Tổ mẫu ban cho nha hoàn, đương nhiên Từ Xán Xán không dám từ chối, đành
phải cười khanh khách hành lễ cảm ơn. Từ Nghi Liên vẫn bình tĩnh, khóe
miệng cong cong mang theo ý cười; Từ Nghi Đồng mất hứng rõ ràng, phụng
phịu bĩu môi, vẻ mặt giận dỗi; còn Từ Nghi Lan ít tuổi nhất đang được bà vú ôm, mắt to đen láy, chỉ mải nhìn xung quanh!
Sau khi dùng xong bữa tối ở chỗ Từ lão thái thái, Từ đại phu nhân lập
tức dẫn mọi người rời đi. Từ Xán Xán, Tiểu Hương và nha hoàn mới là Bích Vân ở lại bên này với lão thái thái. Từ lão thái thái vốn không thích
con thứ hai và con dâu, cũng không thích cháu gái Từ Xán Xán này, sau
khi làm trò trình diễn cảnh “tổ từ tôn hiếu” ở trước mặt mọi người xong, bèn lấy cớ mệt mỏi, bảo Bích Vân:
- Đưa Nhị cô nương đến phòng phía tây đi!
Nàng vừa nói xong, Bích Vân còn chưa kịp trả lời, trong viện lại truyền
đến tiếng bà tử vấn an Từ Đình Hòa. Sau khi Từ Đình Hòa tiến vào, trước
tiên hành lễ với mẫu thân, sau đó ngồi xuống bên cạnh mẫu thân. Từ lão
thái thái đặc biệt cưng chiều con lớn nhất này, vừa hỏi han ân cần, vừa
bảo bọn nha hoàn lấy khăn vải bố ướt cho Từ Đình Hòa lau mặt, pha trà,
một hồi lâu sau mới yên tĩnh lại.
Đợi Từ Đình Hòa bưng chén lên uống một ngụm, lúc này Từ Xán Xán mới tiến lên hành lễ. Từ Đình Hòa đã thay áo dài mặc ở nhà, tuy rằng hắn lớn hơn phụ thân Từ Xán Xán, Từ Thuận Hòa hai tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn
tuấn tú, dáng người cao ráo thẳng tắp, nhìn qua giống như trẻ hơn Từ
Thuận Hòa vài tuổi, thật sự là một vị đại thúc trung niên anh tuấn. Từ
Xán Xán suy nghĩ một lát, mới nhớ ra kỳ thật vị đại bá này năm nay mới
ba mươi lăm tuổi, ở kiếp trước, độ tuổi này được xem như vẫn còn trẻ mà!
Từ Đình Hòa nhìn cháu gái xinh đẹp có nét giống mình, rất vừa lòng, cảm
thấy di truyền nhà mình thật sự tốt, bởi vì bản thân mình lớn lên anh
tuấn, mới lọt vào mắt xanh của thánh thượng và nhạc phụ; cháu gái đẹp
như thế này nếu không lợi dụng tốt thì không còn gì để nói nữa. Hắn cố
tình muốn thử xem tâm kế của vị cháu gái này thế nào, vì thế cười nói:
- Xán Xán, Đại Lương ta lấy hiếu làm gốc, tổ mẫu con lớn tuổi sức khỏe
kém, cha con phải ở Uyển Châu trông nom mồ mả tổ tiên, thời gian ở kinh
thành này, con hãy thay cha con hiếu thuận. Hôn sự của con và Vương gia, tổ mẫu con đã lệnh cho cha mẹ con hủy bỏ rồi.
Nói xong, ý cười trên mặt hắn càng sâu thêm, đôi mắt hoa đào rất giống
Từ Xán Xán nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, xem phản ứng của nàng. Vì bức đệ
đệ hủy bỏ việc hôn nhân của Xán Xán, hắn đã phải mất công sức rất lớn,
dùng mưu kế, vừa đấm vừa xoa mới làm đệ đệ khuất phục!
Mặc dù Từ Xán Xán không thích lo nghĩ, nhưng cũng biết từ khi nàng rời
khỏi Uyển Châu, số phận đã bắt đầu thay đổi, muốn trở về, sợ là không dễ dàng. Trong lòng nàng có cảm giác giống như đau mà không phải đau,
giống như chua xót mà không phải chua xót. Nhưng không phải bởi vì luyến tiếc Vương Nhị lang chỉ gặp một lần kia, mà là biết ước muốn làm một
người thê tử chỉ quản lý một gia đình cửa nhỏ nhà nghèo đã rơi vào
khoảng không. Nàng cố gắng bĩnh tĩnh lại, hít sâu một hơi, cúi đầu nói:
- Tất cả đều xin bá phụ làm chủ ạ.
