Chu Lê chỉ cảm thấy cạn lời: “Ta đi hỏi viện trưởng của các ngươi một chút, sao đột nhiên lại phá đi bức tường của ta?”
Nói, xoay người muốn đi.
Thẩm Việt vội đứng dậy không ngừng đuổi đến trước mặt: “Nàng đừng đi!”
Chu Lê cau mày: “Ngươi mau tránh ra, ta còn muốn kêu hắn đắp tường lại cho ta, ta thuê là nửa viện độc lập, chưa từng nói muốn thuê chung.”
Thẩm Việt vẫn không cho đi, liếc nhanh nàng một cái, tựa hồ rất ngượng ngùng nói: "Hiện giờ nàng đi tìm viện trưởng cũng vô dụng.”
Chu Lê kinh ngạc: “Vì cái gì?”
Thẩm Việt cúi đầu xuống: “Bởi vì…… Bởi vì ta sớm đã mua lại viện này từ chỗ viện trưởng rồi.”
“Cái gì?” Chu Lê kinh hãi, “Ngươi mua rồi?”
Nàng đứng hình trong chốc lát mới phản ứng lại: “Nói như vậy, hiện giờ ngươi là chủ nhà của ta?”
Thẩm Việt gật đầu.
Chu Lê chỉ cảm thấy không lấy được hơi, im lặng trong chốc lát, phát hiện nói nữa cũng không thay đổi được gì, dứt khoát bước nhanh trở về phòng, phanh một cái đóng cửa lại.
Thẩm Việt nhìn trong chốc lát, cũng không đi qua, xoay người trở về bên sân kia của mình.
Sắc trời đêm đen, Thẩm Việt nằm thẳng ở trên giường, đôi tay nắm chéo trước ngực, yên tĩnh trong phòng, đột nhiên vang lên một trận tiếng bụng đói kêu vang.
Hắn nhíu nhíu mày, xoay người, đổi thành tư thế nằm nghiêng.
Thu xếp một ngày để phá tường, sợ trước khi A Lê trở về còn chưa phá xong, liền thúc giục mười người thợ ngoã đẩy nhanh tốc độ, kết quả cơm chiều cũng chưa ăn, lúc này dạ dày bắt đầu kháng nghị với hắn.
Hắn nhắm mắt lại, quyết định "ăn no nê" một lần 'Luận Ngữ'.
“Tử viết: Phạn sơ thực ẩm thủy, khúc quăng nhi chẩm chi, lạc diệc tại kỳ trung hĩ.
Bất nghĩa nhi phú thả quí, ư ngã như phù vân..”
Bỗng nhiên, một mùi hương trứng gà chiên từ ngoài cửa sổ thẩm thấu vào trong, quang quẩn ở chóp mũi hắn.
“Ư ngã như phù vân, như phù vân, như……”
Hắn mở mắt ra, ngồi dậy.
Nghĩ thầm, đến giờ này rồi, gần đây còn nhà ai đang nấu cơm à?
Hắn khoác áo choàng, thắp ngọn đèn dầu, mở cửa ra khỏi phòng.
Nhìn chung quanh, khắp nơi trong bóng tối, không có tường viện vắt ngang, hắn liếc mắt một cái liền thấy nhà bếp Chu Lê đang lộ ra ánh sáng.
Trong lòng hắn vui vẻ, cất bước đi đến.
Buổi chiều khi Chu Lê trở về có chút mệt, tính nghỉ ngơi một chút rồi mới dậy làm cơm tối ăn, nhưng bị việc hủy đi bức tường làm náo loạn, cơm cũng quên làm, ngủ một giấc mới bò dậy nấu mì trứng ăn.
Trứng gà mới vừa chiên xong, bỏ vào trong chén, lại đổ vào trong nồi vừa chiên trứng gà một gáo dưới nước, “Xèo ——” dầu nóng còn sót lại gặp nước lạnh, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đậy nắp nồi lên, nàng gắp một chút trứng chiên dòn rụm lên ăn, vào miệng nuốt xuống, phát ra từng trận giòn vang, nàng không khỏi gật gật đầu, như đang tán thưởng hương vị trứng chiên, lại như đang tán thưởng trù nghệ của mình.
