Chu Lê bị buộc đến trong một góc, co quắp nói: “Không, không sửa cái gì, chỉ là nương nhận Bảo Nhi, ghi tên Bảo Nhi vào gia phả thôi.”
“Còn gì nữa?” Thẩm Việt mặt lạnh hỏi.
Chu Lê cúi đầu không dám nhìn hắn: “Tam thúc sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này?”
Thẩm Việt cười lạnh một chút: “Ta hôm nay mới biết được, ngươi cư nhiên chịu vì trượng phu đã chết của ngươi thủ tiết cả đời.”
Chu Lê cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, lời này của tam thúc sao nàng nghe không hiểu gì hết: “Có ý gì?”
“Có ý gì?” Thẩm Việt hừ lạnh một tiếng, “Một nữ tử, vì biểu đạt trinh tiết, chủ động đưa ra ý tưởng, khoanh mực đỏ ngay tên mình trên gia phả, coi như chung thân không hề gả, giữ vẹn trung trinh.
Loại cách làm này của tổ tiên, ngươi làm sao biết được?”
“A? Tam thúc, có phải thúc nhầm hay không……”
“Chu Lê!” Thẩm Việt đánh gãy lời nàng, lần đầu gọi thẳng tên nàng, “Ta nói cho ngươi biết, ta từng đáp ứng ca ca ngươi chiếu cố ngươi, nếu ngươi quyết định cô độc sống quãng đời còn lại, như vậy Thẩm Việt ta, cũng chung thân không cưới.”
nhamy111: Chứ gì nữa, vợ không chịu gả, vậy thì cưới ai, tức cái lồng ngực hà
Nói xong, phất tay, nhanh chóng rời đi.
“Tam……” Chu Lê cuối cùng không gọi hắn lại
Nàng không ngờ, tam thúc cư nhiên lại nói ra như vậy, đây ý là nếu nàng không gả, hắn cũng không cưới sao? Chỉ là cho dù nàng không phải khoanh mực đỏ biểu hiện trung trinh, cho dù chỉ là thả vợ, nhưng nàng cũng không tính tái giá a, tam thúc này lại hà tất……
Nàng ngơ ngác đứng ở góc đường, thật lâu sau, lại ngước mắt, đuôi mắt không biết khi nào đã nhiễm một mảnh hơi nước
Nàng chậm rãi đi trở về trong tiệm, khép cửa tiệm lại, cảm giác mỏi mệt giống như mây đen áp đỉnh, nàng cảm thấy cực kỳ mệt.
Sau cơm chiều, Lý thị dẫn Bảo Nhi chơi ở trong sân, Chu Lê sớm rửa mặt trở về phòng, ngã đầu ngủ.
Nhưng một đêm này ngủ cũng không an ổn, một lát, là Phùng Ngọc đang đoạt Bảo Nhi với nàng, một lát lại là Vương Hứa đưa nàng tượng gỗ, hỏi nàng muốn gả cho hắn không, một lát lại là Thẩm Việt…… Từ lúc ban đầu, vào ngày mưa cùng trốn dưới một mái hiên, sau đó là chung dù ngày tuyết, lại đến cấm kỵ triền miên bên cạnh lò lửa trong bếp……
Khi hừng đông, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh lại
Ngồi dậy thở hổn hển một hồi lâu, mới mặc xiêm y chỉnh tề xuống giường.
Sáng nay mọi việc đều không thuận lợi, tai nạn không tên chồng chất, không phải lúc rửa mặt, cái giá ngã, làm toàn thân nàng đều là nước, chính là khi nấu cơm, bị dầu làm phỏng tay, nổi lên một mảng hồng, thậm chí ngay cả đi đường, ngạch cửa ngày thường không hề ảnh hưởng đến nàng, hôm nay thế nhưng nàng bị vướng ngã.
Lý thị thấy nàng thất thần, liền hỏi nàng có phải có tâm sự gì không.
Nàng lại chỉ đáp không có, mà câu “Ngươi quyết định sống cô độc quãng đời còn lại, như vậy Thẩm Việt ta cũng chung thân không cưới” kia của Thẩm Việt, đã quấy nhiễu bên tai nàng suốt một buổi sáng.
Mang đậu hoa khách gọi lên, rõ ràng người ta muốn ngọt, lại cho người ta cay, bị vị khách kia mắng một trận xong, đột nhiên ý thức được, Chu Lê nàng hôm nay có phải trúng cái gì vào đầu rồi hay không, hay chính là, nếu nàng không đi nói rõ cùng Thẩm Việt chuyện kia, thì sẽ luôn bất an, vẫn luôn trong trạng thái này?
Trước đó nàng cũng không muốn nói chuyện đó với hắn, thứ nhất là cảm thấy việc này không có liên quan đến Thẩm Việt, thứ hai, là sợ Thẩm Việt thật sự giống lời Ngưu Nhân Nhân nói, thích nàng.
Hiện giờ hắn là Giải Nguyên, cho dù ngày sau không trúng được tiến sĩ, thân phận này một thôn phụ như nàng sao có thể trèo tới được, huống hồ, Thẩm Việt chưa bao giờ có hôn phối, mà nàng lại là một nữ tử đã gả cho người, cho dù hiện giờ đã không còn trên gia phả nhà chồng, nhưng trước sau là người đã gả, một thứ gì đó được chú định là đã mất đi.
Nàng không muốn chậm trễ Thẩm Việt.
Nhưng hiện tại xem ra, không giải thích rõ ràng, tựa hồ càng làm chậm trễ hắn.
Vì thế, nàng nói với Lý thị, buổi chiều có một số việc muốn đi ra ngoài một chuyến, nhờ bà hỗ trợ bán giúp.
Lý thị từ trước đến nay mặc kệ việc riêng của nàng, nàng nói muốn đi ra ngoài, cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ dặn dò nàng sớm trở về.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Ăn xong cơm trưa, Chu Lê lập tức đi tới tiểu viện Thẩm Việt thuê, giữa trưa thư viện có một chút thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Việt hẳn là đã trở lại.
Chỉ là nàng đứng ở cạnh cửa gõ một lúc lâu, bên trong trước sau không có người trả lời.
Tam thúc cũng không ở nhà.
Nàng có chút thất vọng, chậm rãi đi ra ngõ nhỏ.
Lại nghĩ có phải tam thúc trở về Thẩm gia thôn hay không, liền không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi về thôn.
harry potter fanfic
Trở lại thôn, nàng đi thẳng đến cửa nhà Thẩm Việt.
Khi còn trên đường, nàng vốn vẫn đang suy nghĩ, nàng muốn lấy lý do gì, mới có thể thuận lý thành chương lẻ loi một mình tìm đến nhà hắn.
Kết quả nàng còn chưa kịp kêu cửa, liền thấy hai phụ nhân trung niên trang điểm hoa hòe lộng lẫy, ủ rũ cụp đuôi đi ra.
Chu Lê nhìn trang điểm trên người bọn họ, hình như là bà mối.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc một chút, thầm nghĩ đây là tới làm mai cho tam thúc sao?
Hai bà mối đi rồi, Thẩm Ngư chạy đến cửa, tính toán đóng cửa lớn lại
Chu Lê thấy Thẩm Ngư, vội hai ba bước đi lên trước, chống lại ván cửa: “Ngư tiểu cô.”
Thẩm Việt thấy là Chu Lê, kinh ngạc nói: “A Lê, ngươi về thôn?”
Chu Lê liếc mắt nhìn phương hướng hai bà mối rời đi, hỏi: “Hai người kia là ai vậy?”
Thẩm Ngư trước đó mới còn cười, hiện giờ một chút ý cười cũng không có, lắc đầu thở dài: “Hai bà mối tới làm mai cho ca ta”
Chu Lê thầm nghĩ, quả nhiên như thế.
Nếu tam thúc đã định hôn sự, vậy nàng cũng không cần giải thích cái gì
Chu Lê ra vẻ kinh hỉ nói: “Phải không? Vậy có phải sắp được uống rượu mừng của tam thúc không?”
Thẩm Ngư thở dài một hơi: “Rượu mừng này sợ là thời gian ngắn cũng uống không được.”
Nụ cười của Chu Lê cứng đờ: “Nghĩa là sao?”
“Ca ta vừa mới nháo né tránh một trận với nương ở hậu viện, nói nếu còn để bà mối vào cửa, vậy hắn liền xuất gia đi làm hòa thượng”
Chu Lê cả kinh: “A? Tam thúc đây là có ý gì?”
Thẩm Ngư bĩu môi: “Có ý gì? Ca ta nói hắn không muốn cưới vợ.
Ngươi nói hắn, già đầu rồi, nam tử giống như hắn trong thôn, hài tử trong nhà đều đi học ấu học hết cả rồi, hắn thì sao, cả ngày chỉ biết đọc sách, đọc đến đầu óc choáng váng, ngay cả tức phụ cũng không muốn cưới.
Cũng không biết hắn đây là trúng phải cái gì, từ ngày hôm qua trở về đã không thích hợp.”
Trong lòng Chu Lê lo sợ, lại nghĩ tới câu tam thúc nói hôm qua kia, hắn sẽ không thật sự muốn chung thân không cưới chứ: “Không thể nào……”
Thẩm Ngư nói: “Sao lại không? Nương còn lo lắng có phải hắn đi ra ngoài mấy năm nay, nhiễm mấy thứ độc hại của đại quan quý nhân nào rồi không.”
“Cái gì độc hại?”
Thẩm Ngư liếc mắt nhìn Chu Lê một cái: “Đoạn tụ a, hiện tại nương ta hoài nghi ca ta thích nam tử.”
Chu Lê cả kinh che miệng lại: “Này nhất định là hiểu lầm, tam thúc không có khả năng!” Tuyệt đối không có khả năng, nếu không hắn sẽ không hôn nàng, còn hôn đến nỗi làm nàng đau cả eo lưng……
Chu Lê thuận miệng hỏi: “Vậy tam thúc có nhà không?”
Thẩm Ngư lắc đầu: “Không, ca ta ngại trong nhà ồn ào, cầm sách đến sau núi rồi”
Trong viện Ngưu thị hô: “Ngư nương, đóng có cái cửa mà lâu như vậy a?”
Thẩm Ngư vội gân cổ lên nói: “Tới liền tới liền đây.” Tiếp theo nói lời từ biệt Chu Lê, khép cửa lớn lại.
Chu Lê bước chân chuyển hướng, chợt chạy tới sau núi.
Nàng rất ít chạy gấp như vậy, lại là đường lên núi, không bao lâu liền thở hổn hển, trên người cũng ra chút mồ hôi.
Nàng một đường bò đến giữa sườn núi, mùa đông không có việc đồng áng, ven đường không có ai, chỉ nhìn thấy từng mảnh rừng cây khô, cỏ dại, hoặc là vườn rau vào đông hoang vu
Nàng thật sự có chút bò không nổi, liền dừng lại nghỉ ngơi, đôi tay chống ở trên đầu gối khom lưng thở hổn hển, đầu lại ngửa, ánh mắt băn khoăn nhìn khắp nơi, không buông tha bất luận cảnh nào trên núi
Khi ngoái đầu lại nhìn nơi nào đó, rốt cuộc thấy hình bóng quen thuộc kia, đang ngồi ở một chỗ trước rừng trúc.
Vào đông cảnh núi tiêu điều, rừng trúc đại khái là một mảnh màu xanh còn sót lại, hắn mặc một thân áo choàng màu xanh biếc áo, đang ngồi trước rừng trúc, tay giơ một quyển sách, mắt nhìn thẳng, tựa hồ đang xem rất nghiêm túc.
Cuối cùng tìm được người rồi, Chu Lê thở phào một hơi, thở hổn hển đi đến chỗ hắn
Thẩm Việt nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Chu Lê từng bước một đi tới chỗ mình
Mặt mũi nàng bị gió núi đông lạnh đến đỏ bừng, trước mặt là sương mù do thở dốc tạo thành.
Nàng nhìn qua có chút mệt, như là mới chạy vài dặm đường
Thẩm Việt theo bản năng liền muốn mở miệng kêu nàng, nhưng chợt nhớ tới chuyện khoanh đỏ trên gia phả, không khỏi nhíu nhíu mày, tiếp tục đọc sách.
Chu Lê đi đến trước mặt Thẩm Việt, tiếng nói chuyện còn bị hụt hơi: “Tam thúc.”
Thẩm Việt không để ý tới, thân mình hướng về sườn bên cạnh một chút, né tránh nàng.
Chu Lê còn tưởng hắn không nghe thấy, lại kêu: “Tam thúc?”
Thẩm Việt vẫn không để ý tới, mí mắt cũng chưa nâng lên một chút nào.
Chu Lê lúc này mới ý thức được, tám phần là tam thúc tức giận còn chưa hết.
Hắn không để ý tới nàng, nàng cũng không giận, ngồi vào bên cạnh hắn, tính chậm rãi giải thích với hắn.
Ai ngờ, nàng vừa mới ngồi xuống, Thẩm Việt liền đứng lên, cầm sách liền muốn xuống núi.
“Tam thúc?” Chu Lê mới đầu cảm thấy ngoài ý muốn, đứng lên đuổi theo, mà khi nàng đuổi theo hắn, kêu vô số tiếng tam thúc, Thẩm Việt đều không để ý tới nàng, trong lòng nàng tức khắc nóng lên.
Bước chân dừng lại, nhìn Thẩm Việt đang bước nhanh, thanh âm mang theo một chút giận dữ:
“Thẩm Việt!”
Bóng dáng nam tử cứng lại.
