Quá thời hạn

“Bình An,” mẹ vẫn ngồi im không nhúc nhích, cũng không chịu đứng dậy, “Mẹ xin con, lần này làm theo lời mẹ được không?”
Cố Bình An trái tim tan nát, đầu óc một màu trắng xóa, cô cũng quỳ xuống trước mặt mẹ:” Mẹ đứng lên trước đi, con không thể nhận “
“Con hãy hứa đáp ứng mẹ!” Cố Mẹ kiên trì, như thế nào cũng không chịu đứng lên. Bà hai tay run run ôm lấy Cố Bình An, giống như trước kia mỗi lần thấy Cố Bình An tủi thân, bà sẽ ôn nhu vuốt đầu cô, “Mẹ sống không còn được bao nhiêu ngày. Tế bào ung thư đã phát tán thì chỉ còn chờ chết mà thôi. Mẹ biết mình không nên đối con như vậy nhưng mẹ chỉ muốn trong những ngày mình còn sống có thể nhìn thấy con cùng Mạc Phi yêu thương hòa thuận lẫn nhau, được thế mẹ mới yên tâm mà ra đi….”
“Bình An, con nhẫn tâm làm ẹ tiếc nuối mà vào trong quan tài sao?”
“…”
****
Năm tháng sau, cô mãi vẫn không quên được thời khắc ấy. Mọi chuyện xảy ra trong lúc đó dường như được sắp đặt sẵn tựa như hàng hóa chất đầy trên một chiếc xe, dù chỉ thoáng gập ghềnh chạy qua nhưng vẫn hằn lại dấu vết rất rõ ràng nơi đó.
Cố Bình An cảm thấy vô cùng bi thương, cảm giác như đang đứng đầu trước ngọn sóng thần, trong lúc không kịp phòng hờ bị đánh ập xuống, không lưu tình đem cô cuốn trôi, ép cô hít thở không thông, rồi đẩy cô vào tuyệt vọng. Cô chới với muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng quơ quào tìm mãi vẫn là một mảnh trống rỗng, ngay cả muốn kêu cứu cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô thật muốn cự tuyệt yêu cầu của mẹ, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời. Ba mẹ sinh ra cô, lại trước mặt cô mà quỳ xuống cầu xin, dù cho cô có thiên ngôn vạn ngữ cũng vô dụng. Trong đầu lại không ngừng xuất hiện rất nhiều rất nhiều ý nghĩ, thậm chí cô còn hoang đường nghĩ rằng mình có nên hay không cũng dùng cách tự tử để mẹ thấy thế mà lựa chọn không hy sinh cô.
Nhưng nghĩ lại cô có chút hoảng sợ, thì ra cô là luyến tiếc muốn kéo dài sinh mệnh dù rằng nó rất thê lương. Cô cứ nghĩ lòng mình đã chết lặng, nhưng không ngờ thì ra bản thân vẫn tham lam, muốn tìm kiếm ấm áp chung quanh. Mạc Phi cuối cùng đã thắng. Mặc kệ cô ta là vô tình hay cố ý nhưng không ngờ chỉ vì muốn tranh thủ chiếm lại ưu thế đã không tiếc thương tổn thân thể chính mình. Chỉ duy có điểm này thôi Cố Bình An đã thấy mình thật không bằng cô ta.
Cố Bình An dần bình tĩnh, đem cảm xúc hỗn độn khi nãy sắp xếp lại, lý trí cũng nhờ đó mà bắt đầu khôi phục. Cố Bình An âm thầm đi đến nắm lấy bàn tay mẹ, nó vẫn ấm áp tựa như trong trí nhớ của cô, không kiềm chế được bèn nhẹ nhàng vuốt ve lên nó. Cô nhìn mẹ mình, từ từ nói:” Mẹ, nếu con nói ẹ biết con đang mang thai, thì mẹ phải làm sao bây giờ?”
