với chức hiệu phó, mặt khác, hiệu trưởng là Tư Nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...