“Mạn Mạn, trẫm yêu nàng, một đời một kiếp!”
Hắn ở bên tai của nàng, thâm tình nói lời hứa hẹn.
Một tiếng quát khẽ thỏa mãn, hắn ôm chặt đầu nàng, hai người kề nhau, thở dốc giao hòa, cùng nhau tới đỉnh vui thích…
Kích tình qua đi, thật lâu sau, thần chí Lăng Tuyết Mạn dần dần trở lại, mở to hai mắt nhìn, hổn hển hỏi: “Chàng không uống thuốc tránh thai đúng không?”
“Lần này… lần này đột ngột… Đương nhiên… đương nhiên là không có uống…” Mạc Kỳ Hàn đáp có chút lắp bắp, thậm chí nghiêng nghiêng mắt, né qua ánh mắt dò xét của Lăng Tuyết Mạn.
“Chàng! Chàng muốn hại chết ta à!” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, mạnh mẽ đẩy nam nhân còn áp trên người nàng ra, thân mình bủn rủn vô lực, đau sống lưng, chảy nước mắt, mặc quần áo vào, ủy khuất, bả vai không ngừng run rẩy.
Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt mày, “Mạn Mạn, tuổi trẫm không nhỏ, nên có con nối dòng! Nàng không sinh con cho trẫm, Đại Minh giang sơn này ai kế thừa a?”
“Giang sơn của chàng liên quan gì tới ta! Mấy nương nương trong hậu cung của chàng, ai không tranh nhau bò lên giường rồng của chàng, muốn sinh long chủng của chàng, làm Hoàng Hậu của chàng? Ta không lạ gì! Không lạ gì!” Lăng Tuyết Mạn khóc rống xong, chưa hết giận lại đạp Mạc Kỳ Hàn một cước, lau nước mắt đi ra ngoài.
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn đi theo, một tay giữ chặt Lăng Tuyết Mạn, một tay nhanh sửa sang quần áo của mình, cũng hỏi: “Nàng mang bộ dạng này đi ra ngoài, người ngoài vừa thấy đã biết trẫm khi dễ nàng!”
“Chàng vốn là khi dễ ta! Chàng không biết xấu! Gài bẫy ta, âm hiểm giả dối!” Lăng Tuyết Mạn vuốt sợi tóc hỗn độn trước trán, dùng sức hất tay hắn, chán nản vừa đánh vừa đá, “Hiện tại chàng cũng làm ta ô uế, ta muốn đi tắm, ta muốn nhanh tắm rửa, ta muốn mang hài tử của chàng, không được! Chàng phát tiết thú tính, sẽ không thể đổi ý, ra tháng giêng liền thả ta đi!”
Mạc Kỳ Hàn sửa sang lại quần áo, hai tay nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nhíu mày nói: “Mạn Mạn, tội danh này trẫm không thừa nhận, quyến rũ người không phải đều như vầy à? Cũng là người hiện đại các nàng trình độ quá kém, so ra kém xa người cổ đại chúng ta đi? Lại nói, trẫm đã làm theo như nàng nói, trẫm không có chạm qua nữ nhân khác, là nàng không tin a! Về phần đứa bé, nếu không có bầu thì thôi, nếu là mang bầu, nàng cũng không thể tùy hứng, biết không?”
“Hừ! Nàng gọi Xuân Đường Thu Nguyệt đưa bồn tắm đến cho ta, ta muốn rửa dấu vết của chàng ở trong thân thể ta!” Lăng Tuyết Mạn trợn mắt nói.
“Không tắm được không? Buổi tối tắm, hiện tại, không tiện.” Mạc Kỳ Hàn lui một bước, dùng chính sách quanh co, vừa làm xong lập tức tắm rửa, đó là không thể có bầu rồi?
“Không được! Ta hiện tại liền muốn tắm, đừng cho là ta không biết chàng có chủ ý gì, chàng đừng muốn dùng đứa nhỏ trói chặt ta!” Lăng Tuyết Mạn hùng hổ nói.
“Mạn Mạn, trẫm ban ngày tắm rửa đều là đi ra hồ tắm, giờ đột nhiên gọi người mang bồn tắm tiến vào, không phải làm cho người sinh nghi sao?” Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại khuyên nhủ.
“Ta mặc kệ, ta phải đi của hồ tắm của chàng!” Lăng Tuyết Mạn không thuận theo, nói.
Mạc Kỳ Hàn thở dài một hơi, “Được, trẫm dẫn nàng đi ra ao tắm!”
Thôi, có thể mang thai hay không cũng không chỉ dựa vào lần này, chờ hắn hoàn thành đại sự, lại nỗ lực gieo một phen!
Ra khỏi phòng, Từ An, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức chào đón, “Khấu kiến Hoàng thượng!”
“Khởi giá ao Vân Thanh!”
“Vâng, Hoàng thượng!”