Cố Bình An khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười đầy ý tứ, hàm xúc không rõ. Cô im lặng nhìn mẹ, quan sát mỗi biến đổi nhỏ nhặt trên nét mặt Cố mẹ, không muốn bỏ qua dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ nào. Nhìn thấy nước mắt Cố mẹ hãy còn chưa khô, ánh mắt bà quả thật rất kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Cố Bình An, cuối cùng tầm mắt dời xuống, rơi trên bụng cô.

“Bình An….con…..”
Cố Bình An vỗ về đùa nghịch bàn tay của bà, ôn nhu mỉm cười:” Yên tâm đi, không có mang thai. Mẹ, mẹ chưa từng nghĩ đến tình huống này sao? Mẹ chỉ một lòng muốn con cùng Mạc Phi hòa hảo, nhưng mẹ đã từng nghĩ đến sẽ hỏi qua ý kiến của con chưa? Nếu con không thể buông tay Thẩm An Bình thì làm sao bây giờ? Nếu con thật sự mang thai thì làm sao bây giờ? Nếu con vì vậy mà bỏ đi thì làm sao đây?” Cố Bình An liên tiếp đặt ra rất nhiều nghi vấn làm cho ba mẹ cô nhất thời cứng họng, không thể nói thêm được lời nào, chỉ có trầm mặc.
Thật ra bọn họ cũng biết đây là một giải pháp thật là tồi tệ còn rất vô lý, nhưng lại không nghĩ ra cách lựa chọn nào khác. Bọn họ không thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của một đứa con khác, đang lúc tuổi trẻ mơn mởn tốt đẹp, cứ thế mà mất đi. Nhất là người kia còn là đứa con xấu số mà năm xưa họ đã vô tình vứt bỏ, cho dù đây chỉ là kế hoãn binh họ cũng phải thử một lần.
“Bình An, con gái ngoan, mẹ biết biết con chịu nhiều ủy khuất. Mẹ….”
“Mẹ trước xin người nghe con nói hết.’ Cố Bình An lên tiếng ngắt lời Cố mẹ, tiếp tục nói:” Con so với Mạc Phi thật may mắn nhiều lắm, con có bà nội, có ba mẹ, có Thẩm An Bình, hết thảy những thứ tốt nhất mà cô ta muốn con đều có tất cả. Cô ta chỉ là hai bàn tay trắng quả thật rất đáng thương.” Cố Bình An bình tĩnh phân tích, tựa như nói chuyện của người khác, một chút cũng không hề liên quan gì đến mình.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt đỏ hoe ngập đầy nước mắt tựa như hồng thủy sắp vỡ đê, “ Nhưng cũng chính mẹ, trong lúc con đang có được rất nhiều như vậy, mẹ lại bất ngờ làm cho con thoáng cái liền đã mất đi tất cả. Bà nội của con, ba con, mẹ con toàn bộ tất cả liền phải cắt một nửa mà dâng cho cô ta. Người đàn ông con yêu thương giờ cũng buộc phải buông tay từ bỏ. Này so với cô ta hai bàn tay trắng chẳng phải còn đáng sợ, khủng khiếp hơn sao.?”
“Các người chỉ nghĩ ….” Giọng Cố Bình An trở nên nghẹn ngào, cơ hồ đứt quãng nói không thành câu. Cô cố gắng hít sâu một hơi, lấy hết sức lực còn lại để nói tiếp:” Các người nghĩ con có thể hoàn hảo chịu đựng tất cả những chuyện này sao?”
“…”
Ba mẹ cô nghe xong, chỉ còn biết đứng trơ nơi đó, không thể nói được gì nữa. Ngày xưa họ một nhà hòa thuận, hạnh phúc vậy mà lúc này đây, chính họ lại đích tay đem miệng vết thương của con gái mình từng chút xé rách. Thoáng cái những ấm áp ngày xưa liền sụp đổ.
Cố Bình An lấy tay chống đầu gối run rẩy đứng lên, cầm lấy túi xách của mình không chút lưu luyến đi thẳng ra ngoài.
Cuối cùng cô trong lòng giằng co dữ dội, quay lại nhìn đến ba mẹ vẫn còn đang đứng sững sờ chỗ đó, giọng nói vô cùng tuyệt vọng, giống như đang từ trong xa xăm vọng lại.