Mặc dù Từ Đình Hòa không thực sự hài lòng, nhưng nghĩ đến Từ Xán Xán
luôn luôn được đệ đệ và đệ muội nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay, lễ nghi hơi thiếu cũng là đương nhiên, lập tức bình thường trở lại,
cười nói:
- Xán Xán đi đường vất vả, bảo nha hoàn hầu hạ đi nghỉ ngơi đi!
Lúc hắn nói chuyện, mắt Từ lão thái thái vẫn dõi theo hắn, trong mắt
tràn đầy hiền lành và yêu thương, tay còn vuốt ve trên lưng Từ Đình Hòa. Từ Xán Xán thấy thế, nghĩ đến cha mẹ mình, mũi chua xót, ánh mắt hơi ẩm ướt, vội vàng biết điều hành lễ tạ ơn, lui xuống.
Bích Vân dẫn Từ Xán Xán đi đến căn phòng phía tây. Hôm nay, Tiểu Hương
có chút sợ hãi, nơm nớp theo sát phía sau, rất sợ bị lạc đường trong nhà cao cửa rộng này.
Nương Từ Sâm là nha hoàn của Từ Hàn thị, tổng quản nội viện, lúc này
đang chỉ huy hai con dâu và một tiểu nha hoàn sửa sang lại phòng, thu
thập hành lý của Từ Xán Xán. Thấy Từ Xán Xán đến, nàng mỉm cười kín đáo, hành lễ với Từ Xán Xán:
- Xin thỉnh an Nhị cô nương!
Từ Xán Xán thấy nương Từ sâm mặc áo bối tử bằng tơ lụa màu mận chín,
trên tai đeo khuyên tai ngọc trai bằng vàng ròng, đoán rằng nhất định là ma ma có thể diện, nàng tự hiểu được, ở trước mặt Từ Hàn thị, những ma
ma quản gia này so với bản thân mình, một cháu gái đến từ nông thôn còn
có thể diện hơn, bởi vậy không dám chậm trễ, lấy ra mấy hà bao, tươi
cười đưa tới, cho nương Từ Sâm hà bao dày hơn người khác một chút.
Nương Từ Sâm thẳng thắn nhận hà bao, hành lễ với Từ Xán Xán:
- Tạ ơn Nhị cô nương. Phu nhân phân phó, Nhị cô nương có chuyện gì cứ việc tìm nô tỳ.
Từ Xán Xán mỉm cười đáp ứng. Lúc này, nương Từ Sâm mới dẫn bà tử nha
hoàn rời đi. Tiểu Hương không biết mình nên làm gì, bèn đi sửa sang lại
giường chiếu— mặc dù giường chiếu đã được thu xếp gọn gàng rồi. Bích Vân hành lễ với Từ Xán Xán, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười thân
thiết:
- Xin thỉnh an cô nương! Lão thái thái đã đưa nô tỳ cho cô nương, đương nhiên Bích Vân sẽ tận tâm hầu hạ cô nương ạ.
Từ Xán Xán vội vàng nâng nàng dậy, cười nói:
- Bích Vân tỷ tỷ, ngươi đi theo ta, đây cũng là duyên phận, đương nhiên ta sẽ xem ngươi như người trong nhà!
Nàng lấy một đôi khuyên tai hoa mai bằng vàng ròng đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ở tay áo ra đưa cho Bích Vân:
- Đừng ghét bỏ nhé, đeo vào đi!
Bích Vân vẻ mặt vui mừng khụy gối hành lễ:
- Tạ ơn cô nương ạ!
Nàng lập tức gỡ khuyên tai màu bạc xuống, đeo khuyên hoa mai bằng vàng
ròng lên. Bích Vân đi phòng bếp lấy nước tắm rửa, trong phòng chỉ còn
lại Từ Xán Xán và Tiểu Hương.
Từ Xán Xán quan sát trong phòng. Phòng phía tây này gồm hai gian, một
gian sáng, một qian tối. Sát tường phía Nam của gian sáng, bày một bộ
tháp trúc, chính giữa tháp bày một chiếc bàn sơn màu đỏ, trên tường phía Đông và phía Tây treo hai bức tranh bằng giấy Ca - rô, miêu tả các loại Mai Lan Trúc Cúc. Gian tối là phòng ngủ. Mặc dù đây là Từ phủ, nhưng phòng này cũng không tốt
bằng phòng ngủ của nàng ở trấn Lạo Hà, chỉ có một chiếc giường Bạt Bộ
(1), một chiếc tủ quần áo, một chiếc bàn trang điểm và một chiếc ghế
tròn mà thôi, trong phòng có vẻ hơi trống rỗng.
