Việt Minh Khê chớp chớp mắt, lau khô thân thể ngoan ngoãn đi về phía hắn.
Triệt Liên nắm chặt ống tay áo, ngón tay duõi ra vừa chạm vào má thiếu niên trước mặt, y bỗng vỗ dùi cái đét, xoay người nói: “Ý, suýt nữa quên mất.”
Triệt Liên không rõ nguyên nhân, nhìn y vùi đầu vào khe suối mò mẫm, vớt luyết lê ngâm nước sông sạch sẽ bên bờ nói: “Ngày hôm qua ở chợ dùng thùng cá đổi đấy, ngọt lắm.”
Nói xong nhặt hai quả tuyết lê to nhất lau lau, cầm một quả đặt trong tay Triệt Liên, cúi đầu cắn một miếng lớn.
Quả tuyết lê này tươi non mọng nước, thịt quả trắng như tuyết làm nổi bật đôi môi mọng nước của thiếu niên, nước theo sức nhai của y rỏ xuống từ khóe môi, hương thơm thoang thoảng tản ra.
Y để ý ánh mắt Triệt Liên nhìn cánh môi mềm mại của mình chăm chú, Việt Minh Khê ăn tuyết lê xong, chưa đã thèm liếm khóe môi, vẻ ngờ hoặc hiện lên nhin hắn: “Đại mỹ nhân, ngươi không ăn à?”
Triệt Liên lúc này mới hoảng hốt rũ mắt, nghe lời cắn một miếng tuyết lê trắng ngần trong tay, nhai không rõ vị.
Không biết do đâu, hắn cảm thấy môi thiếu niên trước mắt ngọt hơn tuyết lê này nhiều lắm, lại cắn một thêm miếng nữa chầm chậm nhai nuốt, giờ mới nhớ tới hình như mình chưa bao giờ hôn môi với Việt Minh Khê.
Hắn biết lúc hai người còn ở Minh Kính sơn trang, Việt Minh Khê từng định hôn hắn, nhưng vì hắn tỏ vẻ không muốn mà bỏ qua, sau đó mấy lần thân mật cũng chưa từng dậy lên ý định này.
Tâm tư rối rắm khôn khuây không biết là do tiếc hay buồn bực, nhìn đôi môi đỏ mọng của y khẽ nhếch, lảng tránh cái nhìn của Việt Minh Khê.
“Đại mỹ nhân…”
Ăn tuyết lê trong tay được một nửa, hắn bỗng cảm thấy thiếu niên bên cạnh thân thiết kề sát tai mình, mang theo hương trái cây phả vào, thấp giọng hỏi: “Ngươi không phải là người của ta sao?”
“Ngươi muốn hôn ta sao?”
Giọng nói thiếu niên nhuốm màu dục tình, như đang hỏi hắn, giọng điệu làm nũng gần như chắc chắn, Thấy đầu lưỡi hồng hồng của Việt Minh Khê vươn ra, nhè nhẹ liếm vành tai hắn.
Thân hình Triệt Liên hơi lảo đảo, nửa quả tuyét lê trong tay lăn vào trong bụi cỏ.
Hắn không biết nên trả lời ra sao, cảm thấy môi khô khác, khát vọng được vật ấm áp ngọt ngào bao bọc làm dịu đi cảm giác này.
Hắn mẩm chắc thiếu niên này đọc vị được mình, vì thế không mở miệng, chir hơi nghiêng đầu chờ y hôn.
“…… Ngươi không muốn sao? “Giọng nói ẩn ý của thiếu niên lại vang lên, sau một khắc liền rời khỏi người hắn, “Vậy quên đi.”
Triệt Liên ngẩn ra, nhìn thấy Việt Minh Khê lại bước xuống khe suối, bực bội cầm lấy khăn tắm kì cọ người mình, bầu không khí ái muội lúc trước cũng bay biên, hắn bật cười.
Hắn cuối cùng cũng ngộ ra lòng Việt Minh Khê hy vọgn mình có thể chủ động, ngẫm ngợi cũng cảm thấy gần đây chỉ lo tu luyện, mà vô tình bỏ qua tiếu thiếu niên nhà mình mỗi ngày chờ hắn về, ánh mắt nhẹ nhàng, cân nhắc một lúc rồi mở miệng gọi:
“Minh nhi…”
Chất giọng lười biếng từ tính, mang theo sự dụ dỗ mông lung, hắn biết Việt Minh Khê không chịu nổi.
Cách đó không xa, Việt Minh Khê còn đang kì cọ chợt rùng người, quay đầu nhìn hắn khao khát, bộ dáng vẫn còn ủ rũ.
Triệt Liên cười cười, vén mấy sợi lơ thơ trên gò má ra sau tai, dùng giọng điệu mê hoặc kia nói:
“Minh nhi, hôn ta.”
……
Việt Minh Khê sao cưỡng lại sức hấp dẫn này? Y ném khăn tắm trong tay nhào qua, quỳ gối trước mặt Triệt Liên đã bán khỏa thân, nhẹ giọng nói: “Đại mỹ nhân, ngươi…ngươi nhắm mắt lại.”
Triệt Liên nghe lời nhắm mắt, cảm nhận ảnh mắt hừng hực của thiếu niên đang chú mục trên khuôn mặt mình, hai má được đôi tay nâng lên, trong lòng hơi cồn cào.
Việt Minh Khê kề chóp mũi hắn, đôi môi thổi ra hơi thở nóng bỏng, rồi từ từ hôn lên.
Đôi môi đỏ mọng chạm vào nhau mang hơi lạnh, theo hương thơm ngào ngạt của tuyết lê, y cạy mở cánh môi dụ người kia, đầu lưới đụng phải sự mềm mại lâng lâng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của y và Triệt Liên, chỉ đảo lưỡi qua lại thôi nhưng khiến y rung động hơn bất kỳ sự thân mật trước kia của bọn họ.
Y nghiêm cẩn nâng hai má Triệt Liên hôn môi triền miên, khẽ mút đầu lưỡi nong nóng ki, hút láy dịch vị ngọt ngào từ trong miệng hắn.
Dù sao Triệt Liên chưa từng hôn môi với người khác, dễ dàng bị kỹ thuật gà mờ này của y là nhũn thắt lưng, đầu lưỡi bị cuốn vào trong miệng ngứa ngáy cùng với nhiệt độ cao bất thường, cảm giác môi giao môi sắp hút mất hồn phách.
Khoang miệng thiếu niên ấm áp như tiết xuân tràn đầy khi lực trong trẻo, hắn bị hôn đến thỏa lòng, rồi chợt sinh ra cảm xúc phức tạp.
Hắn nhớ Việt Minh Khê trước khi cùng hắn đã từng hưởng khắc xuân tiêu với mỹ nhân khác một lần.
Hắn chưa từng hỏi thiếu niên người kia là ai, vốn tưởng mình chẳng màng, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy ghen tị, muốn giết người đã từng cùng y trải qua đêm xuân.
Nhưng năm thánh thanh tu bỗng sinh ra ý niệm như vậy, lòng hắn trùng xuống, theo bản năng nhìn về phía dòng suối lấp lánh bên cạnh.
Mặt nước như tấm gương vỡ vụn, quần áo cởi gần hết, Việt Minh Khê hôn hắn nồng nàn, dung mạo diễm tăng thuộc về Đại Ninh tự chưa từng đổi thay, nhưng không có tăng y và chuỗi tràng trên người, tóc đen như mực xõa ngang vai, lúuc này hắn không thể đối mặt với sự thật thiền ý vỗn kiên cố của mình sắp bị cá nước thân mật một năm qua rửa trôi.
Chuyện này không ổn.
Thế Tôn xưa nay vôn từ bi với người cải ác tùng thiện, dù ngày sao tay hắn có lấp biển, chỉ cần giác ngộ, phát tâm kiên định, chưa chắc không thể thành Phật.
Nhưng nếu trong đời tăng lữ của mình động tình, tham lam, dục vọng vây lấy, thì công sức khổ tu nhiều năm nhất định sẽ bị hủy diệt.
Giờ khắc này hắn suy nghĩ muôn vàn, lại hôn lại thiếu niên trước mắt.
……
Y mềm người ngã vào trong ngực Triệt Liên, cảm thấy thảo mãn chơi đùa với mái tóc của người đẹp trước mặt, lạ hôn lên đôi môi đỏ mọng nhẹ giọng thở dốc: “…thoải mái quá.” Y nói vừa cọ cọ cổ Triệt Liên, lẩm bẩm nói, “Đại mỹ nhân đại mỹ nhân, ta cực kỳ yêu thích ngươi.”
“Ta cũng…”
Tinh thần Việt Minh Khê chấn động, chớp chớp ánh mắt trong trẻo nhìn Triệt Liên.
Triệt Liên ngừng một lát, nói tiếp: “Ta cũng rất thoải mái.”
Việt Minh Khê xệ miệng, lộ ra mấy phần thất vọng, buồn bực gối lên vai hắn không nói lời nào.
“Còn có…”
Triệt Liên cố ý kéo dài âm điệu, thấy Việt Minh Khê ỉu xìu nhìn mình lần nữa, lúc này mới tiến đến bên tai y khẽ thổi một hơi, cười nói: “Tối hôm qua Minh Nhi nấu cơm rất ngon, cám ơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...