Ra Cung Đế Hoa, thời điểm đi qua hai thủ vệ gác cửa lúc nãy, Lăng Tuyết Mạn nở nụ cười xán lạn vô cùng, “Hai vị đại ca, xét thấy kính sự phòng hiện tại hết chỗ nhận thêm thái giám, liền tạm thời không thu nạp hai người, xếp hàng chờ lần tới đi!”
Hai thủ vệ mềm nhũn chân, quỳ rạp xuống đất, khóc không ra nước mắt, “Hoàng thượng, nô tài tự ý để Lăng cung nữ đi vào, xin Hoàng thượng giáng tội!”
“Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng cắn răng, “Làm tốt, nếu dám để người khác vào như vậy, trẫm chuyển chỗ để đầu của các ngươi!”
“Dạ dạ, Hoàng thượng, nô tài biết tội! Nô tài cẩn tuân chỉ dụ của Hoàng thượng!” Mặt hai thủ vệ như màu đất, liếc liếc thấy Lăng Tuyết Mạn đắc ý, thật cảm thấy nữ nhân này muốn bay lên ngọn cây rồi!
Trên đường đi ra ao Vân Thanh, ngoài ý muốn đụng phải vài người, Mạc Kỳ Minh, Lâm Mộng Thanh, cùng với hai quan viên.
“Chúng thần tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân!”
“Tạ Hoàng thượng!”
Mạc Kỳ Hàn khoanh tay, thản nhiên nói: “Nghị sự ở Thượng thư phòng, một canh giờ sau. Tam Vương gia, đem tấu sớ công bộ trị thủy lấy ra, khanh xem trước, sau đó trình cho trẫm!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Mạc Kỳ Minh chắp tay nói.
Lăng Tuyết Mạn theo phía sau ở Mạc Kỳ Hàn, bởi vì có Mạc Kỳ Hàn cảnh cáo, lúc này nàng liền ngoan ngoãn nhìn không chớp mắt, ai cũng không nhìn, cũng ngậm chặt miệng.
Nhưng mà, Mạc Kỳ Minh xem đến nàng, lại nghi ngờ hỏi: “Hoàng thượng, Lăng cung nữ đây là…”
“Giữa trưa chưa xin phép đã xông vào cung Đế Hoa, vô lễ với Lệ quý phi, trẫm phạt ả làm việc nặng hầu hạ trẫm, hiện tại trẫm muốn đi ao Vân Thanh tắm rửa, các ngươi đi Thượng thư phòng chờ đi!” Mạc Kỳ Hàn không có biểu cảm gì nói.
Mạc Kỳ Minh chần chờ một chút, cúi đầu nói: “Vâng, Hoàng thượng! Cung tống Hoàng thượng!”
Vốn không sao, nhưng khi đi qua Lâm Mộng Thanh, Lăng Tuyết Mạn lại nhịn cười không được, “Yêu tinh!”
Lâm Mộng Thanh giương mắt, liếc liếc Mạc Kỳ Minh, cắn răng một cái – nhẫn!
“Lăng Tuyết Mạn, ngươi làm gì vậy? Đó là phò mã gia của trưởng công chúa!” Mạc Kỳ Hàn lập tức ra tiếng răn dạy, “Là muốn cho trẫm phạt ngươi sao?”
“À. Không nói.” Lăng Tuyết Mạn chu mỏ, thừa dịp Mạc Kỳ Hàn quay đầu đi, đạp xuống chân Lâm Mộng Thanh một cước, đắc ý nói nhỏ: “Đây là kết cục thấy sắc quên bạn!”
“Ui – “
Lâm Mộng Thanh kêu rên một tiếng, nổi giận nghiến răng, sau đó vẫn khép chặt miệng! Vì không nghĩ về sau phải chết, hiện tại – tiếp tục nhịn!
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc vì biểu hiện của Lâm Mộng Thanh, ngây cả người, giả mặt quỷ liền vọt tới trước mặt Mạc Kỳ Hàn đang đen mặt, kéo cánh tay hắn, thập phần nhu thuận nói: “Hoàng thượng, nô tì đỡ ngài, ngài đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã!”
“Trẫm cũng không phải không thấy đương!” Mạc Kỳ Hàn vung tay áo, liếc xéo Mạc Kỳ Minh, lại tức giận nói: “Đấn phò mã gia cũng dám đạp, trẫm xem nha đầu ngươi là thật muốn bị đánh, phải không? Người đâu!”
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn biến sắc, không thể tin được hắn sẽ sai người đánh nàng!
“Hoàng thượng!”
Hai tiếng hô vang lên cùng lúc, Mạc Kỳ Minh cùng Lâm Mộng Thanh đều quỳ trên mặt đất, Lâm Mộng Thanh chắp tay nói: “Hoàng thượng, tính tình Lăng Tuyết Mạn luôn luôn như thế, là do nàng nhớ chuyện năm trước vi thần cùng Nhã Phi rời đi bỏ lại nàng, nên đùa giỡn cùng vi thần, cầu Hoàng thượng khai ân, tha nàng một lần!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...