Từ Xán Xán lẳng lặng đứng yên nhìn rèm vải màu tím mỏng như cánh ve đã
phai màu phía trước cửa sổ. Nàng biết phân lượng của mình, nếu thật sự
bị đại bá đưa vào trong cung, chỉ có thể liều mạng che dấu bảo vệ bản
thân, về phần cung đấu gì gì đó, nàng đánh rắm cũng không muốn tham gia, nếu đi đấu cũng chỉ trở thành vật hi sinh mà thôi!
Ttrong đầu Từ Xán Xán loạn như ma, đến bây giờ nàng vẫn còn đang nghĩ:
Phó Dư Sâm lớn lên thật đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ, đẹp nhất là
hàng lông mi vừa dài vừa dày, đôi mắt phượng, cái mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn màu hồng nhạt, còn có dáng người cao gầy— trên đời sao lại có
mỹ thiếu niên như vậy chứ, nếu nàng làm hoàng đế, nhất định cướp hắn đưa vào trong cung, không làm gì cả, mỗi ngày nhìn cũng thỏa mãn rồi...
Ý dâm Phó Dư Sâm trong chốc lát, rốt cục Từ Xán Xán cũng có chút thoải
mái. Nàng lấy tay xoa mặt, trong giọng nói tràn đầy mỏi mệt:
- Haiz, cười đến mặt cũng cứng lại rồi.
Nàng đi đến trước bàn trang điểm, kéo chiếc ghế tròn thô ráp sơn màu
đỏ, ngồi xuống, nhìn mình trong gương xinh đẹp mềm mại như hoa, trong
lòng thỏa mái hơn chút — kiếp trước, mối tình đầu của nàng bị một cô gái xinh đẹp cướp mất, vì thế, nằm mơ nàng cũng muốn trở thành đại mỹ nhân, không nghĩ tới ở đời này lại có thể thực hiện được.
Sau khi trải qua một phen củng cố tâm lý, Từ Xán Xán mới cảm thấy kiếp
này mình vẫn còn rất được lời! Tiểu Hương giúp Từ Xán Xán tháo búi tóc,
chải vuốt mái tóc dài, thấy vậy đau lòng nói:
- Cô nương, ở nơi này nô tỳ đến thở mạnh cũng không dám, càng không cần phải nói cô nương, chúng ta ở nhà thật tự do tự tại...
Một lát sau, Từ Xán Xán mới dặn dò nói:
- Tiểu Hương, ngươi ở đây, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến
việc làm, kể cả ở trước mặt Bích Vân cũng không cần nhiều lời!
Tiểu Hương đáp ứng một tiếng. Từ Xán Xán ngâm mình vào thùng nước tắm ấm áp, chỉ lộ đầu ra bên ngoài. Thật ra Tiểu Hương muốn tiến lên hầu hạ Từ Xán Xán tắm rửa, nhưng xà bông thơm, khăn tắm vải bố, nước hoa hồng
đều không có, chỉ biết ngây người. Bích Vân thấy nàng không biết làm
sao, lúc này mới xắn tay áo tiến lên hầu hạ. Lão thái thái sẽ không chu
đáo đến mức chuẩn bị cho cháu gái xà bông thơm, khăn tắm vải bố, nước
hoa hồng, những thứ này đều do Bích Vân lặng lẽ cầm một bộ mình chưa
dùng đến. Nàng vừa múc nước giúp Từ Xán Xán gội đầu, vừa suy nghĩ.
Bích Vân tay chân nhanh nhẹn, dùng nước gội sạch xà phòng hai lần, lại
lấy nước hoa hồng xoa lên tóc Từ Xán Xán, sau khi gội xong mái tóc đen
dài, nàng dùng khăn bố cuộn lại, lúc này mới giúp Từ Xán Xán kỳ cọ thân
thể.
Đêm đã khuya, Bích Vân rải đệm nằm ngủ trên tháp trúc ngoài gian sáng.
Tiểu Hương nằm ở trước giường Từ Xán Xán, giống như đang ngủ say. Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng gió thổi cây tùng ngoài cửa sổ, vang lên âm
thanh xào xạc. Trên giường chỉ trải một tầng đệm cũ mỏng manh, đương
nhiên rất cứng, khiến Từ Xán Xán đã quen ngủ trên giường đệm dày không
thể ngủ được, nàng nằm trên giường, nhắm mắt nghĩ biện pháp ngày mai làm thế nào để chiếc giường này trở nên mềm mại hơn. Từ Xán Xán đối với
việc ăn mặc ngủ nghỉ yêu cầu không cao lắm, chỉ có giường là nhất định
phải sạch sẽ ấm áp thoải mái!
Ngày suy nghĩ thì đêm nằm mơ, trong mơ Từ Xán Xán gặp Phó Dư Sâm, cười
híp cả mắt. Lúc bị Bích Vân đánh thức, Từ Xán Xán nhắm mắt lại than thở:
- Đừng gọi, ta còn muốn nằm mơ nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...