Khí thế Chu Lê đã dùng hết trong một tiếng rống, trong lòng đột nhiên chột dạ, nàng cư nhiên kêu thẳng tên tam thúc?
Mặc kệ, căng da đầu chạy đến trước mặt hắn, ngửa đầu nói: “Sao ta càng kêu, thúc càng đi a?”
Thẩm Việt liếc mắt nhìn nàng một cái, thực mau thu hồi tầm mắt: “Một mình chạy vào trong núi làm cái gì, thời tiết lạnh, đừng ở lại lâu.” Nói xong, liền muốn vòng qua nàng tiếp tục đi về phía trước.
Chu Lê giang hai tay ra, ngăn hắn lại: “Ta là đặc biệt tới tìm thúc.”
Đáy mắt Thẩm Việt nhấc lên một trận gợn sóng, nhưng thực mau tiêu tan: “Tìm ta làm cái gì?”
“Tam thúc, có phải thúc giận ta không?”
Thẩm Việt không lên tiếng.
“Tam thúc, kỳ thật chuyện gia phả, không phải như thúc nghĩ đâu”
Thẩm Việt nhìn về phía nàng, chờ nàng nói tiếp.
Chỉ là nếu không phải như hắn nghĩ, lại có thể là cái dạng gì đây? Khoanh đỏ trên gia phả, ngoại trừ thủ tiết, hắn nghĩ không ra bất luận một khả năng nào.
Ngày ấy hắn đi nhà tộc trưởng hỏi thăm, vừa lúc tộc trưởng không ở nhà, liền hỏi Trương thẩm tức phụ của tộc trưởng.
Đây đều là Trương thẩm nói cho hắn.
“Tam thúc, ta không có đi khoanh đỏ trên gia phả, đúng lúc ngược lại, nương cho ta thư thay con thả vợ, kỳ thật ta đã không còn ở trên gia phả Thẩm gia nữa.”
Một trận gió thổi qua, Thẩm Việt hoài nghi mình nghe nhầm rồi: “Thư thả vợ?”
Chu Lê gật gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Việt sửng sốt một chút.
Thư thả vợ, ra khỏi gia phả, đây là ý nghĩa gì?
Ý nghĩa là từ nay về sau, A Lê tự do cưới gả.
Trách không được, Vương Hứa đột nhiên tìm nàng thổ lộ cõi lòng.
Trách không được……
“Thật sự?” Trong lòng Thẩm Việt nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Chu Lê quay người đi, nhìn về phía dãy núi nơi xa dãy: “Thật sự, cho nên hôm qua tam thúc nói câu kia, vẫn nên thu hồi đi, quá nặng.” Nàng nhận không nổi.
Gió thổi vang rừng trúc phía sau, phát ra tiếng sàn sạt, không gian yên tĩnh, Chu Lê lại không nghe được người bên cạnh đáp lời.
Nàng trộm liếc mắt một cái, phát hiện Thẩm Việt đang nhìn chằm chằm nàng, biểu tình trên mặt rất là nghiêm túc.
Nàng chợt thu hồi ánh mắt.
Xem ra tam thúc còn đang tức giận…… Dù sao giải thích xong là được, còn tam thúc khi nào mới có thể nguôi giận, nàng chung quy không biết được.
“Nếu đã nói rõ ràng, vậy, ta đây xuống núi trước.” Chu Lê nói xong, rời đi liền.
Còn không đi ngoài hai bước, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ:
“Trách không được, còn có thể gọi thẳng tên của ta.”
Chu Lê dừng bước chân, chột dạ rụt rụt cổ, mới vừa rồi không phải tình thế cấp bách nàng mới kêu tên họ hắn sao? Loại chuyện này không cần quá so đo chứ?
Sợ Thẩm Việt lại sinh ra hiểu lầm khác, vẫn nên giải thích một chút.
Vì thế nàng bỗng chốc xoay người, ai ngờ, một đoạn áo lam lại không hề báo trước xâm nhập vào mi mắt.
Thẩm Việt không biết khi nào đã sớm đi đến gần nàng
Nàng sửng sốt một cái chớp mắt, theo bản năng ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm
“Nói như vậy, ta không bao giờ là tam thúc?” Thẩm Việt nói.
Chu Lê còn cho rằng hắn thật đang trách tội mình trực tiếp kêu tên hắn, vội cười nói: “Không không, thúc vĩnh viễn đều là tam thúc.”
Thẩm Việt nghe vậy, không khỏi nhíu mày, hơi hơi khom lưng, thân mình hạ xuống, một bóng đen đột nhiên phủ lên nàng:
“Vĩnh viễn?”
Nhìn mặt nam tử đột nhiên tới gần, Chu Lê lập tức khẩn trương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...