Quà Sinh Thần Của Sư Tôn

Ta có hơi sửng sốt ngước mắt lên: "Thì là tiểu bảo bảo đó, trông đệ đáng yêu thế cơ mà?!"

"Hừ!" Đứa bé hừ lạnh, chấp tay sau mông như một ông cụ non, lại ngẩng đầu quan sát chung quanh, bằng một khuôn mặt hết sức tập trung, cũng không thèm để ý đến ta chút nào.

Ta nghĩ thầm, hẳn là hắn đi lạc rồi, loại chuyện như thế này lúc ta còn nhỏ, ta gặp phải rất thường xuyên còn gì?

"Đệ không cần phải lo lắng đâu, nhà đệ ở đâu, ta đưa đệ về?"

Đứa bé quay lại, liếc ta một cái nói: "Ai nói với ngươi là ta muốn về?"

"Đêm hôm khuya khoắt, đệ chỉ là một đứa trẻ, ở trong rừng làm gì?"

"Bắt trăn!"


"Đệ mới bao lớn? Chơi gì không chơi lại chơi bắt trăn, đệ là con cái nhà nào?"

"Không liên quan đến ngươi, ngươi đi đi!" Đứa bé nhíu mày quay lại nhìn ta, nói.

Ta đột nhiên cảm thấy bộ dạng phụng phịu giận dỗi của tên nhóc này rất đáng yêu. Phụ thân ta dạy, phải biết yêu thương và chăm sóc trẻ nhỏ. Ta không thể để hắn ở lại giữa nơi núi rừng hoang vu như thế này được, lỡ như lại có thêm một con trăn gấm nữa xuất hiện thì sao? Vì thế, ta tỏ ra hết sức hòa nhã, trèo lên trên tảng đá ngồi xuống bên cạnh hắn, lại móc một cái kẹo đường ra, dỗ ngọt hắn:

"Đệ ngoan đi, nói cho ta biết đệ ở đâu? Ta cho đệ ăn kẹo đường nhé!"

Hắn quay lại nhếch mép, nhìn ta rồi lại nhìn cái kẹo, im lặng một lúc lâu hắn mới hất cằm: "Bên kia ngọn núi!"

Bên kia ngọn núi chính là học viện Vạn yêu, chẳng lẽ tên nhóc này là là tôn tử của một vị sư tôn nào đó? Đúng rồi, quần áo và phong thái của hắn đều toát ra khí chất trích tiên, nếu để hắn lớn thêm vài năm nữa nhất định sẽ trở thành tai hoạ của chúng sinh.

"Thật là trùng hợp ta cũng đến học viện Vạn Yêu ghi danh đấy! Đệ là hài tử của vị sư tôn nào sao?"

"Hài tử?" Hắn liếc ta một cái, nhíu mày hỏi lại.

"Không phải sao?"

Hắn im lặng không trả lời, ta nghĩ mười phần thì hết tám hắn trốn nhà ra ngoài chơi, cho nên hắn không muốn thừa nhận thân phận của mình, sợ sẽ đến tai phụ mẫu sau đó bị xử phạt, ta cũng thường như vậy, ta hiểu mà.


Đúng lúc này thì có tiếng sột soạt vang lên từ bụi rậm ở trước mặt, hắn quay người lại phất tay một cái. Từ ngoài xa ba dặm, một con trăn gấm nhỏ hơn con ban nãy một nửa, chợt bắn lên không trung, rồi nổ tung ra trăm mảnh, đến cả máu thịt cũng bốc cháy thành tro bụi trước khi rơi xuống đất. Ta há hốc mồm: "Đệ...đệ lợi hại vậy sao?"

"Ngươi cho là ai cũng giống mình hay sao? Cầm pháp bảo lại không biết sử dụng, ném ra như chọi cầu ấy, may mắn cho ngươi là ném trúng chỗ hiểm nếu không con trăn kia có thể nuốt cả người vào bụng đấy!"

"Nhưng lúc nãy rõ ràng ta trông thấy đệ bị con trăn kia đuổi theo khắp nơi cơ mà?" Ta không chịu thua.

Hắn chỉ chỉ mấy đường ngoằn ngoèo trên mặt đất do con trăn kia để lại, nói: "Đây là trận pháp, ta muốn con trăn kia vào trận, làm tướng áp trận cho ta, hôm nay tinh tú soi chiếu, rất phù hợp để gia tăng tu vi, khôi phục nguyên khí. Ngươi đột nhiên xông vào, phá hủy chuyện tốt của ta, giết chết tướng áp trận của ta!"

Ta ngớ người một lúc, sau đó cúi đầu, lí rí nói: "Ta xin lỗi...ta…"

Hắn đột nhiên đứng lên, đi tới kề sát mặt vào mặt ta, phả hơi thở thơm như hoa lan vào mặt ta, thì thầm: "Ngươi phải bồi thường cho ta!"

Ta sửng sốt ngẩng đầu lên, ôm ghì lấy tay nải của mình: "Ta nghèo lắm, ta không có tiền không thể bồi thường cho ngươi được…"

"Chẳng phải ngươi có pháp bảo Kim Quy trong người hay sao?" Hắn híp mắt.


"Không được. Cái này là quà của nhà ta hiếu kính Hạc sư tôn. Nếu đưa cho ngươi, ta sẽ không còn gì làm lễ vật, phụ thân, mẫu thân của ta sẽ rất thất vọng, ta cũng sẽ không được trở về nhà nữa…"

"Hiếu kính Hạc sư tôn?"

"Đúng vậy, phụ thân ta nói, ngày mai là sinh thần của hắn, nếu ta đến sớm tặng lễ vật cho Hạc sư tôn xong, thì lúc chọn học sinh, không những ta chắc chắn được nhập học mà còn có nhiều cơ hội được vào phân viện Hạc Tôn hơn…."

"Cũng đúng, với tư chất của ngươi thì đúng là khó mà được chọn…"

Ta cúi đầu, ta cũng không muốn mình kém cỏi như vậy, nhưng ngoại trừ mai ta cứng, đi đường thong thả, đầu óc đơn giản một chút... thì ta thật sự không nghĩ ra mình có ưu điểm gì… nhưng ta sẽ không bỏ cuộc đâu, hy vọng của toàn bộ Quy tộc đời này chỉ còn lại có một mình ta, cho nên ta tuyệt đối không thể đưa mai Kim Quy cho tên nhóc này được.

Dường như hắn có thể đọc được suy nghĩ của ta, hắn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Không bồi thường bằng mai Kim Quy cũng được, nhưng ngươi đã đánh chết con trăn của ta thì phải trở thành tướng áp trận cho ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận