Nhà họ Dung ở Minh Châu Đế Uyển, muốn về phải đi qua sông Thanh Tùng.
Đột nhiên em nói: "Dừng."
Hiện giờ Dung Trân là bên A của tôi, cầm tiền làm việc thì em nói cái gì chính là cái đấy.
Tôi nghe lời hiểu chuyện mà dừng xe lại, quay đầu hỏi em: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn xuống xe xem một chút." Dung Trân nói với tôi.
Tôi khẽ liếc nhìn bờ vai trần của em, suy nghĩ một lát mới hỏi: "Em muốn xem cái gì?"
Em không nói gì, dưới ánh đèn mờ ảo, nửa bên mặt của em tỏa sáng như hạt trân châu trắng noãn thuần khiết, mỹ lệ nhưng lại cô độc.
Tôi thở dài: "Dung tiểu thư, em muốn xem cái gì thì để tôi lái xe đưa em đi, em đừng xuống xe, bị cảm sẽ khó chịu lắm đấy."
Chợt em quay lại nhìn tôi, giọng điệu hơi có không vui, như thể em đang xuyên thấu qua tôi để nhìn thứ đồ đáng ghét khiến người ta khó chịu nào đó: "Đàn ông mấy người đều sẽ quan tâm săn sóc với tất cả những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh mình như vậy sao?"
Tôi sặc một cái, cực kỳ bất đắc dĩ với em: "Dung Trân."
Em vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi: "Ơi?"
"Tôi không phải vị hôn phu của em." Tôi khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn em: "Em trút giận với tôi thế này, có phải đang nhầm người không?"
Em sửng sốt, phản ứng lại lời tôi nói mới nghiêng mặt qua, giọng nói dịu lại: "Tôi không có trút giận lên anh."
"Được rồi." Tôi gật đầu.
"Bây giờ tôi trả lời vấn đề kia của em, không phải."
Em khựng người lại: "Cái gì không phải?"
"Tôi không biết những người đàn ông khác thế nào." Tôi chậm rãi nói: "Nhưng tôi thật sự không có thời gian rảnh rỗi, tôi là người làm ăn, chỉ quan tâm tới những người có giá trị."
"Tạ Chiêu Nam." Em im lặng một lát mới ngẩng đầu nhìn tôi, tựa như vừa mới hiểu ra chuyện gì đó: "Dự án Thụy Lâm kia rất đáng giá đúng không?"
Tôi nói: "Đương nhiên."
"Vậy đêm nay anh không thể chỉ đưa tôi về được." Nhìn em có vẻ vui hơn, hếch cằm lên, biểu cảm đắc ý cực kỳ: "Bằng không tôi thiệt thòi lớn rồi."
"Dung tiểu thư muốn thêm điều kiện gì?" Tôi rất muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ có thể rũ mắt xuống giấu đi tâm trạng trong đáy mắt: "Tôi rửa tai lắng nghe đây."
"Đưa áo khoác cho tôi." Em bật người dậy giơ tay ra trước mặt tôi, dường như đã mưu đồ rất lâu: "Tôi muốn xuống ngắm đèn."
Tôi: "..."
"Anh vừa nói." Em đưa tay khẽ vén vài sợi tóc quăn đang bay phất phơ ra sau tai, giọng điệu tự nhiên: "Bị cảm sẽ khó chịu lắm, anh muốn rút lại lời này sao?"
"Không rút lại." Tôi cởi áo khoác đưa cho em: "Đi đi."
Em vẫn nhìn chăm chú vào tôi không chớp mắt: "Lẽ nào anh tính để tôi xuống xe một mình à?"
Tôi: "Chứ em muốn sao?"
"Ngoài đường tối lắm." Em không hề biết khách khí là gì.
"Hơn nữa cũng không an toàn, anh đi xuống dưới với tôi đi."
Tôi: "Nhưng ngoài đường lạnh lắm, tôi sợ bị cảm."
"Anh..." Em nhìn áo sơ mi trên người tôi, lời sắp nói ra miệng lại nuốt xuống: "Thôi được rồi."
Nhưng em vừa đóng cửa lại liền thấy tôi cũng xuống xe, rất bình tĩnh đứng bên cạnh em khóa cửa xe lại.
"Sao anh lại xuống?"
"Tôi không sợ lạnh." Tôi nhướng mày.
"Nhưng tôi rất có trách nhiệm, cho nên tính toán gánh chịu nguy hiểm sẽ bị cảm để xuống chăm sóc Dung tiểu thư cho chu đáo."
Có lẽ em cũng chưa nghe qua lời giải thích nào không biết xấu hổ như vậy, mắc kẹt một lúc mới nói tiếp với tôi: "Vậy anh lên xe đi."
Tôi bình tĩnh trả lời: "Tôi không đấy."
"Anh!" Dung Trân xù lông lên, trừng mắt nhìn tôi: "Vậy anh muốn thế nào? Trả áo khoác lại cho anh hả?"
"Không cần." Tôi cười khẽ.
"Có ước hẹn dự án Thụy Lâm sẵn đây rồi, đưa áo khoác cho Dung tiểu thư mặc, hộ tống Dung tiểu thư đi ngắm đèn đường đều là vinh hạnh của tôi.
Nếu như không may bị cảm thì cũng là do tôi xui xẻo mà thôi."
Dường như em đang nghĩ tôi nói như vậy cứ là lạ, nhưng lại không tìm ra điểm sai ở đâu nên chỉ có thể kéo áo khoác trên người chặt hơn: "Tạ Chiêu Nam, nếu anh bị cảm thật thì tôi sẽ đưa anh đến dưỡng bệnh ở phòng bệnh VIP của bệnh viện nhà tôi, miễn phí không cần anh trả tiền được không?"
"Dung tiểu thư đồng ý phụ trách? Thật sự quá tốt bụng." Tôi nói với vẻ mặt không thay đổi.
"Chúng ta đi thôi."
Dễ thấy tâm trạng của em đang không mấy vui vẻ, cho nên cũng không thèm tranh cãi nữa.
Em mặc áo khoác của tôi rồi đi xuống bậc thang, im lặng dẫn tôi tới đài quan sát bên bờ sông Thanh Tùng.
Trời khuya, ánh đèn mờ ảo, mặt sông là một màu đen kịt, xung quanh đài quan sát mọc đầy cỏ dại, thực sự không thấy chỗ nào đẹp.
"Trước đây từng có người nói với tôi." Đột nhiên em lên tiếng: "Ở chỗ này có thể nhặt được rất nhiều vỏ sò."
Tôi khựng lại một chút, không tiếp lời em.
"Tôi từng nhặt được một lần." Dung Trân ngẩng đầu lên nói: "Sau đó tôi không nhặt được thêm lần nào nữa."
"Vậy à." Tôi an ủi em: "Chỗ này dù có vỏ sò thì cũng chỉ là vỏ trai sông thôi, chẳng có gì đẹp cả."
"Đẹp lắm." Em nhíu mày phản bác, lát sau lại yên lặng: "Chính vì lần ấy nên tôi vẫn luôn cho rằng Lạc Thừa Hãn cũng yêu tôi."
Tôi thản nhiên hỏi em: "Vậy sao?"
"Anh cũng biết mà." Dung Trân rũ mắt xuống: "Chúng tôi đính hôn từ nhỏ, tôi luôn nghĩ rằng sau này anh ấy chính là chồng của tôi."
Tôi không nói gì, cũng không nhắc nhở em rằng không nên nói những chuyện này với tôi nữa.
"Sinh nhật lần thứ mười tám tuổi của tôi, tôi nói với anh ấy rằng tôi muốn đi biển chơi." Dung Trân thở ra một hơi: "Anh ấy nói không rảnh.
Tôi nói tôi muốn đi nhặt vỏ sò, anh ấy nói bờ sông Thanh Tùng cũng có đó, bảo tôi tự tới đó mà nhặt."
Tôi biết.
Câu chuyện ấy diễn ra vào bảy năm trước, nam chính cúi đầu nói chuyện một cách không kiên nhẫn, nữ chính nổi giận quay đầu rời đi, mà tôi với vai diễn phông nền không tên không tuổi, đứng ở sau lưng bọn họ hồi lâu mới im lặng quay người rời khỏi sân khấu.
"Sau đó tôi đã thực sự nhặt được rất nhiều vỏ sò xinh đẹp, không giống mấy thứ ở ven sông đâu, tôi nghĩ đó là do anh ấy cố ý để ở đấy." Dung Trân nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng dường như sắp bị gió thổi tan đi: "Tôi trân trọng nó rất nhiều năm, cho dù những năm sau đó quà sinh nhật anh ấy tặng tôi đều là để trợ lý đi mua, dù là vậy tôi cũng cảm thấy cứ coi mỗi cái vỏ sò là quà tặng của một năm là được."
