Mạc Ngự Minh muốn tức giận. Nhưng Mạc Ly Hiên ở Quỷ Môn quan đi một vòng, thật vất vả mới nhặt được mạng hắn về, cho nên thật sự không đành lòng phát giận, liền nhẫn nại dịu dàng nói: “Hiên nhi nghe lời của gia gia, mặc kệ Lăng Tuyết Mạn kia có phải bị người hãm hại không, tóm lại con là bởi vì nàng ta mới hôn mê bất tỉnh, trẫm ném nàng vào thiên lao cũng coi như trừng phạt nàng đúng tội, con không được nhớ tới nàng!”
“Cái gì? Mẫu thân của con bị giam ở thiên lao?” Mạc Ly Hiên mở mắt thật to, không thể tin được, quay đầu nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn “Phụ vương, mẫu thân có phải bị nhốt ở trong thiên lạo không?”
Mạc Kỳ Diễn cau mày gật đầu
Mạc Ly Hiên ngoái đầu lại nhìn Mạc Ngự Minh một hồi lâu, đột nhiên giùng giằng muốn quỳ xuống, Mạc Ngự Minh hoảng lên vội hỏi: “Hiên nhi, con muốn làm gì?”
“Hoàng gia gia, Hiên nhi dập đầu cầu ngài phóng thích mẫu thân!” Mạc Ly Hiên kiên định nói.
Sắc mặt Mạc Ngự Minh trầm xuống “Hiên nhi, lời trẫm nói chính là thánh chỉ, trẫm nói không được là không được!”
“Hoàng gia gia, Hiên nhi cầu ngài không đem mẫu thân đi, mẫu thân sợ lạnh, sợ đau, sợ chết, sợ cô đơn, Hiên nhi đã nói phải bảo vệ mẫu thân, Hoàng gia gia ngài không được chia rẽ chúng con a!” Mạc Ly Hiên dưới tình thế cấp bách, thân mình run lên.
Nghe vậy, mấy nam nhân đều co rút khuôn mặt tuấn tú, chuyện nữ nhân này sợ thiệt nhiều a!
“Trẫm mặc kệ nàng ta sợ cái gì. Hiên nhi, hiện tại con đã tỉnh, trẫm có thể không giết nàng ta, nhưng phải nhốt nàng ở trong thiên lao. Con tỉnh lại rồi, con ở trong tẩm cung để trẫm nuôi vài ngày, sau đó hãy cùng phụ vương con về phủ.” Mạc Ngự Minh không nỡ, mặc dù giọng điệu mềm mỏng lại vẫn đang kiên định không thôi
“Hoàng gia gia, nếu Hiên nhi đi về Nhị Vương phủ, mẫu thân trở về nhìn không thấy con làm sao bây giờ? Nếu không, ẫu thân cùng Hiên nhi đều ở trong Vương phủ phụ vương được không?” Mạc Ly Hiên nhất thời sốt ruột nhưng lại lớn gan nói.
Nghe vậy ánh mắt mọi người đều hướng Mạc Kỳ Diễn như có thâm ý!
Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra vài giây, tránh được vài đạo ánh mắt kia, khẽ nhấp môi không còn lời nào để nói.
Nếu có thể, hắn nguyện ý, nhưng hắn cũng hiểu được đó là việc không có khả năng!
Quả nhiên Mạc Ngự Minh hoàn toàn đen mặt, trách mắng: “Hiên nhi, con nói bừa cái gì? Trẫm nhìn con cũng vô sự rồi, trẫm đi thư phòng! Lý Đức Hậu, bãi giá!”
“Vâng, Hoàng Thượng!”
Mặt rồng giận dữ, bốn nam nhân ngoài mặt không động tĩnh, trong lòng lại gấp như kiến bò trên chảo nóng. Ban đầu còn trông cậy vào Mạc Ly Hiên có thể khuyên Mạc Ngự Minh phóng thích Lăng Tuyết Mạn, hiện tại xem ra hỏng rồi!
Mạc Ly Hiên càng nóng nảy hơn, quýnh lên kêu một tiếng “Hoàng gia gia!” Sau đó ánh mắt khẽ nhắm lại, ngã trên giường rồng hôn mê bất tỉnh!
“Hiên nhi!”
Vài thanh âm vô cùng lo lắng đồng thời vang lên!
Mạc Ngự Minh bước tới, thân mình chấn động lập tức trở về, bổ nhào vào giường, sắc mặt đột biến, cuống quít ôm lấy Mạc Ly Hiên hô: “Hiên nhi, con tỉnh, tỉnh mau. Đây là sao, tột cùng là sao?”
“Phụ hoàng, Hiên nhi cùng Tứ tẩu hai mẹ con tình thâm, phụ hoàng nhốt Tứ tẩu lại, chia rẽ bọn họ, sợ là Hiên nhi khó có thể chấp nhận mới lại hôn mê!” Mạc Kỳ Dục lo lắng nói.
“Đúng vậy, phụ hoàng, thật vất vả Hiên nhi mới nhặt về một cái mạng, không thể lại mất đi nó!” Mạc Kỳ Sâm mày nhíu thật sâu.
Mạc Kỳ Lâm vừa lắc đầu vừa thở dài “Phụ hoàng a, chúng ta mới cao hứng một chút, sao ngài lại đem Hiên nhi tra tấn đến hôn mê bất tỉnh? Nên làm cái gì bây giờ.”
