“Lão bản, cái này,” Thẩm Việt tùy ý lấy lên một cái, nói, “Còn có cây nàng mang trên đầu kia, đều gói lên.” Lại lấy bạc ra đưa cho tiểu nhị.
Chu Lê ngẩn người, tam thúc trực tiếp mua luôn hai cây sao? Tốn cả hai lượng bạc đó! Đủ cho nàng thuê cửa hàng mặt tiền một năm.
Hắn là người đọc sách lấy đâu ra nhiều bạc như vậy a?
Tiểu nhị cười đồng ý, đến quầy viết giấy biên nhận mang lại đây: “Công tử giữ lấy, đây là biên nhận.
Hai cây trâm này đều gói lại hết cho ngài, hay là để tiểu nương tử trực tiếp mang?”
Chu Lê vội gỡ cây trâm trên đầu xuống: “Gói lại đi.”
“Được!” Tiểu nhị tiếp nhận cây trâm bỏ vào hộp đựng trang sức bằng gấm một bên, lại đưa cho Chu Lê.
Chu Lê nhìn Thẩm Việt, thấy Thẩm Việt không nhúc nhích, chỉ phải tiếp nhận.
Ra cửa tiệm, Chu Lê đưa hộp cho Thẩm Việt: “Tam thúc, đây.”
Thẩm Việt nhận một cái hộp, còn lại một cái trong tay Chu Lê.
Hắn muốn nói cây trâm hoa lê này vốn là mua cho ngươi, nhưng mà, hắn lại có lý do gì mua trâm cho người ta đâu? Rốt cuộc ngụ ý của cây trâm kia là……
Nghĩ nghĩ, lấy hộp kia về, lại cất hai cái hộp vào túi trong tay áo
Chu Lê nghĩ, mệnh Ngư nương thật tốt, có được một ca ca như vậy, cây trâm một lượng bạc mà mua cho nàng một hơi hai cây.
Nàng sao lại không có ca ca chứ?
“Tam thúc, ngươi đi chợ phía tây mua giấy bút đi thôi, ta mua đồ ngay chợ phía đông.”
Thẩm Việt tự biết không lý do khác đi theo người ta, chỉ phải nói: “Vậy chúng ta mua đồ xong thì chờ nhau tại miếu hoang ở ngoài thành”
Chu Lê muốn nói không cần, lời còn chưa nói ra miệng đã nghe Thẩm Việt nói thêm: “Tính thời gian thì mua xong đồ ra khỏi thành cũng không còn sớm, hai người đi cùng nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Thẩm Việt nói có lý, Chu Lê không hề cự tuyệt.
Đường đêm xa lạ nàng thật có chút sợ hãi.
Hai người chia đường ở trước cửa hàng trang sức, một người đi hướng tây, một người đi hướng đông.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Khi Chu Lê ra cửa sợ Lý thị nghi ngờ, nên không mang theo sọt trong nhà, hiện tại nàng muốn bắt đầu mua đồ, liền đi mua cái sọt trước
Sau đó bắt đầu từ từ chọn lựa tất cả các vật phẩm cần cho cửa hàng mới, chủ yếu là nồi chén gáo bồn cùng các đồ vật linh tinh
Đến giữa trưa, nàng mua hai cái màn thầu trắng ngồi bên đường ăn, xong lại tiếp tục chọn mua đồ.
Đến khi cảm thấy đồ mua gần như đã đầy đủ, bắt đầu đi ra ngoài thành
Nàng còn nhớ đã hẹn cùng Thẩm Việt, đồ tam thúc muốn mua ít, phỏng chừng sớm đã mua xong, cũng không biết hắn ở trước miếu hoang chờ nàng bao lâu rồi
Nàng cõng sọt nặng trĩu tận lực bước nhanh trên đường, ai ngờ khi nàng tới trước cửa miếu hoang, lại phát hiện không có một bóng người.
Tam thúc còn chưa tới.
Nàng buông sọt, ngồi vào bậc thềm trước cửa miếu, nâng tay áo lên lau mồ hôi, lại tùy ý nhặt hai ba phiến lá lớn như bàn tay làm cây quạt quạt gió.
Bên kia, Thẩm Việt xác thật đã mua xong giấy và bút mực từ sớm, chẳng qua gặp được hai người bạn cùng trường sống ở trong thành, một hai phải kéo hắn đi uống rượu ôn chuyện.
Hắn nghĩ Chu Lê mua đồ nhiều, hẳn là không thể nhanh được, đành phải miễn cưỡng đi cùng
Giữa chừng Thẩm Việt thật sự ngồi không được, mới nói trong nhà có việc, vội vàng đứng dậy, không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy đến miếu hoang
Mà trước miếu hoang, Chu Lê ngồi ở bậc thềm nhìn mặt trời ở nơi xa dần dần nghiêng về phía Tây, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Trời sắp tối rồi, sao tam thúc còn chưa có tới? Có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không
Nàng đang hết sức lo lắng, chợt nghe đến trên đường bên cạnh vang lên một chuỗi tiếng bước chân, trong lòng nàng vui vẻ, theo tiếng nhìn lại, chờ khi thấy rõ người tới, tươi cười lại đông cứng
Người tới không phải Thẩm Việt.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
“Êu, đậu hoa Tây Thi?” Nam tử cầm đầu lắc lư quạt xếp, mới đầu nhìn thấy Chu Lê còn sửng sốt, chờ sau khi thấy rõ mặt nàng, hai mắt như lóe sáng, “Cô nương gia tốt đẹp, sao lại đi trang điểm thành bộ dạng này a?”
Chu Lê không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Nam tử kia đi đến phụ cận, ngăn trở nàng tầm mắt, cong lưng, không có hảo ý nhìn nàng cười: “Như thế nào? Không nhớ ca ca hả? Ngày ấy hai ta còn nói chuyện bên bờ sông Cam Thủy nữa đó mà.”
Chu Lê sao lại không nhớ, hắn là tên ăn chơi trác táng, trong nhà có mấy gian cửa hiệu mặt tiền ở trấn trên
Người nọ thấy Chu Lê không phản ứng tới hắn, vươn phiến quạt tới nâng cằm Chu Lê: “Tiểu mỹ nhân sao lại đứng một mình trước cửa ngôi miếu đổ nát ở vùng hoang vu này a? Là đặc biệt đợi ca ca ta sao?”
Chu Lê xấu hổ buồn bực gạt phăng cây quạt của hắn: “Ta đang đợi người, các ngươi tốt nhất nhanh rời đi, nếu không……”
“Nếu không thì thế nào? Nếu không nàng liền làm gì ta phải không? Ta cầu còn không được!”
Hai thủ hạ phía sau cũng cười rộ lên.
Tên ăn chơi trác táng kia lại nói: “Ta nói cho nàng hay, thúc gì đó của nàng lúc trước đánh ta, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu, hôm nay cũng coi như ông trời mở mắt, cho chúng ta gặp lại, món nợ kia, ta đòi ở chỗ nàng vậy.”
Nói, giơ tay ra hiệu, hai gã thủ hạ liền vọt lại đây, Chu Lê thầm nghĩ không tốt, đứng dậy muốn chạy, lại bị ba người chắn đường.
Ba người cùng nhau tiến tới, Chu Lê hoàn toàn bất đắc dĩ, thân mình từng chút từng chút lui về phía sau, chạm vào cánh cửa đang mở của miếu hoang, bị ngạch cửa vướng chân, ngã vào trong miếu
Tên ăn chơi trác táng thừa cơ nhảy vào cửa: “Hai người các ngươi canh bên ngoài cho ta” Nói, đóng cửa miếu lại
Chu Lê sợ hãi cực kỳ, đứng dậy liền chạy: “Ngươi muốn làm gì?”
Tên ăn chơi trác táng cười tà vọng: “Ta muốn làm gì? Biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là làm.....!nàng.”
Chu Lê nhặt giá cắm nến phủ đầy mạng nhện trên bàn thờ: “Ngươi đừng tới đây, ta nói cho ngươi biết, tam thúc nhà ta sắp tới rồi, ngươi còn nhớ chứ, chính là người lần trước đánh ngươi.”
Tên ăn chơi trác táng cười rộ lên: “Nha, thì ra nàng đang đợi hắn a, hai người chạy tới nơi này hẹn hò, thật biết chọn nơi nha, con đàn bà hư hỏng, ta nói mà, thiên hạ này nào có quả phụ ngây thơ như vậy, hóa ra đã cùng tam thúc của mình làm tới như vậy rồi, nếu hắn có thể làm, ta đây vì sao không thể?”
Hắn nói ô ngôn uế ngữ, làm trong lòng chính hắn như bốc hỏa, lại nhìn mỹ nhân hoảng hốt như nai con chấn kinh ở trước mắt, hắn hận không thể lập tức nhào lên đè người xuống
“Ta hỏi thăm rồi, ngươi thủ tiết nhiều năm, chờ lát nữa nàng so sánh một lần, là ta lợi hại hay là tam thúc nàng lợi hại, nếu là ta lợi hại, từ đây nàng cứ đi theo gia, được không? Gia bảo đảm cho nàng cơm ngon rượu say!”
Chu Lê mắng: “Đồ xấu xa! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi dám đụng tới ta, ngày mai chúng ta gặp ở công đường!”
Tên an chơi trác táng cười: “Công đường? A, được a, đến lúc đó ta liền nói, là quả phụ nàng không chịu cô đơn câu dẫn ta, xem huyện đại lão gia tin ai nói!” Nói xong, liền nhào tới chỗ Chu Lê
Chu Lê thấp người né tránh, lại phát hiện thắt hông của mình không còn, cúi đầu nhìn, đai lưng đã không thấy, không có đai lưng buộc vào, vạt áo đã mở hơn phân nửa, quay đầu nhìn lại, đai lưng quả nhiên ở trong tay tên ăn chơi trác táng
Tên ăn chơi trác táng cầm đai lưng Chu Lê lên ngửi ngửi, thật là say mê: “Ôi, thơm thật.”
Chu Lê siết chặt vạt áo liền chạy ra cửa, nhưng nghĩ lại hắn còn hai thủ hạ ở bên ngoài, tức khắc dừng bước chân.
Tên ăn chơi trác táng lại lần nữa nhào tới, Chu Lê nắm giá cắm nến đánh lung tung, liền nghe được tên ăn chơi trác táng kêu lên sợ hãi
Vừa nhìn tới, trên mặt hắn có thêm một vết máu.
Tên ăn chơi trác táng sờ sờ mặt mình, sờ xong tay đầy máu, lập tức không có kiên nhẫn: “Đàn bà thối, dám làm mặt gia bị thương!” Nói, bất chấp nhào qua nắm cổ áo Chu Lê nhân tiện xé vạt áo ra
Chu Lê sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn, lại chỉ thấy được kiện lụa trắng quấn ngực trên người mình, cánh tay lộ hết ra ngoài, mà áo ngoài đã bị xé hư.
Chu Lê kinh hãi.
Tên ăn chơi trác táng nhìn thấy một mảnh da thịt kia trắng như tuyết, tức khắc đỏ mắt, nơi nào đó trên thân thể sớm đã bành trướng khó nhịn, lập tức muốn nhào tới
Chu Lê gần như tuyệt vọng, nàng thậm chí đã nghĩ ngay lúc hắn tới, trực tiếp cầm giá cắm nến đâm chết người này, cùng lắm thì đi quan phủ tự thú.
Chính lúc này, chỉ nghe một tiếng “Loảng xoảng” vang lớn, cửa miếu đóng chặt đột nhiên bị đạp bung
Giữa cửa xuất hiện một nam tử, lưng thẳng tắp, phía sau hắn là hoàng hôn đầy trời, hắn như cõng ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, chỉ hai mắt chứa hàn quang mới có thể thấy rõ
Tên ăn chơi trác táng thầm nghĩ không ổn, hắn nhận ra người tới.
Chu Lê hoảng hốt một lát, mới phản ứng lại, là tam thúc nàng tới!