"Em uống rượu à?" Tôi rũ mắt xuống hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng.
"Anh cũng nghĩ rằng tôi đang nói nhảm?" Em nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn tôi, dáng vẻ không quá vui sướng: "Tôi không có say!"
"Vấn đề ở đây không phải là có nhảm hay không." Tôi thở dài: "Dung tiểu thư, tôi thật sự không phải một người lắng nghe phù hợp cho chuyện tình yêu của em và Lạc Thừa Hãn."
"Tôi không quan tâm mấy thứ đó!" Dung Trân bắt đầu nói năng bá đạo: "Lòng tôi khó chịu, anh ở bên cạnh tôi, anh phải nghe!"
Tôi: "...Quả nhiên em có uống rượu."
Vậy mà không nghĩ đến, đúng là thất sách.
"Lúc tôi đi vào đã thấy anh ấy dẫn theo một bạn nữ khác." Gió đêm xào xạc, em giơ tay vuốt tóc, đầu ngón tay đan vào mái tóc đen mềm mại, lại không thể nào gỡ rối ra được, cuối cùng chỉ có thể thở dài thả tay xuống, ánh mắt chứa đầy sương mây: "Tôi liền trực tiếp cầm một ly rượu cạnh đó đi mời anh ấy."
Kiểu tiệc rượu như thế có rất nhiều loại rượu, tôi không biết Dung Trân cầm cốc rượu nào, nhưng chuyện đó bây giờ cũng không quan trọng.
Gò má em có chút sương hồng hiện ra, em nhìn tôi không vừa lòng: "Ánh mắt này của anh là có ý gì?" Nói xong lại đến gần tôi vài bước, ngẩng đầu lên, hơi thở phả thẳng vào cằm tôi: "Tạ Chiêu Nam, có phải anh đang nghĩ cách tôi xử lý chuyện này rất ngu ngốc đúng không? Khinh thường tôi chứ gì? Anh dựa vào đâu mà ghét bỏ tôi? Bây giờ tôi là khách hàng của anh, anh không được nhìn tôi như vậy!"
Tôi hơi nhức đầu lui về sau hai bước, kéo xa khoảng cách gần tới báo động đó ra: "Tôi không ghét bỏ em."
"Sao mấy người đều như vậy!" Em sụt sịt, ánh mắt dần hiện ra ánh lệ: "Mấy người dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy!"
Tôi càng nhức đầu hơn: "Tôi làm gì em cơ? Ánh mắt kia của tôi ý là khâm phục, tôi ngưỡng mộ hành động vĩ đại của em."
"À..." Men say đến chậm khiến cả người em nhìn trông rất ngốc, đứng một chỗ ngây người hồi lâu, chợt tiếp tục đến gần tôi, giọng nói khẽ khàng: "Tôi hỏi anh cái này, sao anh không thích tôi?"
Tôi sửng sốt, lát sau mới phản ứng kịp, giơ tay đỡ lấy cánh tay đang duỗi tới của em, tâm trạng rất tỉnh táo mà gọi tên em: "Dung Trân."
Em "Ừ" một tiếng, vẫn cố chấp muốn giơ tay kéo lấy tôi.
"Nếu em dám nhận lầm tôi thành Lạc Thừa Hãn..." Tay tôi hơi dùng sức, uy hiếp em: "Tôi sẽ...lấy áo khoác trên người em về."
"Anh không phải Lạc Thừa Hãn?" Động tác của em dừng lại, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi, sau khi lẩm bẩm mấy câu say xỉn tôi nghe không rõ thì mới như bỗng nhiên tỉnh người lại, em nói: "Tạ Chiêu Nam."
"Tôi đây." Tôi mím môi: "Dung tiểu thư, về nhà thôi."
Dung Trân trả lời rất thẳng thắn: "Không!" Nói xong còn rất kiêu ngạo mà vuốt v3 bàn tay đang đỡ em của tôi: "Anh đi nhặt vỏ sò về cho tôi đi."
Tôi: "..."
Say rượu xong không nói những cái khác thì tính cách đúng là vẫn trước sau như một.
Tôi: "Em đi mà tìm vị hôn phu của em, bảo hắn ta tới đây nhặt vò sò cho em ấy."
"Anh ấy sẽ không nhặt cho tôi." Dung Trân đứng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng chống lên lan can, hất cằm: "Tôi thuê anh, anh nhặt cho tôi."
Tôi buồn cười cực kỳ: "Em nghĩ rằng tôi là bảo mẫu của em à? Còn thuê tôi nữa chứ."
"Vậy muốn thế nào anh mới giúp tôi?" Dung Trân trả giá: "Anh nói điều kiện đi."
Tôi trả lời qua loa: "Tôi chỉ giúp vị hôn thê của tôi nhặt thôi, em không cần phải nghĩ nữa."
"Vậy tôi ---" trước khi suýt thốt ra câu nào đó, Dung Trân bỗng nhiên sững người, một lúc sau mới tức giận nói: "Anh cố ý!"
Tôi cảm thấy rất oan ức: "Tôi cố ý cái gì?"
"Tôi không thể làm vị hôn thê của anh." Dung Trân khoanh tay trước ngực: "Điều kiện này không được, anh đổi cái khác đi."
"Sao lại không thể?" Tôi chú ý tới áo khoác trên bả vai em sắp trượt xuống, cũng có lệ trả lời em: "Tôi không đổi."
"Lạc Thừa Hãn ghét anh." Em giơ ngón tay quơ quơ: "Tôi thích anh ấy, cho nên tôi cũng ghét anh."
Tôi bị em chọc tức tới bật cười: "Dung Trân, em nói lại một lần nữa coi?"
Tôi nghĩ trong bụng nếu em còn không biết điều mà cứ tiếp tục nói mấy lời như vậy, thì dù em có là con ma men tôi cũng chắc chắn sẽ dùng một vài biện pháp cưỡng chế kéo em về nhà.
Trong lúc tôi còn đang nghiên cứu muốn đánh em bất tỉnh như thế nào mới không đau, thì em đã im lặng một hồi, mãi sau mới lên tiếng nói với tôi: "Tôi không ghét anh."
Tôi: "Cảm ơn, đúng là vinh hạnh của tôi."
"Không cần cảm ơn." Dung Trân quay đầu nhìn tôi, chợt lặp lại vấn đề trước đó lần nữa: "Sao anh lại không thích tôi?"
Lại nữa?
Hết lần này tới lần khác nhận nhầm tôi thành cái thằng Lạc Thừa Hãn không phải người kia, đến tượng đất còn có biết tức giận ấy chứ, tôi thu lại biểu cảm trên mặt, vừa định giả bộ hung hãn dọa em thì lại chợt nghe em hỏi lần nữa: "Anh thích tôi sao?"
Tướng mạo của em thực ra cũng không phải kiểu có tính công kích quá mạnh, dù cho trang điểm sắc sảo đẹp đẽ nhưng đôi mắt em lại rất tròn, là dáng mắt nai ngoan ngoãn thuần khiết.
Dung tiểu thư và chữ ngoan này nghe thì không hề liên quan đến nhau, nhưng lúc em đưa mắt nhìn người khác, đuôi mắt cong lên, ánh mắt trong veo, không tránh được sẽ cho người ta một cảm giác rằng em ấy rất vô tội.
Dù sao cũng say rượu, coi như nói nhầm là được.
Nhất thời tôi có chút đâm lao phải theo lao, mặc dù có cực kỳ không hài lòng đối với việc em nhận nhầm tôi thành Lạc Thừa Hãn đi chăng nữa, nhưng em vừa nhìn tôi như vậy, tôi cũng không tức giận được, chỉ có thể ngẫm nghĩ cách giải quyết---
"Tạ Chiêu Nam."
Mãi cho đến khi em gọi tên tôi.
Tôi sững người, lại nghe em vẫn kiên nhẫn vô cùng hỏi: "Anh thích tôi sao?"
Tóc đen rơi rụng trên gò má, tựa như đã bắt lấy mọi cảm xúc trong em, khiến em nhìn qua trông mong manh mà dễ vỡ.
Tôi rũ mắt nhìn em: "Dung tiểu thư, sao em lại hỏi tôi vấn đề này?"
Em không trả lời, vẫn gặng hỏi: "Sao anh không thích tôi?"
Tôi bình tĩnh nói: "Dung tiểu thư, cái gì cũng phải có công bằng, lý do tôi không thích người nào đó chỉ có một, đó chính là em ấy cũng không thích tôi."
"Được, rất công bằng." Đối với lý do này ngoài dự đoán em lại tiếp thu rất nhanh, quay đầu đi không hỏi lại nữa, chỉ là vài giây sau lại quay đầu, dáng vẻ có chút cố chấp: "Vậy tôi thích Lạc Thừa Hãn, sao anh ấy lại không thích tôi?"
