Thời tiết âm trầm mấy ngày, rốt cục trong lại.
Trên đường phố Cẩm An lại khôi phục người đến người đi, náo nhiệt như nước chảy.
Một bóng người từ một quán rượu trên phố Chu Tước đi ra, đã có chút say, áo choàng màu xanh đậm bình thường, mặt cương nghị, trên trán rủ vài sợi tóc, che hết nửa gương mặt, bước chân lung lay tiêu sái đi vào một gian trà lâu đối diện quán rượu.
Nam nhân lên lầu hai, đi tới chiếc ghế chắn trước một cửa thang lầu, xem đến xung không người, nhanh chóng nhấc lên tấm ván dưới chân, phía dưới không ngờ là một thang lầu thật hẹp, nam nhân không do dự nhảy vào này đường hầm, lại rất cẩn thận đậy nắp lại.
Không có bộ dáng say rượu nữa, nam nhân cực nhanh đi đến tận cùng, gõ lên cửa mật thất, người ở bên trong mở ra, nam nhân tiến vào, cửa đá đóng lại.
“Thiếu chủ tử!” Nam nhân ôm quyền, khuôn mặt nghiêm cẩn.
Một lưng ghế rộng rãi chuyển qua, Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhìn người đến, liếc mắt theo dõi hắn hồi lâu, thẳng đến người mới đến không được tự nhiên, mới chậm rãi mở miệng, “Hạ đại tướng quân còn có thể nhớ được bổn Vương là ai chăng?”
Ánh mắt Hạ Chi Tín căng thẳng, vội nói: “Không dám! Nô tài sao dám quên thiếu chủ tử, xin thiếu chủ tử chỉ rõ!”
“Thật không? Nhưng theo Bổn Vương thấy, đại tướng quân sớm đầu quân cho người khác, đến con gái của đại tướng quân nữ cũng ở trước mặt bản Vương khoe khoang, có vẻ như, làm quý phi liền không biết trời cao đất rộng!” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lạnh lẽo, chậm rãi nói.
“Thiếu chủ tử thứ tội!”
Chân Hạ Chi Tín mềm nhũn, vội quỳ xuống, giọng có chút không yên: “Lệ Nhân không hiểu chuyện, va chạm thiếu chủ tử, nô tài sẽ giáo huấn nó, nô tài không biết cách dạy con, xin thiếu chủ tử trách phạt!”
“Đại tướng quân, xin đứng lên!”
Mạc Kỳ Minh hơi hơi nhếch môi, đứng dậy nâng Hạ Chi Tín, sắc mặt nhu hòa đi một ít, ánh mắt vẫn sắc bén, “Đại tướng quân, lúc này đây trách phạt thì không được, nhưng có một chuyện bổn Vương phải nhắc nhở tướng quân, nhắc nhở Lệ quý phi, Lăng Tuyết Mạn là nữ nhân bổn Vương cực kỳ coi trọng, nếu như nàng lại bị thương trong tay Lệ quý phi một lần nữa, bổn Vương tất không khinh xuất bỏ qua!” (Dại gái!)
“Vâng, nô tài hiểu rõ, tạ thiếu chủ tử không phạt!” Trên trán Hạ Chi Tín rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, đứng dậy, đồng thời vội cảm kích nói.
Mạc Kỳ Minh trở về ngồi xuống ghế, vừa chỉ chiếc ghế bên cạnh, nói: “Đại tướng quân, mời ngồi!”
“Vâng, tạ thiếu chủ tử!” Hạ Chi Tín chắp tay, không yên ngồi xuống.
“Đại tướng quân, hiện thời con gái của ngươi làm quý phi, ngộ nhỡ làm tiếp Hoàng Hậu, thế cục sẽ có thể thay đổi!” Mạc Kỳ Minh cười nhạt, chậm rãi nói.
“Thiếu chủ tử, hiện nay Hoàng thượng lần này hành động, thật sự khiến nô tài không biết như thế nào cho phải, Hoàng thượng không hạ chỉ, nô tài liền không cách nào rời kinh về Bình châu, hơn nữa hiện tại ngoài kinh còn đại quân Lôi Việt đóng quân, Lệ Nhân lại thành nữ nhân của Hoàng thượng ở lại trong cung, nếu phản, cho dù nô tài tìm cách trở về Bình châu, cũng chỉ sợ khó có phần thắng a!”
Hạ Chi Tín nhíu mày, dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Bạch Hầu gia phản bội thật rõ ràng, thiếu chủ tử, chuyện thuế muối Hoài Âm, nô tài nghe nói là Bạch Hầu gia mật cáo với Hoàng thượng, liên lụy thiếu chủ tử!”
“Ồ? Ngươi nghe nói như thế nào? Việc này ra sao?” Mạc Kỳ Minh rùng mình, mắt sáng như đuốc.