“Không phải trẫm tra tấn.” Mạc Ngự Minh giận đến méo mặt, trừng mắt Mạc Kỳ Lâm, lại sốt ruột gọi hoàng tôn “Hiên nhi, con tỉnh lại đi!”
Mạc Kỳ Diễn vô cùng lo lắng, Mạc Ly Hiên suy tư một phen, sau đó hướng Mạc Ngự Minh trịnh trọng quỳ xuống “Phụ hoàng, ngài dạy bảo, nhi thần không dám quên, nhi thần không có ý khác, chỉ cầu phụ hoàng bảo trụ một mạng của Hiên nhi. Vừa rồi là Hiên nhi hồ ngôn loạn ngữ, Tứ Vương phi tất nhiên là không thể không hợp quy củ mà ở trong Vương phủ nhi thần. Nhưng nàng là một cô gái yếu ớt, trong thiên lao giá rét, chỉ sợ thân mình sẽ không chịu nổi. Nhi thần cho rằng trải qua giáo huấn này, Tứ Vương phi sẽ nhớ kỹ. Nhi thần luôn luôn cảm kích nàng đối xử tốt với Hiên nhi, bù đắp cho tiếc nuối của Hiên nhi không có mẫu thân, cho nên mới năm lần bảy lượt ở trước mặt phụ hoàng vì Tứ Vương phi nói chuyện, thỉnh phụ hoàng vì mạng của Hiên nhi mà bỏ qua cho Tứ Vương phi, thả nàng về Tứ Vương phủ, cũng cho Hiên nhi ở Tứ Vương phủ đi!”
“Nhị ca nói rất đúng. Mạng Hiên nhi quan trọng, phụ hoàng, ngài không thể lấy mạng Hiên nhi vui đùa a!” Mạc Kỳ Dục ánh mắt sáng loáng, phụ họa theo.
Mạc Kỳ Minh luôn luôn trầm mặc cũng đột ngột mở miệng “Phụ hoàng, Tứ Vương phi sống hay chết không quan trọng, nhưng cốt nhục hoàng thất phải bảo trụ. Nhi thần nghĩ nên đáp ứng thỉnh cầu của Hiên nhi đi.”
Mạc Kỳ Lâm kinh ngạc nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, híp lại, con ngươi lại không dấu vết dời đi.
Mạc Kỳ Minh mặt không chút thay đổi, chỉ chắp tay ở sau người, bàn tay to nắm thật chặt.
Lăng Tuyết Mạn sinh tử đương nhiên không quan trọng, quan trọng là nàng ở trong thiên lao thì hắn không có cách nào xuống tay với nàng. Nếu như nàng đi ra ngoài, sẽ càng dễ làm việc phát sinh!
Mạc Ngự Minh trầm mặc gần năm phút, rốt cục oán hận đem năm con cầu tình trừng mắt nhìn một cái, cuối cùng ánh mắt đến trên người Hoàng Hậu, giọng nói lập tức trở nên mềm nhẹ “Hoàng Hậu, nàng nói nên làm như thế nào?”
“Hoàng Thượng, tha thứ cho thần thiếp lắm miệng, thần thiếp thật sự thích Tứ Vương phi này, chỉ cần thấy nàng, thần thiếp sẽ cảm thấy Hàn nhi ngay tại bên cạnh nàng, nàng cũng ở bên cạnh thần thiếp, thần thiếp cuộc đời này không còn hắn, chỉ trông qua hết rắc rối như vậy thì tốt rồi.” Hoàng Hậu nói xong liền ảm đạm.
Mạc Ngự Minh cảm thấy tất nhiên là khổ sở, Hoàng Hậu đối với hắn là thê tử kết tóc, hắn có quá nhiều áy náy, hiện tại hai con lại liên tiếp chết yểu, vô luận như thế nào hắn cũng không nhẫn tâm làm cho Hoàng Hậu thương tâm, huống chi Hiên nhi -
“Mà thôi, lão ngũ truyền khẩu dụ trẫm, phóng thích Tứ Vương phi!”
Lời vừa nói ra, không khí trong Long Dương điện nhất thời thoải mái, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Minh như cũ lạnh nhạt không biểu tình, chỉ có Mạc Kỳ Diễn hiện lên một chút kinh hỉ cùng kích động trong mắt, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Lâm cái khóe miệng cong cong một chút, Mạc Kỳ Dục vui sướng trực tiếp viết ở trên mặt, hơn nữa kích động bật cười “Ha ha, còn phải nhờ mẫu hậu nói chuyện đi!”
“Tiểu tử ngốc, con dám cao hứng!” Mạc Ngự Minh chán nản trừng mắt “Cũng là hướng mấy người các ngươi nói. Nếu Hiên nhi không tỉnh lại, trẫm lại đem nữ nhân kia tống vào đại lao!”
Mấy nam nhân co rút khuôn mặt tuấn tú. Mạc Nhã Phi thấy thế lại hỗ trợ kêu Mạc Ly Hiên “Hiên nhi, có nghe được hoàng cô gọi con không? Nhanh tỉnh dậy đi, nếu không mẫu thân con không cứu được rồi!”
Mạc Ly Hiên không phản ứng, mấy người tình thế cấp bách luân phiên ra trận, rốt cục ở một tiếng sau, Mạc Ly Hiên mê man chậm rãi mở mắt “Hoàng gia gia! Hiên nhi mơ thấy Hoàng gia gia phóng thích mẫu thân phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...