“Con đáp ứng ba mẹ, dời lại chuyện đính hôn.”

“…”
Cố Bình An rời khỏi nhà mới phát hiện mình không có chỗ để đi. Cô lớn như vậy thế nhưng đây là lần đầu tiên cảm giác bản thân thật bất lực.
Trong không khí nhộn nhịp chào đón Tết âm lịch còn chưa hết, khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui mừng phấn khởi. Nhưng trên đường người người qua lại thật rất thưa thớt, trống trải, lạnh lẽo đến thật thê lương. Cố Bình An đi lòng vòng cả nửa ngày cuối cùng mới đi vào tiệm McDonalds trên đường. Cô gọi rất nhiều món, thức ăn trên bàn nhiều đến nỗi có thể cho bốn người ăn cũng không hết.
Cô kiên nhẫn đem hamburger nuốt xuống nhưng một chút khẩu vị cũng không có .
Ngồi cạnh cô là một nhà ba người, trên người họ tuy quần áo rất cũ kỹ, đã ngã màu, nhưng nét mặt rõ ràng đang rất hạnh phúc chào đón năm mới. Đứa nhỏ kia có lẽ do trời lạnh nên khuôn mặt như bị đông lại, trắng bệch nhưng nó vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn mẹ, bất ngờ ánh mắt lập tức tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nó ngạc nhiên nói:”Mẹ, có thịt nè.”
Người đàn ông còn trẻ tuổi kia chắc là ba thằng bé, trông anh ta có vẻ hơi túng quẩn, nghèo khó, nhìn thằng bé cười sủng nịnh. Thằng bé còn giống như khó thể tin những gì mình đang nhìn thấy, lại quay đầu nói với ba nó:”Ba ba, là thịt.!”
Đứa nhỏ lời nói chất phác không có ý tứ gì nhưng lại làm cho hai vợ chồng trẻ này đôi mắt khó tránh mà đỏ hoe, ngân ngấn nước. Thật ra không thể trách vì nó còn nhỏ tuổi cho nên không hiểu, chỉ đơn giản là nhìn thấy nhà mình có thịt để ăn nên mới cao hứng. Nó dường như còn luyến tiếc không dám ăn hết, chỉ ăn được một nửa còn một nửa thì chia cho ba mẹ mình.
Nhìn cảnh ba người họ thôi cũng đã thấy chua xót! Cố Bình An trong lòng lại âm thầm hâm mộ? Cô nghĩ nếu mình cũng nghèo khó , không địa vị như họ thì chắc cô cũng có một gia đình vui vẻ thế này đi. Có thể vui vẻ cùng nhau ngồi một chỗ, chia xẻ cái bánh hamburger, thật ra có đau khổ hơn nữa cô vẫn nguyện ý chịu đựng.
Cô từ nhỏ đến lớn đều sống trong sung sướng không biết xã hội còn rất nhiều người sống khó khăn, trừ bỏ đã nhiều lần thất bại trước Mạc Phi cô cơ hồ không hề gặp qua cái gì khó khăn đến nổi phải suy sụp. Có lẽ chính vì như vậy nên khi gặp phải một chút khó khăn đã cảm thấy thật khó vượt qua được, lại như đóa hoa được chăm sóc nâng niu trong lồng kín thì làm sao đủ sức chống trả được với mưa sa bão táp bên ngoài chứ.
Cô không phải chưa từng nghĩ muốn cự tuyệt đề nghị của mẹ, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt già nua của bà cô thật sự nói không nên lời.
So với Thẩm An Bình, mẹ và người thân và có địa vị rất quan trọng trong lòng cô.
Cô biết cuộc sống luôn có bất đắc dĩ và đau thương, vì vậy khi bản thân khi làm một quyết định lựa chọn thứ gì đó thì hiển nhiên đổi lại cũng phải mất đi vài thứ. Đứng ở giữa ngã ba của sự chọn lựa, nếu cô chọn hướng bên trái thì phải chấp nhận mất đi cảnh đẹp hiếm có bên con đường bên phải. Thế nên vô luận cô lựa chọn thế nào, tuyệt đối là không thể nào trọn vẹn, cho nên cô phải học cách chấp nhận sự thật này, chỉ có thế mới làm cho tâm mình tê liệt, không vui cũng không buồn nữa.

Cố Bình An đem tất cả những món cô gọi trên bàn đưa cho đứa bé, thái độ còn rất chân thành. Mắt nó nhìn thấy liền sáng hẳn lên, nhưng ngược lại nụ cười của cô sao lại chua xót đến thế.
Tối hôm đó cô quay trở về thành phố. Đã mấy ngày cô không nhận được điện thoại Thẩm An Bình, anh hiện đi thăm thầy giáo của mình ở Mỹ nhân đó phát thiệp mời, tâm tình rất vui vẻ dĩ nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Sau khi dàn xếp xong mọi chuyện ổn thỏa, anh liền mau chóng gọi điện thoại cho cô.  Trong phòng ngủ khách sạn, không gian khá yên tĩnh lại rất thư giãn, thoải mái làm anh nhớ Cố Bình An muốn điên đi được. Kéo rèm cửa sổ lên, Thẩm An Bình đưa mắt nhìn cảnh đẹp ngoài xa, giọng nói có chút ngập ngừng hỏi:” Em từ nhà ba mẹ đã về rồi sao?”
“Dạ!” Cố Bình An vô thức trả lời. Một tay nắm chặt lấy điện thoại, tay còn lại nắm điều khiển tivi không ngừng bấm nút chuyển kênh.
Anh không có tiếp tục hỏi, là người thông minh và rất có chừng mực đương nhiên anh biết rõ chuyện gì nên nói tiếp chuyện gì nên dừng lại. Anh trước giờ bản tính luôn rất mẫn cảm, nhạy bén chưa từng đoán sai bao giờ. Thẩm An Bình rất lâu sau đó thản nhiên cười hỏi:”Nhớ anh không?”
Cố Bình An hơi sửng sốt, lòng cô giờ đây trừ bỏ chết lặng vẫn là chết lặng không có gì khác. Cô không can đảm đối mặt người nào, bao gồm cả Thẩm An Bình. Tình yêu cùng tình thân, cô không rõ vì sao lại phải đi đến tình trạng thế này, phút chốc trở thành vấn đề cực kỳ nan giải đối với cô.
Cô cái gì cũng không nói, biết vậy trước đây cô sẽ để anh rời xa mình. Nhưng thực tế không phải vậy, cô vươn cánh tay đem anh kéo trở lại bên cạnh, làm anh sinh ra hy vọng, rồi lại biến anh thành chiến lợi phẩm, khoe khoang trước mọi người; cô đem anh từ một người đàn ông rất thông mình cơ trí phút chốc chỉ vì muốn lợi ích cho toàn cục mà phải nhún nhường, phải giả ngu…
Lòng cô giờ như có lửa đốt, chúng đem lục phủ ngũ tạng của cô thêu trọi thành tro, co rút đau đớn.
“Thẩm An Bình, Thẩm An Bình, Thẩm An Bình,” cô liên tục kêu tên anh ba tiếng, nhưng sau đó lại không nói thêm gì nữa. Cô che miệng, cố gắng không cho tiếng khóc phát ra.
“Làm sao vậy?” Giọng nói Thẩm An Bình vẫn như vậy thật trầm ấm, rất dễ nghe, ôn nhu tựa như dòng suối mát truyền đến:” Đứa ngốc, sao cứ kêu tên anh lại không nói lời nào, nhớ anh sao?”
Cổ họng Cố Bình An càng thêm đau đớn, sống mũi cay rát ê ẩm, gắt gao lấy tay che miệng, chỉ dùng giọng mũi cố gắng trả lời thật lẹ:”Ừ” một tiếng. Nhưng Thẩm An Bình nghe thấy lại chẳng khác nào như cô đang cố tình làm nũng với mình.
Bên đầu kia điện thoại Thẩm An Bình nhẹ nhàng nở nụ cười:”Sao lại khờ như vậy, cũng đâu phải không trở lại, ngày trước anh đi công tác cả hai tháng không gặp, em cũng đâu có như vậy.”
Nước mắt Cố Bình An tự nhiên rơi xuống, nhưng Thẩm An Bình làm sao mà biết được thật ra thời gian bọn họ có thể ở bên nhau đã không còn nhiều nữa, như đang từng phút đếm ngược, làm sao mà cô không quý trọng nó cơ chứ?
“Thẩm An Bình, anh mau trở về được không, em nhớ anh, anh trở về được không?”

Thẩm An Bình rốt cục cũng phát hiện ra giọng cô có gì đó rất không thích hợp, anh cảnh giác nhíu mày, thân thiết hỏi:”Làm sao vậy?”
Chỉ ba tiếng vô cùng đơn giản lại làm cho tất cả ủy khuất cố nén giờ lại vỡ tung, nước mắt rơi xuống càng nhiều, cô ôm điện thoại nghẹn ngào, ngập ngừng lên tiếng:”Thẩm An Bình, em chỉ còn có anh, chỉ có anh…”
Cô còn đang muốn nói hết…
Nhưng lại không thể nói thêm gì nữa, bởi vì giờ đây toàn thân đã vô lực, đang rúc vào trong góc. Cô vùi đầu mình vào đầu gối, rõ ràng căn phòng không lớn nhưng lại cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, toàn thế giới dường như chỉ còn mỗi mình cô đang bị tuyệt vọng bao phủ, chôn vùi.
“Bình An, Bình An?” Thẩm An Bình trong giọng nói mang theo lo lắng gần như muốn rống lên. Cố Bình An toàn thân vô lực cuộn mình lại, giống như chỉ có tư thế như vậy mới có thể làm cho cô cảm giác được một chút ấm áp và an toàn. Thật lâu sau đó cô mới đem điện thoại đến bên tai, cố lau khô nước mắt, ra vẻ kiên cường nói:” Vừa rồi bị rớt điện thoại nên em phải kiếm cả nửa ngày.” Nói xong cô còn cười “Hắc hắc” hai tiếng.
“Bình An, em làm sao vậy?”
“Không có gì, hôm nay là một ngày thật không tốt đẹp gì, đọc phải một quyển tiểu thuyết buồn , vốn định muốn coi tivi kết quả cũng gặp phải bi kịch mà anh cũng biết người có chòm sao song ngư như em vốn luôn là người đa sầu đa cảm mà.” Giọng nói dần khôi phục như lúc ban đầu, giống như cô chỉ đang đơn giản nói chuyện cuộc sống hàng ngày.
Thẩm An Bình trầm mặc hồi lâu, giọng như cảnh cáo nói:”Bình An, em phải biết tự mình chăm sóc cho thật tốt đấy, em hiện giờ không phải là của riêng em nữa, em là của anh có biết không? Anh sẽ lập tức đặt vé máy bay, ngày mai liền trở về.”
Có lẽ Cố Bình An suy nghĩ thật ngây ngô, dù sao cũng phải để anh đem mọi chuyện giải quyết tốt rồi mới quay về chứ. Nhưng cô không biết vì sao mình vội vàng muốn nhìn thấy anh như vậy, dường như sợ bản thân sắp quên bộ dạng của Thẩm An Bình. Nhưng anh đối với cô mà nói rõ ràng rất quen thuộc, không thể quen thuộc hơn, làm sao nhớ không ra được. Cho đến khi nhìn đến những bông hoa ngoài hành lang kia cô mới biết thật kỳ lạ trước mắt tất cả đều là bóng dáng của anh. Anh sao có thể bá đạo như thế? Sao không một tiếng động mà đã đóng quân trong cuộc sống của cô thế này?
Cô khó chịu muốn phát khóc, thì ra thừa nhận đau khổ so với buông tha cho hạnh phúc kia lại càng khó khăn hơn nhiều.
Nhớ lại tất cả mọi chuyện cô mới nhận ra đây không phải như chữ trên bảng, muốn lau thì có thể lau sạch
Dù rằng trong đầu đang có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng giờ phút này cô chỉ có thể thốt lên một câu.
“Em sẽ chờ anh trở về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận