Vĩnh An Đế vốn nghĩ Phó Dư Sâm vừa mới sinh đã bị tách khỏi Nguyên thị, chưa bao giờ hưởng thụ qua tình thương của mẫu thân, cho nên định nói qua với Phó Dư Sâmmột chút, nhưng chưa từng nghĩ Phó Dư Sâm sẽ phản ứng như vậy.
Trong lòng ông đang tính toán, nét mặt già nua nháy mắt đỏ lên—— chuyện cũ năm đó của ông, Phó Vân Chương và Nguyên thị, quả thật không thích hợp nói cho Phó Dư Sâm nghe!
Vĩnh An Đế nhất thời ngậm chặt miệng.
Trong lòng Phó Dư Sâm buồn bực, rũ mắt xuống không nói gì.
Từ khi Vĩnh An Đế hoài nghi Phó Dư Sâm chính là nhi tử thân sinh của mình, thì trình độ nhẫn nại với Phó Dư Sâm tăng lên rất nhiều, thấy mặt hắn trầm xuống, liền nóisang chuyện khác, nói đến chuyện binh lính của đại doanh Kinh Tây ở Kim Minh trì luyện binh.
Ông cũng coi như rất hiểu Phó Dư Sâm, đây đúng là đề tài Phó Dư Sâm hứng thú, nên Phó Dư Sâm nhanh chóng chăm chú thảo luận với Vĩnh An Đế.
Vĩnh An Đế mỉm cười nói chuyện với Phó Dư Sâm, trong lòng lại suy nghĩ: gừng càng già càng cây, dù A Sâm có lợi hại nhưng vẫn bị trẫm dắt mũi.
Hai người cuối cùng nói đến vấn đề quân phí.
Phó Dư Sâm cực kỳ xảo quyệt, đầu tiên nói ra một số tiền rất lớn, thấy mặt Vĩnh An Đế lộ vẻ khó xử, thì mới nói đến vấn đề mở rộng buôn bán trên biển.
Thấy Vĩnh An Đế trầm tư, Phó Dư Sâm nhân tiện nói: "Phụ hoàng, lợi nhuận buôn bántrên biển rất nhiều, đồng thời còn có thể học tập tay nghề người Tây Dương tiên tiến, học sở trường rồi tự mình làm..."
hắn thừa dịp hỏa đánh sắt, nói liên tục nửa ngày, lại nói chuyện mình mua thương pháo từ phương Tây, lấy được nghiên cứu hỏa dược ở doanh Hạnh Hoa, chuyện xưởng súng và hỏa pháo cũng nói, còn nói dẫn Vĩnh An Đế tùy ý đi xem thành quả của xưởng.
Phó Dư Sâm nói làm tâm thần Vĩnh An Đế kích động, thế này mới đáp ứng đi xem vớihắn.
Bây giờ đúng là mùa hoa sơn chi nở, trước Kỳ Ngọc Điện có đủ loại cây sơn chi, sơn chi trắng điểm lên thân cây xanh bóng, tuyết trắng hương đáng yêu, dù Từ Xán Xán ngồi trong đại điện thì cũng có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi thơm ngát.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở trên tháp cây tử đàn, phía dưới trải đệm dày —— lúc nàng ngồi phát hiện tháp là đàn mộc thì mỉm cười xin Đổng quý phi trải đệm lót dày.
Hôm nay, Đổng quý phi ngồi trên tháp chủ tọa phá lệ khác thường, trên đầu mang tán hoa hồng vàng, trên người mặc đối sam đỏ thẫm a mỏng, lộ ra áo ngực thêu hoa hồng, phía dưới mặc la quần thêu đôi bướm, mắt to môi đỏ da thịt trắng như tuyết, thoạt nhìn giống nhau đang ở độ tuổi trổ hoa.
Từ Xán Xán nhìn trên người Đổng quý phi mặc y phục đỏ thẫm mà chính thất mới được mặc, trong lòng nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì. Nàng tự nghĩ tài ăn nói cũng không được tốt lắm, giữ vững nguyên tắc nhiều lời nhiều sai ít nói ít sai, chỉ mỉm cười, ngẫu nhiên đáp lời Đổng quý phi một chút.
Đổng quý phi cười nói, kỳ thật đang đánh giá Từ Xán Xán.
Mặt Từ Xán Xán trắng noãn, giống như hoa tường vi, mặt như họa, môi đầy đặn trơn bóng, lúc này đang chăm chú nghe nàng nói chuyện, khuyên tai vàng ròng ti hồng bảo thạch theo của động tác nàng mà đung đưa, phối hợp với y phục diện thánh màu đỏ của hoàng thái tử phi càng thêm hoa lệ tinh xảo.
Đổng quý phi lại nhìn thoáng qua y phục đại biểu cho thân phận hoàng thái tử phi của Từ Xán Xán, nuốt xuống một ngụm nước miếng tham lam.
một cung nữ mặc sa y trắng vào bẩm báo: "Đổng phủ nhị cô nương đến."
Đổng quý phi nghe vậy trên mặt cười sáng sủa, nói: "Cho Mẫn Lỵ vào đi!"
Bà ta nhìn Từ Xán Xán: "Mẫn Lỵ là đích thứ nữ huynh trưởng nhà mẹ đẻ ta, luôn xinh đẹp đáng yêu, ta rất thích."
Từ Xán Xán cười mà không nói.
Cung nữ dẫn Đổng Mẫn Lỵ đầu đội tán hoa màu xanh, mặc áo y phấn hồng la quần màu vàng thướt tha đi vào.
Nàng vừa bước vào, liền hướng Đổng quý phi làm tư thế quỳ lạy, động tác còn chưa làm xong thì đã bị Đổng quý phi ngăn cản: "Nhà mình thân thiết, sao còn làm như thế!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Mẫn Lỵ hiện ý cười: "cô cô——" nhưng không lại kiên trì quỳ xuống.
Nàng vừa muốn hành lễ với Từ Xán Xán, Từ Xán Xán cũng ngăn cản nàng.
Từ Xán Xán lại cười nói: "Quý phi nương nương nói rất đúng, người một nhà, khôngcần làm vậy." Đổng quý phi cũng không cho Đổng Mẫn Lỵ hành lễ, nàng sao phải để Đổng Mẫn Lỵ hành lễ để rước hận vào thân chứ!
Đổng Mẫn Lỵ không hành lễ với nàng nữa: "Tiểu nữ bái kiến Thân vương phi."
Từ Xán Xán chỉ nghiêng người đáp lễ.
Trong điện thêm một người thì càng náo nhiệt, Đổng quý phi nói chuyện với Đổng Mẫn Lỵ, Từ Xán Xán ở một bên mỉm cười lắng nghe, cũng không xen mồm lung tung.
Nàng ở một bên nhìn Đổng Mẫn Lỵ mặt tròn phấn bạch trang sức xanh thẵm đặc biệt rực rỡ, nhớ đến khi hậu tuyển ở Kim Minh trì nghe Đổng Mẫn Lỵ đánh giá Phó Dư Sâm—— "Yếu? Yếu càng tốt! Nếu thân thể hắn yếu, sinh con có thể không cần hắn , trực tiếp đi làm hoàng thái hậu", trên mặt nàng ta hiện nụ cười lạnh.
Đổng quý phi cười khanh khách nhìn Từ Xán Xán: "Thanh vương phi, ngươi cảm thấy Mẫn Lỵ nhà ta như thế nào?"
Đầu óc Từ Xán Xán nhanh chóng vận chuyển, nàng cảm thấy mình nói "Tốt" cũngkhông phải, nói "không tốt" cũng không phải: Nếu nàng nói "Tốt" thì sợ Đổng quý phisẽ nói "Cho Mẫn Lỵ cùng ngươi làm tỷ muội noi theo Nga hoàng nữ anh hầu hạ Thanh thân vương ", nếu nói "không tốt" thì sợ bản thân đắc tội Đổng quý phi, Đổng Mẫn Lỵ và phụ thân công bộ thượng thư Đổng Tồn Phú của Đổng Mẫn Lỵ.
trên mặt nàng nở nụ cười thích hợp, cầm khăn lụa che miệng, nhẹ nhàng ho khan mộttiếng, nói: "Thiếp thân cảm thấy Đổng nhị cô nương rất đẹp, vừa thấy đó chính là tướng mạo của chủ mẫu nhà quyền quý."