"Em đi mà hỏi Lạc Thừa Hãn, dù sao tôi luôn làm việc công bằng, nhưng khả năng là hắn ta thì không đâu." Tôi cách áo khoác kéo cổ tay em: "Phải về rồi."
Em không cự tuyệt tôi, chỉ ngẩn người mặc cho tôi kéo em đi về phía trước, đi tới nửa đường lại hất tay tôi ra, giọng điệu lơ lửng nhưng thái độ vẫn rất kiêu căng: "Tôi tự đi cũng được."
Vừa nói xong câu đó một giây, em vấp một cái suýt nữa thì té ngã xuống nền đất.
Tôi nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy em, nhìn thấy đôi giày cao gót vừa nhọn vừa cao dưới chân em thì đầu lại bắt đầu đau: "Em có thể đi nữa không?"
"Có thể." Sắc mặt Dung Trân tái nhợt, rõ ràng trông đã choáng váng nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người, ban đầu muốn né tay của tôi nhưng kết quả là đi một bước lại vấp tiếp lần nữa, vì vậy em đành yên lặng giơ cánh tay ra ý bảo tôi đỡ em, sau đó tựa trên người tôi, chân nam đá chân chiêu bước đi tới cửa xe.
Trằn trọc cả đêm cuối cùng cũng đưa vị tổ tông này về đến nhà, đưa em tới tận cửa, giải thích đơn giản với quản gia nhà họ Dung rằng vì sao em lại xuất hiện trên xe của tôi.
Quản gia liên tục nói cảm ơn với tôi, nói rằng cả ngày hôm nay không liên lạc được với tiểu thư, may mà tôi đưa em về chứ không bọn họ chuẩn bị đi báo cảnh sát rồi.
Tôi sửng sốt, vừa muốn hỏi rằng bọn họ không tìm được Dung Trân thì chẳng lẽ không liên hệ với Lạc Thừa Hãn à, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nói ra lại như đang mách lẻo chuyện của hai người bọn họ vậy.
Vì thế tôi chỉ lễ phép mỉm cười, xoay người rời đi.
Lúc quay lại xe tôi mới thấy Trình Thiên Tường đã gọi tôi bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Tôi vừa gọi lại cậu ta liền lập tức trả lời, mở miệng ra đã ồn ào: "Anh đi đâu vậy anh trai, anh còn không nghe máy là em nghĩ anh bị Dung Trân bí mật xử lý rồi đấy, khi nãy em còn rối rắm không biết có nên báo cảnh sát hay không...."
"Đi làm người tốt chuyện tốt." Tôi chê cậu ta ầm ĩ, giảm âm lượng nhỏ lại: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy."
Cậu ta còn muốn nói gì nữa nhưng điện thoại của tôi lại đột ngột chuyển tới một cuộc điện thoại của số lạ.
Nói số lạ cũng không đúng, bởi vì tôi nhớ đây là số của ai, chẳng qua không lưu vào danh bạ thôi.
Tôi nói với Trình Thiên Tường vài câu rồi cúp điện thoại, chuyển được cuộc gọi này, quả nhiên nghe thấy giọng nói của Lạc Thừa Hãn.
Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, vừa nghe đã khiến tâm trạng không thoải mái: "Dung Trân ở cạnh cậu?"
Tôi dựa vào cửa xe, còn chưa kịp trả lời thì Lạc Thừa Hãn lại nói thêm một câu: "Cậu đưa máy cho cô ấy, bảo cô ấy quay về cầm đồ của mình đi."
Giọng điệu của hắn vẫn không làm người ta thích như xưa, tôi không muốn đôi co với hắn: "Em ấy không ở cạnh tôi."
Lạc Thừa Hãn hừ một tiếng, nghe là biết hắn không tin lời tôi: "Dung Trân uống ly rượu kia xong chắc là say rồi đúng không? Cậu gọi cô ấy dậy cho tôi."
Tôi bị hắn chọc tức tới nỗi bật cười: "Lạc Thừa Hãn, cậu biết vị hôn thê của mình uống say mà còn dám để người đàn ông khác đưa em ấy đi?"
"Chuyện của tôi và cô ấy không cần cậu quan tâm!" Lạc Thừa Hãn không kiên nhẫn mà châm chọc, hắn nói: "Tạ Chiêu Nam, đừng giả vờ làm người tốt, cho dù vì dự án Thụy Lâm thì cậu cũng sẽ không làm gì Dung Trân."
Tôi chọn dứt khoát cúp điện thoại.
Thằng điên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...