Thẩm Việt đi tới, vừa lúc thấy cảnh Chu Lê gắp một miếng trứng chiên ăn, hắn không đành lòng quấy rầy, ngừng lại ở cửa nhà bếp.
Tay trái hắn cầm theo ngọn đèn, tay phải đặt trên khung cửa, nhìn vẻ mặt A Lê ăn thỏa mãn, nàng nuốt xuống một miếng, hầu kết Thẩm Việt cũng lăn lộn theo một chút.
Ngay sau đó dạ dày lại phát ra một trận tiếng vang.
Ban đêm vốn dĩ đã an tĩnh, “Tiếng vang” này tuy rằng không lớn, nhưng vẫn truyền vào tai Chu Lê.
Nàng theo tiếng nhìn phía cửa, chỉ thấy Thẩm Việt đang đứng tại chỗ đó, bị dọa sợ nhảy dựng lên.
“Nửa đêm, ngươi không ngủ, ở chỗ này làm gì?” Chu Lê buột miệng thốt ra.
Nàng còn đang nổi nóng, nói chuyện không chút nào khách khí.
Thẩm Việt cười đi đến bên cạnh Chu Lê, nhìn chằm chằm chén trứng chiên trên bệ bếp, lại nhìn về phía nàng: “Ban đêm ngủ không được, nên dậy đi một chút, không ngờ nàng cũng chưa ngủ.”
Chu Lê nhìn nhìn mặt hắn, lại dời tầm mắt đến bụng hắn, về sau thu hồi ánh mắt, không nói chuyện.
Nước trong nồi nóng, Chu Lê mở nắp nồi, ném một miếng mì vào trong nước sôi, dừng một chút, lại ném thêm một miếng mì khác vào, tiếp theo lại vói chiếc đũa vào trong nồi quấy vài cái.
Lại vòng ra sau lưng Thẩm Việt đến trước cửa lò, ngồi xổm xuống nhặt cùi bắp lên ném vào trong lò, tách tách một chút, lửa trong bếp lò biến cao hơn.
Thẩm Việt thấy Chu Lê không phản ứng đến hắn, cũng không giận, vẫn nhìn nàng, bên môi trước sau đều ngậm ý cười.
Ánh lửa trong lò chiếu vào gương mặt Chu Lê, như đang tô điểm trên da thịt trắng nõn của nàng một lớp phấn mặt, bên tai có vài sợi tóc rũ xuống, hết sức nhu mỹ mê người.
Lửa lớn không sai biệt lắm, Chu Lê đứng dậy, lấy ra hai cái chén không, bỏ vào hai phần gia vị.
Vớt một chén mì mang đến cái bàn nhỏ trong nhà bếp, vừa ngồi xuống vừa nói: “Trong nồi còn mì, ngươi muốn ăn thì tự làm.”
Thẩm Việt sửng sốt, nhìn về phía một chén gia vị khác còn dư trên bệ bếp, nhất thời kinh hỉ không thôi.
Chu Lê không hề quản hắn, gắp trứng gà chiên lên trên mì sợi, từ từ ăn.
Thẩm Việt vội vớt mì, mang đến ngồi xuống đối diện Chu Lê.
Ăn một lát xuống bụng, cảm giác thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Ăn một chút thức ăn, không còn đói bụng như trước, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lê.
“A Lê, cảm ơn.”
Chu Lê chỉ làm như không nghe thấy, cũng không để ý đến hắn.
Thẩm Việt tự biết, mình sử dụng kế phá hủy hôn sự của A Lê cùng Vương Hứa, A Lê một chốc một lát cũng chưa thể tha thứ cho hắn, không nói chuyện với hắn là hết sức bình thường, tối nay có thể nhân lúc nấu mì làm cho hắn một chén, hắn đã vui mừng khôn xiết, cũng không dám mong cầu quá nhiều.
