Quá Sớm

Hai tuần lễ sau tôi xuất viện, Hạ Ngang lái xe tới đón tôi và con gái, trước khi đi, Tần Bạch Liên và Tiểu Linh sửa soạn đồ dùng, Tần Bạch Liên mở một cái hộp màu xanh đậm ra, hoảng hốt lấy ra một đôi lắc tay nho nhỏ bằng vàng ròng cho tôi xem.

“Ai lại tặng đồ quý như vậy chứ?”

Tôi không khỏi sợ run người, liếc mắt nhìn sang cái hộp bao bên ngoài đáp: “Một người bạn học.”

Tần Bạch Liên mỉm cười sau đó cúi người vừa đi đôi tất hồng hồng cho con vừa nói chuyện với con: “Lê Tử à, giờ bà ngoại đưa con về nhà nhé?”

Tôi bật cười nhìn con gái đang được quấn trong chiếc khăn to, con bé xoay đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, bởi vì còn nhỏ nên mắt vẫn chưa thể mở hết, nhưng có lần Hạ Ngang nhìn con bé rồi nói với tôi: “Triều Ca, con gái của chúng ta trông rất xinh, nhất là đôi mắt, rất giống em.”

Hạ Ngang lái xe, tôi ngồi ở ghế phó lái, Tần Bạch Liên ôm con ngồi ghế sau, tôi thoải mái dựa vào ghế nghịch nghịch chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón áp út.

Ngước mắt nhìn lên những sợi râu mới mọc trên cằm anh, tôi vươn tay sờ lên đó rồi bảo: “Về nhà em sẽ cạo giúp anh, vừa rồi anh hôn con, con bé khóc, nhất định là tại râu của anh làm đau nó rồi.” Trong khoảng thời gian này, Hạ Ngang còn bận bịu hơn tôi nghĩ, trong 2 tuần lễ tôi nằm viện, anh xuất ngoại không dưới 3 lượt.

Tay trái Hạ Ngang điều khiển vô lăng, tay phải buông xuống cầm tay tôi, sau đó quay sang mỉm cười với tôi, tiếp tục nghiêm túc lái xe.

Hạ Ngang có một khối bất động sản ở khu biệt thự Hải Đô Loan của thành phố Z, bởi vì dự định sẽ sống một thời gian ở thành phố Z nên sau khi con được đầy tháng, chúng tôi liền nghe theo Tần Bạch Liên chuyển tới Hải Đô Loan, căn nhà tôi đang ở cách Hải Đô Loan rất gần, cho dù tôi với Hạ Ngang chuyển tới đây, mỗi ngày Tần Bạch Liên vẫn có thể tới thăm cháu gái của bà.

Những ngày sau trôi qua quá đỗi yên ả, tôi ở thành phố Z được 7 tháng, sau đó cả nhà ba người chuyển về căn nhà ở Lille Pháp.

ở Lille 2 năm, so với thành phố Z tôi lại thích nơi đó hơn. Tôi thích hàng cây ngô đồng ở đó, thích những kiến trúc cổ kính trang nghiêm ở đó, thích quán cà phê tọa ở đầu đường ẩn náu trong một góc tĩnh lặng.

~

Khi con được tròn 1 tuổi, tôi trở về nước tham dự hôn lễ của Tần Bạch Liên và giáo sư Lý nhưng Hạ Ngang không thể về cùng với tôi. Trước khi về nước 6 ngày, tôi cãi nhau với anh sau đó tiến vào thời kỳ chiến tranh lạnh. Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, lần đầu tiên chiến tranh lạnh.

Tôi giữ ý định sẽ chiến tranh lạnh với Hạ Ngang 1 tuần rồi mới làm hòa, sau đó cùng về nước tham dự hôn lễ của Tần Bạch Liên, nhưng trước hôm về nước, anh lại bay đi San Francisco.

Cũng bởi vì dỗi nên tôi không báo cho Hạ Ngang đã mang theo con gái trở về thành phố Z. Cả thế giới có hàng tỉ đôi vợ chồng, mỗi ngày đều có ngàn vạn đôi vợ chồng trình diễn tiết mục người vợ bị chồng chọc tức nên bỏ về nhà mẹ đẻ. Rồi khi chính loại tiết mục này phát sinh trên người tôi và Hạ Ngang, tôi thực sự không hiểu nhưng cho dù có không hiểu thì sự việc vẫn xảy ra. Hạ Ngang quả thật không hề dỗ tôi đã bỏ đi tới San Francisco, còn tôi cũng quả thực đã xách hành lý ôm con về thành phố Z.

