Ta không kịp suy nghĩ nhiều, vừa trông thấy con mãng xà kia nhe nanh lao tới, ta vội vàng ném mai Kim Quy lên. Mai Kim Quy toả sáng rực rỡ trên đầu ta và Hạc Quân Trạch, hình thành một tấm chắn màu vàng kim bao phủ cả ta và hắn. Nhưng vì ta pháp lực không cao, mai Kim Quy dưới sự khống chế của ta, chỉ có thể tạo thành một cột sáng vừa đủ cho ta và hắn.
Ta vui mừng đắc ý vỗ tay rồi nhảy lên một cái, nhưng ta quá sơ suất đã thoát khỏi cánh tay Hạc Quân Trạch, ta lại quên mất mình là rùa, không thể nhảy, thế là té ngã ra khỏi phạm vi bảo vệ của mai Kim Quy.
Con mãng xà kia không bỏ lỡ thời cơ, lập tức táp ta một cái, Hạc Quân Trạch lao tới kéo ta vào trong vòng bảo vệ, ôm chặt ta trong lồng ngực. Nhưng vẫn chậm một nhịp, răng nanh của của mãng xà đã cắm vào lưng ta.
Hạc Quân Trạch ném một sợi lông ngũ sắc rực rỡ lấp lánh về phía mãng xà. Sợi lông cắm phập vào giữa đỉnh đầu nó. Con mãng xà đau đớn giãy giụa, lồng lộn xô đổ toàn bộ cây cối đá tảng xung quanh, nhưng nó cũng không thể thoát khỏi số phận bị giết chết, dần dần ngã xuống, mềm nhũn như một đống bùn.
Lúc này ta cảm thấy trên lưng có chút đau xót, đầu óc cũng choáng váng, không thể nhìn rõ được mọi vật xung quanh nữa. Ta thút thít trong lồng ngực Hạc Quân Trạch:
"Sư tôn… sư tôn... ta có chết không… ta đau quá..."
"Đau ở đâu?"
"Đau ở đây!" Ta chỉ chỉ sau lưng.
Hắn đưa tay sờ soạng một lúc, sắc mặt nghiêm trọng. Ta thấy vậy càng hốt hoảng, hỏi hắn: "Sư tôn, ta sắp chết rồi, người hứa cho ta vào học viện nhập học được không?"
Hắn nhướng mày nhìn ta, ta được thể lại vòi vĩnh: "Cho ta vào phân viện Hạc Tôn luôn được không? Dù sao ta cũng chỉ cần mặt mũi cho Quy tộc thôi… không làm ảnh hưởng danh tiếng học viện đâu. Ta sắp chết rồi mà."
Hắn không nói gì, chỉ đưa một tay ra kéo lại phần ngực áo mình. Ta hiểu ý hắn, ta vốn dễ dạy kia mà, ý hắn là muốn vào được học viện, không chỉ phải tặng mai Kim Quy, mà còn phải cho hắn sờ yếm!
Ta ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay hắn, đưa tới trước ngực ta.
"Ngươi làm gì vậy?" Hắn buồn cười hỏi.
"Cho ngươi sờ yếm…"
Hắn nén cười: "Sờ yếm chỉ là đền bù cho việc ngươi dám sờ ta, còn việc vào học viện là việc khác…"
"Nhưng lúc nãy là do ta đã bảo vệ ngươi, nên mới bị thương kia mà!" Ta uất ức kể công.
"Dường như là, bổn tôn cứu mạng ngươi khỏi miệng rắn đấy!"
Ta vô cùng lý trí, trả lời: "Nhưng ta sắp chết mà, có cứu được đâu?!"
"Ai nói ngươi sắp chết?"
"Không phải sao?"
Hắn cười bảo: "Không sao, trầy xước mai rùa thôi. Vài ngày sẽ khỏi."
"Nhưng sao ta lại choáng váng như vậy, ta hoa mắt rồi."
Hắn cười cười: "Đói bụng thôi!"
Ta xấu hổ. Đúng rồi, lúc nãy còn chưa ăn hết lương khô thì đã gặp hắn.
"...Vậy, vậy ta phải làm sao mới được nhận vào học viện?" Ta cố níu kéo.
"Với tư chất của ngươi, thì không thể trở thành học sinh học viện Vạn Yêu được, càng không thể vào phân viện Hạc Tôn... Chỉ là muốn gia nhập vào dưới trướng bổn tôn, thì không nhất thiết phải làm học sinh."
"Vậy thì làm gì?"
"Sư nương của bọn họ, phu nhân của ta."
"...."
_____________
Mãi sau này, khi ta đã là sư nương của phân viện Hạc Tôn nhiều năm, Quy tộc của ta cũng rỡ ràng cả họ, ta mới phát hiện ra. Tối hôm đó, hắn chẳng cần trăn gấm áp trận gì cả, hắn chỉ là đột nhiên muốn ăn thịt trăn mà thôi! Hơn nữa, ngày tháng sau đó, hắn không có việc gì làm, lại thích sờ yếm ta. Ta uất ức nói ta đã cho hắn sờ đủ mười lần rồi, hắn lại bảo, vì ta cũng đã sờ hắn thêm nhiều lần, nên lễ vật bồi thường đương nhiên phải tăng lên. Lúc ôm mai Kim Quy đi tặng quà sinh thần cho hắn, thật sự ta không ngờ, cuối cùng mình lại trở thành một món lễ vật, mà còn là lễ vật tặng kèm, đúng là không đáng...
"Phu nhân?"
Hắn lại gọi ta rồi. Ta phải cho hắn sờ yếm thôi.
- --------hoàn--------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...