Nhà bếp được chiếu sáng bằng ngọn đèn dầu, hai người cứ như vậy ngồi đối diện trên bàn ăn, khói từ chén bốc lên nghi ngút, mỗi khi Thẩm Việt ăn một miếng, tâm được lấp đầy một phần, cảm giác như vậy, không giống lúc quây quần ăn cơm cùng cha mẹ muội muội trên một cái bàn, cảm giác này thỏa mãn giống như mùa hè oi bức được ăn dưa hấu, lại giống như vào đông được uống một chén canh thịt nóng.
Chờ ăn xong, Chu Lê đứng dậy, tính cầm chén đi rửa sạch, Thẩm Việt vội vàng đoạt chén trong tay nàng: “Để ta rửa cho.”
Chu Lê duỗi tay muốn lấy lại cái chén: “Không cần.”
Thẩm Việt sao lại để nàng rửa, lập tức bưng chén đi đến bên bệ bếp, bắt đầu xắn ống tay áo: “Thời giờ không còn sớm, nàng ngủ đi, cũng chỉ có hai cái chén một cái nồi, nàng yên tâm, khi ở nhà ta cũng thường rửa lắm, bảo đảm rửa sạch sẽ cho nàng.”
Chu Lê nhìn bóng dáng hắn, thấy hắn xắn tay áo, quen tay quen chân đi đến lu nước múc nước vào bồn rửa chén, thần sắc nghiêm túc như khi hắn đọc sách, không biết như thế nào, hốc mắt Chu Lê đột nhiên nóng lên.
Sợ bị Thẩm Việt thấy, cũng không khách khí, xoay người rời đi, trở về phòng.
Thẩm Việt rửa xong chén, khi đi ra khỏi nhà bếp, ánh nến trong phòng Chu Lê sớm đã tắt.
Chợt thoáng nhìn cửa sổ phòng nàng chưa đóng kỹ, bị một chút gió đêm thổi vào, nửa bên cửa sổ bị thổi mở ra, một trận gió lạnh lọt vào trong.
Thẩm Việt thấy vậy, lập tức đi qua, lấy ngọn đèn chiếu sáng trong phòng, chỉ thấy trên giường cách đó không xa, Chu Lê nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang ngủ ngon lành.
Hắn nhẹ nhàng kéo song cửa sổ đóng kín, mới đi về phòng mình ở bên kia.
Chờ ánh đèn ngoài cửa sổ biến mất, trong bóng tối, Chu Lê mở bừng mắt, một giọt nước mắt lẳng lặng chảy xuống, thấm ướt bên gối.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Ngày hôm sau, Chu Lê sớm rời giường đi chợ, mua một cuộn dây thừng cùng một ít vải bố trở về, làm một bức tường vải bố, vắt ngang tại vị trí vách tường trước kia, tấm vải mềm mại ngăn cách hai bên một lần nữa.
Khi Thẩm Việt từ thư phòng ra ngoài, Chu Lê đang gia cố bức tường vải bố, nhìn bức tường vải kia bay tới bay lui trong gió, Thẩm Việt không khỏi nở nụ cười.
Chờ treo xong tường vải bố, Chu Lê liền đi đến trước cửa hàng tiếp đón khách, Thẩm Việt không cùng đi qua, rốt cuộc không thể quấn chặt Chu Lê, để tránh nàng càng thêm phiền chán hắn.
Tới hoàng hôn, Chu Lê đóng cửa, thu dọn trong tiệm xong, xốc mành lên trở lại hậu viện, ai ngờ còn chưa đi được hai bước, trước cửa hàng liền vang lên tiếng đập cửa, mơ hồ còn nghe được một tiếng kêu: “A Lê, A Lê, mở cửa....!mở cửa.”
Thanh âm này không khó phân biệt lắm, đúng là Vương Hứa tới.
Chu Lê mím môi, nên tới trước sau cũng sẽ tới.
Nàng xoay người, lại lần nữa đi ra trước cửa hàng, mở cửa nhỏ.
Vương Hứa quả nhiên đứng ở ngoài cửa, bộ dáng có rất nhiều lời muốn nói.
Chu Lê nghĩ đến Thẩm Việt ở hậu viện, để Vương Hứa thấy được không tốt lắm.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Hai người đi trên đường, Chu Lê vẫn luôn cúi đầu, trên chuyện này, nàng rất có lỗi với Vương Hứa.
“A Lê, nương muội hôm nay từ hôn ta, là ý của muội sao?” Vương Hứa vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn nàng hỏi.
Chu Lê cắn răng gật đầu: “Chuyện này là ta thực xin lỗi huynh.”
Vương Hứa không nói tiếp, hai người bước đi chậm rãi, đi trên đường hoàng hôn rộn ràng nhốn nháo.
Bất tri bất giác đi đến một góc đường dân cư thưa thớt, Vương Hứa ngừng lại.
“Chuyện giữa muội và Thẩm tam thúc ta nghe nói rồi, người ở Thẩm gia thôn nói, ngày ấy muội khóc thật sự lợi hại, có phải……” Vương Hứa chần chờ một lát, nói, “Có phải hắn khi dễ muội không? Cho nên muội mới muốn từ hôn ta.”
Chu Lê vẫn rũ đầu, không dám nhìn hắn: “Không có, huynh đừng nghe lời bậy bạ mấy người trong thôn nói, không có ai khi dễ ta hết.”
“Vậy chính là…… Muội thích hắn?”
Chu Lê bỗng chốc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt liếc sang hướng khác, không trả lời.
Vương Hứa đột nhiên cười một chút: “Ta hiểu rồi.”
Chu Lê lấy ra một bao đồ từ tay áo, bên ngoài dùng khăn tay bao lấy.
Nàng mở khăn tay, lộ ra một con Tì Hưu bằng bạc, cùng một cây trâm bạc.
Vương Hứa nhìn thoáng qua, rất nhanh đã nhớ được, đây là vào hơn hai năm trước, A Lê khai trương cửa hàng mới, hắn lấy bạc trong nhà đi đánh ra, đặc biệt đưa cho nàng.
“Cái này, quá quý trọng, Vương đại ca, huynh vẫn nên lấy về đi thôi, tương lai đưa cho tẩu tử mang.” Nói, Chu Lê đưa Tì Hưu cùng cây trâm qua.
Vương Hứa nhìn hai món đồ bạc trên khăn tay màu vàng nhạt, trong ánh hoàng hôn mùa đông lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn duỗi tay, nhặt cây trâm hoa lê kia lên, gắn vào búi tóc cho nàng.
“Nếu đã tặng muội, không có đạo lý lại lấy về, hai người chúng ta không có duyên phu thê, muội gọi ta một tiếng đại ca, ta vẫn đồng ý, đại ca tặng đồ cho muội, muội cứ nhận lấy.”
Chu Lê ngước mắt: “Vương đại ca!” Đôi mắt hạnh bỗng nhiên chứa chút hơi nước.
Vương Hứa thấy bộ dáng nàng như muốn khóc, trong lòng vừa mềm lại vừa đau, gắn xong trâm bạc, hắn nhịn không được nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng: “Đừng khóc, chỉ cần muội sống tốt, Vương đại ca liền thấy đủ.”
Nước mắt Chu Lê rào rào chảy xuống, cũng không biết nói cái gì nữa, cuối cùng cũng chỉ nói: “Thực xin lỗi.”
Mà ở nơi xa bên phố đối diện, Thẩm Việt đứng dưới mái hiên một cửa hàng, lẳng lặng nhìn cảnh này.
Nam tử cao lớn tinh tráng duỗi tay cài trâm cho nàng, còn sờ đầu nàng, trong mắt nam tử tràn đầy thương tiếc, trong mắt nữ tử đầy ngấn lệ.
Hắn nghe không được bọn họ đối thoại, nhưng cũng vì như thế, trong lòng hắn bắt đầu hốt hoảng.
Dưới mái hiên nhàn nhạt âm u, bao phủ cả người hắn trong đó, trong mắt hắn âm trầm, giống như bầu trời có thể rơi tuyết bất cứ lúc nào.
Vương Hứa đi rồi, trong lòng Chu Lê đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực, mắt thấy sắp vào đêm đen, nàng lại không muốn về nhà sớm như vậy.
Đi ngang qua quán rượu bên đường, ngọn cờ trước cửa tiệm rượu phất phơ trong gió nhẹ, một mùi rượu say lòng người bay tới, nàng bỗng nhiên dừng chân, chuyển bước chân, đi vào trong.
Chờ nàng trở ra, trên đường phố đã thành một mảnh đen tối, ngẫu nhiên chỉ còn mấy cửa hàng có treo đèn lồng, miễn cưỡng chiếu sáng một chút trên mặt đường.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo đi xuống bậc thềm ngoài quán rượu, đầu choáng váng, dưới chân vô ý, ba bước làm thành một bước đi xuống, khó khăn té ngã xuống.
May mắn có người kịp thời xuất hiện đỡ lấy, mới không đến nỗi té xuống trên mặt đất.
Nàng ngẩng đầu, nhìn nhìn người đỡ nàng, về sau còn nhìn hắn cười: “Ngươi là ai nha?”
Thẩm Việt nghe mùi rượu nồng nặc trên người nàng, không khỏi nhăn mày: “Đi, ta đỡ nàng trở về.”
Nói, liền đỡ người đi về phía trước, ai ngờ cô nương say rượu một tay đẩy hắn ra: “Ta không muốn về, tam thúc ở nơi đó.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Việt trầm trầm, cũng lười cãi nàng, duỗi tay vớt tới, bế cả người nàng bay lên không trung.
Nữ tử trong lòng ngực ước chừng đã rất say, bị hắn ôm như vậy, cũng không phản kháng, ngược lại thuận theo nép vào ngực hắn, nhắm mắt lại, làm như ngủ rồi.
Một đường đi trở về nhà, Thẩm Việt không có chìa khóa cửa hàng, đành phải ôm Chu Lê đi về phía viện mình ở.
Tới cửa, hắn buông nàng xuống, móc chìa khóa ra mở cửa.
Cửa mở, hắn đỡ người tiến vào trong viện, hắn vốn định đỡ nàng về phòng, còn chưa qua khỏi bức tường vải bố kia, Chu Lê tựa hồ đã tỉnh lại, lẩm bẩm nói: “Thẩm Việt, có phải ngươi gạt ta không?”
Người say rượu nói chuyện, có đôi khi lại nói không đầu không đuôi như vậy.
“Lừa nàng? Lừa nàng cái gì?”
Chu Lê đẩy hắn ra, thất tha thất thểu, thối lui đến dưới tàng cây cam bên cạnh, đôi tay vịn lấy thân cây: “Ngươi nói ngươi bị thương, ngươi nhất định đang gạt ta, chính là vì để ta đồng tình với ngươi.”
Thẩm Việt thấy cả người nàng lung lay sắp đổ, lại lần nữa tiến lên đỡ nàng: “Nàng uống nhiều, đừng suy nghĩ miên man.
Ta nói rồi, nếu nàng không tin, có thể tự tay thử xem.”
Thẩm Việt bất quá chỉ thuận miệng, không ngờ, kế tiếp liền nghe nữ tử say rượu nói: “Ngươi nói ta không dám sao? Ta nói cho ngươi biết, Thẩm Việt, nếu để ta biết ngươi gạt ta, ta có chết cũng không gả cho ngươi.”
Màn đêm đen tối, Thẩm Việt thấy không rõ khuôn mặt nàng, chỉ có thể ngửi được mùi rượu say lòng người trên người nàng, cùng với hương vị nhàn nhạt thuộc về riêng nàng, hắn bỗng nhiên nhớ tới khi hoàng hôn, cảnh nhìn thấy ở góc đường kia, ánh mắt hắn ẩn nấp trong bóng tối, thanh âm trầm khàn:
“Nàng thật sự muốn thử? Nàng có thể nghĩ cho kĩ, nếu thử, từ giờ trở đi, nàng chính là người của ta.”
Hắn vươn tay, bắt lấy cổ tay nàng, kéo đến trước người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...