Đổng quý phi nhìn Đổng Mẫn Lỵ một cái, trên mặt như trước vẫn mỉm cười, trong lòng lại mang theo một tia hàn ý: Từ thị ngươi nói Mẫn Lỵ "Vừa thấy đó chính là tướng mạo của chủ mẫu nhà quyền quý ", thì chính là nói không muốn Mẫn Lỵ tiến vương phủ làm sườn phi!
Nhưng ngươi là một tiểu gia nữ xuất thân nghèo hèn, cũng không suy nghĩ bản thân có thể ngăn cản Mẫn Lỵ tiến Vương phủ hay không!
Bà ta quyết định chờ buổi chiều có rảnh thì đi Sùng Chính Điện gặp Vĩnh An Đế.
Từ Xán Xán ngồi trên có một bàn nhỏ trà bánh, lúc Đổng quý phi mời, Từ Xán Xán cũng giả vờ cầm lên ăn, nhưng thật sự lại không dám nuốt xuống —— nữ nhân trong lúc đó tranh đấu thật sự đáng sợ, nàng không dám làm chuột trắng nhỏ thử đọc!
Đổng quý phi vừa nói muốn giữ Từ Xán Xán ở Kỳ Ngọc Điện dùng cơm trưa, cung nữ liền vào hồi báo nói Hoàng công công phụng hoàng mệnh đến tuyên Thanh Thân vương phi, Đổng quý phi đành phải từ bỏ.
Từ Xán Xán theo Hoàng Lang và Tiền Lục Nhi đến Sùng Chính Điện.
Hoàng Lang dẫn nàng tới cửa đại điện thì lại không chịu đi vào.
Từ Xán Xán đành phải tự mình đi vào.
Nàng vừa mới bước vào thiên điện thì lập tức nhìn thấy Phó Dư Sâm đang ngồi ngay ngắn ở trên tháp cẩm vàng nhìn nàng, mắt phượng mang theo mỉm cười.
Lúc này, nàng bước nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh Phó Dư Sâm, trên mặt uất ức làm nũng: "A Sâm, thiếp vừa đói vừa mệt!"
Phó Dư Sâm bưng ly trà mao tiêm lên, đút Từ Xán Xán uống hai hớp, lại lấy bánh đậu xanh hình hoa mai đút Từ Xán Xán ăn.
Hầu hạ Từ Xán Xán ăn uống không ít, hắn mới thấp giọng nói: "Xán Xán, nàng làm đúng, thà rằng bị đói, cũng đừng ăn bậy ở trong cung!"
Từ Xán Xán giương mắt nhìn hắn: "Có thể ăn trong Sùng Chính Điện không?"
Phó Dư Sâm thấy khóe miệng nàng còn dính miếng bánh, liền cầm khăn lụa lau đi,nói: "Trong Sùng Chính Điện thì có thể!" Nghĩ đến lần thanh tẩy trong cung nửa năm trước, nhưng hắn rời đi mới một thời gian, bây giờ trong cung sợ chỉ có trong Sùng Chính Điện thì hắn mới yên tâm cho Từ Xán Xán ăn cơm.
hắn quyết định rảnh rỗi sẽ thuyết phục Vĩnh An Đế tẩy trừ trong cung một lần nữa.
Từ Xán Xán nói chuyện phiếm với Phó Dư Sâm.
Nàng vặn ngón tay nói: "Đợi lát nữa chúng ta trở về, thiếp phải gặp rất nhiều người, có Thành Dương đại trưởng công chúa, Tùng Dương trưởng công chúa, Ngọc Mính công chúa... Ồ, Phó thị sao có thể sinh nữ nhi nhiều như thế?"
Dù Phó Dư Sâm luôn luôn nghiêm túc nhưng cũng không khỏi nở nụ cười: "Sao ta biết được."
Trong lòng Từ Xán Xán bắt đầu đoán nguyên nhân.
Nàng nhớ rõ kiếp trước xem qua một chút sách vở, nói ăn nhiều đồ mặn, trong cơ thểsẽ chuyển sang tính mặn, thì sẽ dễ dàng sinh nam nhi; Nếu ăn nhiều đồ chua, trong cơ thể sẽ chuyển sang tính chua, thì sẽ dễ dàng sinh nữ nhi... Có phải Phó thị cả trai lẫngái đều thích ăn thịt, cho nên dễ dàng sinh nữ nhi?