“Là Lệ Nhân lén nói cho nô tài, vài ngày trước lúc Hoàng thượng chơi cờ với nó, Bạch Hầu gia cầu kiến, sau ra chuyện Hoài Âm, buổi tối ở bên gối Hoàng thượng vô ý nói một câu, nói phụ thân của Di Quí Phi là đại trung thần, có gan tố giác ác đảng gì đó.” Thần sắc Hạ Chi Tín nghiêm trọng, nhìn Mạc Kỳ Minh một cái, dè dặt cẩn trọng nói: “Đây nếu không phải là hắn mật cáo, thì sẽ là ai?”
“À?” Mạc Kỳ Minh nhẹ nhàng nói một chữ, âm thầm suy tư một hồi lâu, mới hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Chi Tín, thản nhiên nói: “Bạch Tĩnh An có phản bội bổn Vương hay không, bổn Vương sẽ điều tra, nhưng đại tướng quân nên suy nghĩ, nếu là làm trái lời thề năm đó với phụ Vương ta, là sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
“Không dám, nô tài không dám quên, cũng không dám phản bội chủ tử!” Hạ Chi Tín cuống quít chắp tay nói, trên trán lại toát mồ hôi lạnh.
“Vậy thì tốt! Mấy ngày nữa, hãy viện cớ dâng tấu cho Hoàng thượng, chấp xin cho ngươi trở về Bình châu đi!”
“Vâng, nô tài biết!”
Mạc Kỳ Minh chậm rãi đứng dậy, khoanh tay, trong mắt tối đen, “Về phần đại quân Lôi Việt chặn ngang Bình châu và Cẩm An, bổn Vương sẽ có biện pháp làm hắn rối loạn trận tuyến!”
…
Trong hoàng cung, Lăng Tuyết Mạn lên mặt không được vài ngày, cung Trường Nhạc liền phái người đến mời!
Cung nữ đến thỉnh rất là khách sáo, liên tục cười, cười không ngừng với Lăng Tuyết Mạn, khiến cả người Lăng Tuyết Mạn nổi cả da gà.
“Lăng Tuyết Mạn thỉnh an Di Quí Phi nương nương!”
Quỳ xuống chào tượng trưng, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt mỉm cười, không đợi Bạch Tử Di gọi dậy, liền đứng thẳng người.
Bạch Tử Di cười mỉm, lông mày lá liễu cong nhẹ nhàng nhướng lên, chỉ ghế dựa đặt dưới bậc thềm ngọc, nhẹ nhàng nói: “Lăng cung nữ ngồi đi, đến nơi này của bản cung, không cần quá nhiều cấp bậc lễ nghĩa, bản cung cũng biết Lăng cung nữ đã quen tùy tiện, không có quy củ gì đáng nói, bản cung cũng sẽ không cưỡng cầu.”
“Ha ha, như vậy, Tuyết Mạn đa tạ nương nương!” Lăng Tuyết Mạn cười thong dong, thoải mái ngồi xuống, “Không biết nương nương tuyên gọi, là có chuyện gì?”
Bạch Tử Di nhìn cung nữ thái giám hai bên, một cái nói: “Tất cả đều đi xuống!”
“Vâng, nương nương!”
Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, tối hôm trước tán gẫu với Tình nhân về Di Quí Phi, Tình nhân nói khiến nàng suy nghĩ nhiều, nàng không khỏi nhìn ra cửa, đã thấy cung nữ đóng cửa lại.
Mạnh mẽ quay đầu nhìn lại Bạch Tử Di, Bạch Tử Di chỉ cười trong suốt nhìn nàng, “Lăng cung nữ chớ sợ, bản cung không có ác ý.”
“Ha ha, ta đương nhiên không sợ, ta tại sao phải sợ, nương nương nói đi?” Lăng Tuyết Mạn cười hỏi lại, ngồi đoan đoan chính chính, vững như Thái Sơn.
“Được, bản cung liền thích tính tình thẳng thắng của nàng, thật tốt!” Bạch Tử Di cười thản nhiên, nói tiếp: “Bản cung hôm nay cho mời, là muốn tâm sự với nàng, ừ, bản cung xem như là không ngại học hỏi kẻ dưới đi, mời nàng có gì cứ nói, đừng để trong lòng, có thể không?”
“A? Vậy phải xem là chuyện gì, cũng phải xem ta có biết hay không, có thể nói hay không.” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mấy cái, khẽ cười nói.
Trên mặt Bạch Tử Di hiện lên vẻ lúng túng, lại biến mất rất nhanh, nói trắng ra: “Bản cung muốn lãnh giáo nàng một chút, trên giường làm sao lấy lòng nam nhân? Làm sao khiến nam nhân vui vẻ?”
“Hả? Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn bị sặc nghiêm trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ thấu, ho không thôi, “Ngài… sao ngài hỏi ta loại vấn đề này? Ta nào biết đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...