Giờ khắc này, thần kinh căng chặt đột nhiên lơi lỏng, nước mắt tuôn ra như vỡ đê
Tên ăn chơi trác táng vẫn nhớ hắn là người biết võ, hơn nữa giờ phút này sắc mặt hắn lạnh đến dọa người, trong lòng không hiểu sao có chút e ngại.
Ánh mắt lướt ra ngoài cửa nhìn lại, hai tên thủ hạ kia của mình đang ôm bụng thống khổ lăn lộn trên đất
Thẩm Việt bước vào ngạch cửa, lạnh mắt đảo qua bên trong miếu, cuối cùng dừng ánh mắt vào bóng dáng Chu Lê.
Nàng cứ như vậy đứng trước bàn thờ cũ kĩ, trong tay cầm một cái giá cắm nến rỉ sét, quần áo rách nát, tóc mai tán loạn, như một đóa bách hợp nở rộ giữa đám cỏ dại tàn úa trong núi
Bách hợp rơi nước mắt, nước mắt nóng bỏng theo gương mặt nàng chảy tiến vào ngực hắn, giống như dung nham, tạo nên một vết sẹo bỏng sâu trong lòng hắn
Hắn lập tức đi qua phía nàng
Tên ăn chơi trác táng kia không cam lòng, hôm nay chỉ kém một bước nữa là có thể nếm được tư vị hoa dại, liền lớn gan nói: “Ngươi đã tới chậm, nàng đã ngủ cùng ta, trên người nàng thật thơm.”
Bước chân Thẩm Việt dừng một chút, lại tiếp tục đi, không để ý đến lời người nọ nói, chờ khi đến trước mặt Chu Lê, cởi áo ngoài của mình, mở ra, đắp lên thân thể trơn bóng của Chu Lê
Tên ăn chơi trác táng thấy hắn thờ ơ, lại nói: “Ta nói cho ngươi, chất nữ ngươi cũng ngoan, kêu cũng dễ nghe.” Hắn vừa nói vừa dịch ra cửa, hắn muốn chính là chọc giận Thẩm Việt sau đó liền chạy
Ai ngờ, chờ khi hắn sắp phải chạy ra khỏi miếu hoang, sau lưng bị người hung hăng đạp một cái thật mạnh, cả người hắn liền ngã ra cửa miếu, một đường bay xuống dưới bậc thềm, lăn đến thành một cụm cùng hai tên thủ hạ
Chu Lê cũng cả kinh, ngay sau đó liền thấy Thẩm Việt đi ra cửa miếu, đóng cửa lại, chỉ còn một mình nàng bên trong.
Sau đó, bên ngoài liền truyền đến tiếng đánh nhau, Chu Lê nghe những tiếng đó, trong lòng khẩn trương không thôi.
Sau một lúc lâu, chỉ nghe Thẩm Việt trầm giọng rống lên một từ: “Cút.”
Bên ngoài mới an tĩnh lại.
Cửa miếu lại lần nữa mở ra, Thẩm Việt lại lần nữa đi vào, ba chủ tớ ngoài cửa kia sớm đã tè ra quần chạy trốn
Chu Lê vốn muốn chạy qua, nhưng đột nhiên nhớ tới tên kia mới vừa nói, thân mình liền không tự giác ngừng ngay tại chỗ.
Tam thúc có cho rằng mình đã bị……
Đối với người đọc sách bọn họ, mà chính xác hơn, là trong mắt đa số nam nhân, bị như vậy, mặc kệ có phải bị cưỡng bách hay không, đều là không sạch sẽ, sẽ tránh ngươi như tránh ôn thần, sẽ nói với ngươi một câu là đừng làm bẩn bọn họ.
Tam thúc có phải cũng như vậy hay không? Hiện tại nàng xông lên giải thích còn có tác dụng không?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng phải giải thích!
Chờ Thẩm Việt đi đến trước mặt nàng, câu đầu tiên nàng mở miệng chính là: “Tam thúc, người nọ lừa gạt thúc, ta cùng hắn……”
Ai ngờ lời còn chưa nói xong, ngay sau đó nam nhân vươn ngón trỏ ra, che đi cánh môi nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...