Những lời này nàng không thể nói với Phó Dư Sâm, ở cùng Đổng quý phi nửa ngày lại hơi mệt nên nàng dựa sát vào Phó Dư Sâm, dựa vào Phó Dư Sâm không nói gì.
Từ Xán Xán vốn dĩ rất sợ ăn trưa với Vĩnh An Đế, sau lại phát hiện thì ra là một ngườimột bàn, thế này mới thoải mái một chút.
Sau khi ăn cơm trưa với Vĩnh An Đế xong, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán từ biệt Vĩnh An Đế, ngồi đại kiệu vàng xuất cung.
Từ Xán Xán dựa vào đệm dày trên tháp, cầm một quả đào cắn, cười nói với Phó Dư Sâm: "Ai, Đổng quý phi muốn cưới Đổng Mẫn Lỵ cho chàng!"
Đôi mi thanh tú của Phó Dư Sâm nhíu lại, lại không nói thêm gì.
hắn định sau khi trở về sẽ gọi Đổng Tồn Phú đến, giáo huấn Đổng Tồn Phú một chút, dập tắt hy vọng hão huyền muốn đưa nữ nhi cho mình của ông ta.
Từ Xán Xán ăn quả đào xong, được Bích Vân hầu hạ rửa tay, thế này mới nhìn Phó Dư Sâm, trên mặt khẩn cầu nói: "A Sâm, một lát nữa chúng ta vào phủ bằng cửa tây đi."
Phó Dư Sâm liếc nàng một cái: "Muốn đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu à?"
Từ Xán Xán cười hì hì liên tục gật đầu. Buổi chiều, nàng phải gặp rất nhiều người, đến lúc đó sợ không rảnh đi gặp phụ mẫu đệ đệ, còn không bằng đi gặp trước!
Phó Dư Sâm đưa tay vỡ nhẹ lên đầu nàng: "đã biết, tiểu ngốc tử!"
Từ Xán Xán muốn hoàn trả cho hắn, vỗ nhẹ trên trán hắn một cái: "đã biết, tiểu cẩu cẩu!" Phó Dư Sâm cầm tinh con chó.
Bích Vân và Thính Vũ ở một bên muốn cười lại không dám cười, nhịn đến mức rất khổ sở.
Bên trong chính đường Phúc Thọ viện, Từ Thuận Hòa và Phó Dư Sâm ngồi trên ghế cao ở đông sườn, uống trà trò chuyện.
Lúc đầu, Từ Xán Xán và mẫu thân thân ái nói chuyện trên tháp, nói qua nói lại khôngbiết vì sao lại cùng Từ Nghi Xuân cấu véo lẫn nhau.
Nhìn tỷ đệ hai ngươi đánh qua đánh lại, nháo loạn không yên ở trên tháp, lông mày Phó Dư Sâm nhíu lại —— ánh mắt hắn đầy vẻ bất công, chỉ nhìn thấy Từ Nghi Xuân đánh vào mu bàn tay của Từ Xán Xán, chứ không nhìn thấy Từ Xán Xán đánh vào mu bàn tay của Từ Nghi Xuân.
Từ Thuận Hòa thấy hiền tế hình như không cao hứng cho lắm, vội hỏi: "Hiền tế, đây là trò đánh tay mà Xán Xán và Nghi Xuân hay chơi, không có gì đâu!" Ông nói là sự thật, nhưng Phó Dư Sâm lại không tin.
Phó Dư Sâm đi qua, kéo tay Từ Xán Xán, vuốt ve mu bàn tay nàng bị đệ đệ đánh cho đỏ lên: "Còn nhiều người đang chờ nàng, trở về nhanh đi!"
Từ Nghi Xuân thấy tỷ phu kéo tỷ tỷ đi, nhất thời chân tay luống cuống.
Mặc dù Từ Xán Xán bị Phó Dư Sâm lôi đi , nhưng vẫn quay đầu dặn dò đệ đệ: "Nghi Xuân, lần sau chúng ta chơi tiếp!"
Phó Dư Sâm thế này mới hiểu ra là Từ Xán Xán đang chơi trò chơi với đệ đệ, nhất thờitrên mặt đỏ bừng —— ai, thể diện bị mất sạch trước mắt nhạc phụ và nhạc mẫu rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...