Hôn lễ của Tần Bạch Liên với giáo sư Lý rất đơn giản, cả hai mời bạn bè người thân tới ăn một bữa cơm. Họ hàng và bạn bè của giáo sư Lý có ít nên ông mời cả những người học trò yêu tới, tôi xem danh sách khách mời, bên trong đó có Cẩn Du, cũng có Hà Tiểu Cảnh.


Về phía Tần Bạch Liên, khách mời lại càng ít, mời bà ngoại, cậu với em họ từ Thanh Đảo tới rồi những người hàng xóm thân quen.

Sau đó, cho dù có chưa tới bốn bàn tiệc rượu thì không khí vẫn náo nhiệt vô cùng.

Lúc tôi trang điểm cho Tần Bạch Liên, tôi trêu Tần Bạch Liên đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn làm mấy trò bày vẽ này, Tần Bạch Liên cười bảo tôi không hiểu.

Giọng điệu giống y như lúc Tần Bạch Liên trêu tôi lúc nào cũng nhớ Hạ Ngang, tôi nói câu “Mẹ không hiểu” kia.

Tôi cẩn thận kẻ hai hàng lông mày cho Tần Bạch Liên, trong lòng thầm nghĩ: Đối với tình yêu hay là hôn nhân, tôi có thể bảo kẻ trong cuộc thì u mê nhưng ở trong một phương diện khác, những người đứng xem sẽ vĩnh viễn không cảm nhận được nhưng cảm giác mà người trong đó nhận thấy. Những kiên trì, những giãi bày, những chứng minh, không ai có thể hiểu được chúng.

“Hạ Ngang bận rộn quá à?” Lúc trang điểm xong, Tần Bạch Liên hỏi tôi như vậy.

Tôi gật đầu: “Vâng, anh ấy bận rộn nhiều việc quá.”

Trong buổi hôn lễ, con được giao cho bảo mẫu, con được 1 tuổi đã bắt đầu sợ người lạ, ngoại trừ bảo mẫu Tiểu Linh vẫn luôn chăm sóc con bé, tôi và Hạ Ngang nữa thì con bé sẽ không cho ai bế.

Bởi vì sinh non nên bây giờ tuy con đã biết đi nhưng vẫn chưa vững, con bé biết gọi ba, gọi mẹ, cũng có thể nói ra một hai tiếng Pháp chưa rõ, cũng không biết là học được từ ai.

“Bây giờ chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay chào mừng cô dâu chú rể.”

Khi MC cầm microphone đứng trên bục giới thiệu Tần Bạch Liên và giáo sư Lý một cách rất nhịp nhàng thì tôi ở bên dưới lại cảm thấy thổn thức. Chỉ vừa mới đây thôi, Tống Lê Minh còn bay tới Pháp thăm con gái tôi, giờ ông cũng đã độc thân.

Tần Bạch Liên yêu Tống Lê Minh hơn 20 năm, không màng chuyện ông không cần bà, không để ý ông đã có vợ. Hơn 20 năm bà đều nhớ thương ông nhưng giờ Tống Lê Minh đã ly hôn, Tần Bạch Liên lại không hề do dự gả cho giáo sư Lý, không hề là ông, tình đã dứt, lòng liền kiên quyết.

Có hai bàn tiệc đều là học trò của giáo sư Lý, đều là một đám thanh niên, lúc uống rượu đều gọi nhau là sư huynh sư tỷ. Cẩn Du với Hà Tiểu Cảnh ngồi cùng một bàn, so với bàn bên kia, bàn của họ bởi vì có mấy thành viên tích cực nên không khí trên bàn ăn cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.

“Diệp Cẩn Du này, giáo sư của chúng ta cũng đã kết hôn rồi, cậu với Tiểu Cảnh dây dưa nhiều năm như vậy cũng nên tiến tới đi chứ?”

“Đúng, Tiểu Cảnh, sư huynh nói với em này, nếu em với Diệp Cẩn Du khôn thể tiến tới thì nhóm bọn anh sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.”

“Đúng, đúng, không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.”


“…”

Tiểu Linh ôm con tới, cô bé lè lưỡi với tôi: “Lê Tử vẫn luôn ăn vạ đòi tới cho nên em ôm con bé tới đây.

“Không sao đâu.” Tôi tiếp lấy con từ tay Tiểu Linh sau đó vờ trừng mắt với con. Con bé tuy mới được 1 tuổi nhưng đã biết lấy lòng rồi, còn quay sang mỉm cười với tôi rồi ghé vào vai tôi, cọ cọ mấy cái.

“Ai ui, Tiểu Lê Tử, ông là ông cậu của cháu đây.” Cậu tôi ở bên kia đang vỗ tay với con bé, muốn hấp dẫn sự chú ý của nó.

Sau đó con bé dường như rất hứng thú đối với những người đang ngồi đó, đôi mắt tròn tròn mở to nhìn chằm chằm sang bên đó.

Cẩn Du quay đầy nhìn về phía tôi. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng có đường chỉ thêu màu vàng nhạt, quần dài bằng tơ tằm màu ngà, rất hợp với bộ âu phục đang vắt ở trên ghế.

Chỉ thoáng nhìn một cái, khi tầm mắt anh liếc tới trên người con thì hơi dừng lại một chút. Mà lúc này, Hà Tiểu Cảnh đã đi tới.

“Đúng là một cô bé dễ thương.” Hà Tiểu Cảnh nói, sau đó vươn hai tay, “Mình có thể ôm con bé không?”

“Con bé sợ người lạ.” Tôi đáp.

Nhưng mà con nhóc bình thường không để cho ai ôm này, thấy Hà Tiểu Cảnh vươn tay, con bé cũng vươn đôi tay nhỏ bé ra.

Hà Tiểu Cảnh mừng rỡ tiếp lấy cục cưng trong lòng tôi sau đó trêu tôi: “Triều Ca ơi, con gái của cậu đáng yêu thế này, tớ chỉ muốn ôm nó đi thôi.”

“Tự mình sinh một đứa là được.” Em họ đột nhiên đáp trả lại một câu, không nặng không nhẹ.

Tôi mỉm cười. Có lẽ con bé rất hứng thú với cài áo trước ngực Hà Tiểu Cảnh nên nó dán lên ngực Hà Tiểu Cảnh nghịch cài áo của cô ấy, sợ con bé phá hỏng cài áo nên tôi gạt tay con bé ra.

Con bé quay lại mỉm cười với tôi, mặc kệ thế mà nghịch tiếp.

“Không sao đâu.” Hà Tiểu Cảnh nói sau đó ôm con bé tới bàn của cô ấy.


Em họ đẩy tay tôi: “Bế Tiểu Lê Tử về đi.”

Tôi: “Không việc gì, chỉ là ôm một chút mà thôi.”

Em họ bĩu môi sau đó nhếch cằm nhìn về phía Cẩn Du, chợt hỏi tôi: “Chị à, chị thật sự không yêu anh ta sao, tình cảm nhiều năm như vậy, thực sự có thể quên hết sao?”

Tôi quay đầu đáp: “Chị đã có anh rể của em rồi.”

Em họ nghịch ngợm cười đáp lại: “Em chỉ hỏi chơi thôi.”

“Tiểu Cảnh, em thích trẻ con như vậy thì sinh một đứa với Cẩn Du đi.”

“Hôm nay bọn anh uống rượu mừng của giáo sư, hôm sau sẽ đến uống rượu mừng của hai đứa.”

Bàn bên kia càng nói càng kích động, cục cưng lại rất im lặng, nhìn rồi lại nhìn, xem cái này ngó cái kia, rồi con bé cảm thấy hứng thú với Cẩn Du đang ngồi đối diện, chợt nhoẻn miệng cười với anh.

Nét tươi cười trên mặt Cẩn Du chợt cứng đờ lại.

“Để sư huynh làm chủ cho hai đứa.” Một người đàn ông khỏe mạnh chợt đứng lên, mặt đỏ bừng chỉ vào Cẩn Du nói: “Diệp Cẩn Du, hôm nay là ngày vui của giáo sư, chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội tụ họp lại, nay thấy chú với Tiểu Cảnh đều vẫn còn độc thân, bọn anh đây cũng sốt ruột thay hai đứa. Thời đại học cả hai vẫn luôn khiến mọi người hâm mộ, sau lại tự dưng chia tay khiến bọn anh không thể nào hiểu nổi, giờ bọn anh cũng không hỏi nguyên nhân, anh đã hỏi Tiểu Cảnh, con bé vẫn là thái độ cũ, giờ sư huynh hỏi chú một câu, rốt cuộc chú có muốn quý trọng người trước mắt hay không?”

Cảm xúc trong lòng mọi người chợt dâng trào.

“Diệp Cẩn Du, trả lời đi.”

“Diệp Cẩn Du, trả lời đi.”

“Diệp Cẩn Du, trả lời đi…”

Em họ: “Có trò hay rồi đây.”

Tôi không hứng thú đối với loại trò này, ngược lại lại lo lắng nhìn về phía bên đó, sau đó Diệp Cẩn Du rất có khả năng sẽ đồng ý, mà sau đó Hà Tiểu Cảnh cũng rất có khả năng sẽ kích động.

Một người bị vây trong trạng thái phấn khởi cực độ có thể làm ra những hành động không thể tưởng tượng được, ví như coi con gái của tôi là một bó hoa cưới mà ném văng ra.

Tôi nhờ Tiểu Linh ôm con về, Tiểu Linh gật đầu, lúc đang định đi tới, Cẩn Du đứng lên, mỉm cười đẩy tay người đàn ông kia ra, không mặn không nhạt đáp lại một câu: “Sư huynh, anh uống nhiều rồi.”

Dừng một lát, anh nhìn sang Hà Tiểu Cảnh đang ở bên cạnh rồi thu lại tầm mắt nói: “Ý tốt của mọi người em xin nhận nhưng em với Tiểu Cảnh thực sự không hợp nhau — em không xứng với cô ấy.”


“Aizzz.” Có người thở dài.

Sau đó mọi người bắt đầu lên tiếng làm hòa, tuy không khí trên bàn ăn không còn vui vẻ như trước nhưng cũng khôi phục được 7, 8 phần.

Bữa tiệc chấm dứt, điện thoại trong túi chợt reo lên, đưa con gái cho Tiểu Linh, tôi tới phòng nghỉ khách sạn tiếp điện thoại.

“Có chuyện gì?”

“Tốt lắm, không cần anh quan tâm.”

“Không phải không để ý tới em sao, anh gọi điện thoại tới làm gì?”

“…”

Ngắt điện thoại, lúc đang định đi khỏi, đầu hơi nghiêng một chút thì chợt thấy một bóng người đứng cách đó không xa. Người nọ thu lại nét tươi cười vừa rồi trên bàn rượu, giờ anh đang nhíu mày, lại còn hút thuốc. Ánh sáng ở khu hút thuốc có cường độ kém hơn hẳn ánh đèn thủy tinh ở phòng ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo, tưởng chừng như mỗi lần hút thuốc còn có làn khói trắng từ miệng anh bay ra.

Tôi xoay người đi nhưng cổ tay chợt bị giữ chặt lấy, tôi suýt nữa thì lảo đảo ngã xuống nhưng người nọ cũng không quan tâm, dựa vào sức lực mạnh mẽ mà kéo tôi đi, vào thang máy rồi ấn lên tầng 25.

“Anh điên rồi, Diệp Cẩn Du.”

Cẩn Du nhìn về phía tôi, vô cùng bình tĩnh: “Anh không điên.”

“Vậy anh đang làm cái gì?” Tôi lớn tiếng quát.

Cẩn Du không trả lời câu hỏi của tôi, bàn tay kéo tôi vẫn chưa lúc nào buông ra, thang máy dừng lại ở tầng 25, anh kéo tôi bước ra ngoài, lướt qua hành lang, cuối cùng đứng trước một căn phòng, sau đó anh móc thẻ mở cửa phòng.

Anh dùng chân đá văng cửa phòng rồi kéo tôi vào trong, sau đó anh tiếp tục đóng mạnh cửa lại, tất cả hành động đều vô cùng liền mạch lưu loát.

“Anh có bệnh à.” Tôi quát.

Cẩn Du ghìm chặt tôi, đôi mắt hung hăng nhìn tôi chằm chằm: “Tần Triều Ca, ly hôn với Hạ Ngang ngay có biết không, ly hôn với cậu ta ngay!”

“Anh có bệnh à.” Tôi nghiêng đầu nói.

Cẩn Du nhìn tôi từ trên cao, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo nhè nhẹ: “Em con mẹ nó mới có bệnh, đừng nói với anh em không biết bây giờ Hạ Ngang đang làm cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận