Hôm nay Tần Dạng đến phiên nghỉ ngơi, đúng dịp lễ Tình nhân, anh thân là bạn trai hình như nên biểu hiện một chút, tỷ như tặng quà hay là đưa cô đi chơi đâu đó? Nghĩ vậy, anh nhanh chóng trả lời thêm.
[Hôm nay anh đưa em đi chơi được không?]
Bành Oánh vẫn đang cân nhắc xem đi đâu, lại nhận được tin nhắn của anh, không kìm được bật cười.
[Vâng.]
Nếu đã vậy, cô nghe anh.
Tần Dạng nhìn điện thoại mỉm cười, tuy anh chưa từng yêu đương, nhưng không ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy chắc? Anh ngồi ngẫm lại xem trước kia Lục Thời Miễn và Từ Khiên yêu đương thế nào.
Cứ đi xem phim đã.
Gần đây có rất nhiều phim mới công chiếu, có phim giật gân, phim kinh dị, phim tình cảm,…
Tần Dạng không chút do dự chọn phim tình cảm, kiểu tính cách dịu dàng mềm mại như Bành Oánh chắc sẽ thích loại phim này.
Trước khi đi xem phim thì ăn tối.
Chuyện ăn uống không làm khó được Tần Dạng, song đã khá muộn, lại còn là lễ Tình nhân, anh không đặt được bàn. Tần Dạng bèn gọi điện cho Lục Thời Miễn nhờ anh đặt giúp.
Lục Thời Miễn cũng không hỏi lý do, một lát sau thì gửi địa chỉ và số bàn đến.
Tần Dạng nhắn lại với Bành Oánh, năm rưỡi chiều anh sẽ đến đón cô.
Bành Oánh đọc được tin nhắn, nhanh chóng đáp “vâng”. Lòng cô vừa vui mừng vừa chờ mong, cầm điện thoại hạnh phúc đến nỗi không biết nên làm gì.
À đúng rồi, có thể mang thịt bò khô tối hôm qua cô làm cho anh.
Ba giờ chiều, Bành Oánh giao nhà hàng cho nhân viên, còn cô về nhà trước.
Bố mẹ Bành Oánh thấy cô về sớm vậy thì lấy làm lạ: “Sao con về sớm thế?”
Bành Oánh mím môi, nói nhỏ: “Con về một lát rồi lại đi ạ.”
Bố mẹ cô không hỏi gì nữa. Bành Oánh đi rửa mặt, sau đó về phòng chọn quần áo. Kiểu dáng quần áo của cô đều na ná nhau, rất nhanh đã chọn xong, cô không trang điểm đậm, chỉ kẻ lông mày và tô son.
Xong xuôi tất cả, còn chưa đến năm giờ.
Không sao, cô có thể đợi anh.
Dù sao cũng đã đợi rất nhiều năm rồi.
Bành Oánh ngồi tựa trên ghế, lúc lắc chân, lòng nghĩ.
Trước khi ra khỏi nhà, Tần Dạng cố ý cạo râu, thay tất mới, thậm chí còn mang tất của mấy ngày trước đi giặt. Anh vừa ra khỏi cửa vừa nhắn tin vào nhóm, trong nhóm chỉ có ba người, Lục Thời Miễn, Từ Khiên và anh.
Anh nói: Hỏi cái này, hai bọn mày yêu đương bao lâu thì nắm tay, bao lâu hôn nhau, bao lâu lên giường??
Mấy năm qua Tần Dạng kẹt ở giữa hai đôi tình nhân, thật ra cũng gặp họ hôn nhau mấy lần, có điều qua lại bao lâu thì có thể làm những chuyện đó?
Một lát sau.
Lục Thời Miễn cuối cùng cũng có một câu quan tâm: Mày có bạn gái từ bao giờ?
Tần Dạng đáp bằng một cái mặt cười đắc ý: Tối hôm qua.
Một lát sau nữa.
Lục Thời Miễn: Chúc mừng, cái này không dạy mày được.
Cũng không hỏi anh quen ai, Tần Dạng buồn bực, đã không trả lời câu hỏi của anh còn không cho anh ít kinh nghiệm…
Hồi lâu sau, Từ Khiên cũng đáp một câu: Chúc mừng.
Tần Dạng biết Từ Khiên và Đỗ Minh Vy đã chia tay, hiện Từ Khiên đang bận đuổi theo Đỗ Minh Vy, làm gì có thời gian để ý đến anh.
Thoát khỏi tin nhắn.
Thôi, dựa vào cảm giác vậy.
Tần Dạng đứng ngoài tiểu khu đợi Bành Oánh, Bành Oánh thấy xe của anh thì chạy đến, chiếc ba lô trắng sau lưng cô lắc qua lắc lại. Tần Dạng nghiêng người sang đẩy cửa ghế phụ, Bành Oánh đỏ mặt lên xe, nhìn anh nhoẻn cười.
Tần Dạng cúi đầu sờ mũi, cảm thấy câu hỏi vừa nãy ở trong nhóm…
Có vẻ bỉ ổi, có vẻ hấp tấp.
Anh ho khan: “Chúng ta đi ăn trước, sau đó đi xem phim được không?”
Bành Oánh gật đầu: “Vâng, đều nghe anh hết.”
Tần Dạng: “…”
Cô gái này, mẹ nó, thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông chết đi được.
Đều nghe anh hết.
Được, nghe anh.
Bành Oánh đương nhiên không biết được suy nghĩ của anh, cô chỉ đơn giản là tin anh, thấy anh biết sắp xếp, vậy nên mới nói thế.
Hai người đến nhà hàng Tây, lúc bít tết được đưa lên, Bành Oánh thử một miếng, sau đó nhìn Tần Dạng: “Tần Dạng.”
Tần Dạng ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Bành Oánh nói: “Em làm bít tết ngon hơn ở đây, lần sau anh đến nhà hàng, em làm cho anh ăn.”
Nhắc đến nấu nướng, Bành Oánh vô cùng tự tin, không còn giống với dáng vẻ thẹn thùng lúc thường.
Tần Dạng ngẩn ra, mỉm cười: “Được.”
Có nội dung cho buổi hẹn sau rồi.
Ăn xong, hai người đến tòa nhà thương mại gần đó, rạp chiếu phim ở tầng trên cùng. Tần Dạng chỉ vào dòng người xếp hàng mua bắp rang bơ và nước uống, hỏi cô: “Em muốn ăn không?”
Bành Oánh ngẫm nghĩ, nói: “Anh mua hai chai nước là được.”
Tần Dạng đi mua hai chai nước, vốn định mua thêm một suất bắp rang bơ, song Bành Oánh bảo không cần, có lẽ cô không thích ăn, vậy nên anh không mua nữa.
Đương dịp Tết, đúng mùa điện ảnh, người xem rất nhiều. Lúc xếp hàng mua vé, Bành Oánh bị va phải, thân hình nhỏ bé không khống chế được lảo đảo về phía Tần Dạng, Tần Dạng vội đỡ vai cô, cúi đầu hỏi: “Em không sao chứ?”
Đầu Bành Oánh tựa vào vai anh, cô đỏ mặt lắc đầu: “Không sao…”
Giọng mềm mại.
Tần Dạng thấy tai mình như sắp tan ra. Dáng người cô thật sự rất nhỏ, lại đi giày đế bằng, chỉ cao đến vai anh.
Ừm…
Ôm vậy thật thoải mái.
Song Tần Dạng cũng chỉ ôm cô một thoáng liền buông ra, chủ yếu là sợ Bành Oánh không thoải mái.
Lúc buông tay, anh có phần không nỡ, vân vê đầu ngón tay.
Bành Oánh theo bên cạnh anh cùng đi vào phòng chiếu, nhiệt độ trên mặt vẫn không hề giảm, bụng nghĩ: Tần Dạng ga lăng thật.
Ngồi vào chỗ, Tần Dạng đặt chai nước khoáng vào tay cô, ngẫm rồi lại cầm lên vặn sẵn nắp chai.
Bành Oánh nhìn thấy, lòng thầm cảm động, lặng lẽ cộng cho anh thêm một điểm, anh còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Tần Dạng làm những chuyện này đều bởi học được từ anh em của mình.
Không ngờ một tay độc thân nổi lềnh phềnh giữa hai đôi tình nhân suốt bao nhiêu năm cũng học được không ít bản lĩnh tán gái.
Đây là một bộ phim tình cảm, Bành Oánh thực sự khá thích loại phim này, nhưng Tần Dạng thì không mấy hứng thú, chủ yếu là kiên nhẫn ngồi xem cùng Bành Oánh. Anh nhớ đến những lần mấy người xem phim chung ngày trước, Từ Khiên chuyên chọn phim kinh dị nặng đô, hại Đinh Mật và Đỗ Minh Vy kêu ầm.
Có khi Đinh Mật sẽ không hét, thay vào đó là bấm đỏ tay Lục Thời Miễn.
Anh nghiêng đầu nhìn Bành Oánh.
Mặt cô trắng nõn, không tính là đẹp lắm, song rất ưa nhìn, cảm giác ngắm nghía rất thoải mái, hễ cất tiếng là khiến người khác muốn thương.
Tần Dạng xấu xa nghĩ, nếu đưa Bành Oánh đi xem phim kinh dị, không biết liệu cô có bị dọa đến mức ôm anh la hét?
Suy nghĩ này không hay lắm, Tần Dạng vội ho khan, đẩy lùi suy nghĩ ấy.
Bộ phim kết thúc, Bành Oánh bị cảm động, len lén lau mắt, cô ngại khóc trước mặt Tần Dạng, vậy nên vẫn luôn nhẫn nhịn.
Tần Dạng miễn cưỡng tập trung xem phim, sợ lát nữa Bành Oánh sẽ thảo luận về nội dung của bộ phim, anh không đáp được. Quay đầu lại, nhìn thấy Bành Oánh dụi mắt, Tần Dạng ngẩn ra, kề sát bên tai cô hỏi: “Mắt em sao vậy?”
Bành Oánh: “… Không sao ạ.”
Hơi thở ấm nóng của người đàn ông phả hết lên mặt cô, Bành Oánh thấy nhột, cúi đầu, tai đỏ ửng.
Đúng lúc ấy, bộ phim kết thúc hoàn toàn, đèn phòng chiếu vụt sáng.
Tần Dạng lập tức nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô, anh bừng tỉnh, Bành Oánh đang xấu hổ.
Khán giả lục tục đi ra, Tần Dạng không vội, anh nhếch môi: “Chúng ta đợi một lát rồi đi, đỡ phải chen chúc.”
Bành Oánh vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai, lí nhí: “Vâng.”
Đợi mọi người đã ra gần hết, Tần Dạng mới đứng dậy: “Đi thôi.”
Bành Oánh cầm chai nước: “Vâng.”
Tần Dạng uống vài hớp đã cạn chai nước, lúc ra đến bên ngoài, anh bỏ vỏ chai vào thùng rác, đoạn quay người cầm lấy chai nước trong tay Bành Oánh. Bành Oánh chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Cô cảm thấy, hình như anh rất biết yêu đương.
Cô đánh giá thấp anh rồi…
Lúc này đã là hơn mười giờ tối, bên ngoài khá lạnh, Tần Dạng không biết còn có thể đi đâu.
Anh cúi đầu nhìn Bành Oánh: “Em muốn đi đâu nữa không?”
Bành Oánh giật mình nhớ đến bò khô trong túi, vừa nãy xem phim quên không đưa anh, cô ảo não lắc đầu: “Không ạ…”
Tần Dạng sờ mũi: “Vậy chúng ta đi lấy xe, anh đưa em về nhà nhé?”
Bành Oánh gật đầu: “Vâng.”
Xe của Tần Dạng được để ở bãi đỗ trên con đường đối diện. Hai người lên xe xong, Bành Oánh đặt túi trên chân, lấy bò khô ra đưa cho anh, thỏ thẻ: “Tần Dạng, cho anh ăn cái này.”
Tần Dạng mở vỏ bọc ra, nhìn thấy thịt bò khô được xếp gọn gàng bên trong, anh sửng sốt nhìn cô: “Em làm?”
Bành Oánh gật đầu, nhoẻn cười: “Anh mau thử xem.”
Trước ánh mắt mong chờ của cô, Tần Dạng thử một miếng: “Thơm quá.”
Thật sự rất thơm, ngon hơn hẳn thịt bò khô anh mua lúc thường.
“Vậy lần sau em lại làm cho anh!”
“…”
Tần Dạng đột nhiên phát giác, hình như có điểm không đúng lắm, Bành Oánh… có vẻ đã hoàn toàn coi anh thành một tên phàm ăn tục uống?
Đúng, hẳn là thế.
Mỗi lần cô nhắc đến đồ ăn mình làm với anh đều đặc biệt tự tin, hình như tin chắc anh sẽ thích.
Tần Dạng liếm mép, nhìn cô: “Bành Oánh.”
“Vâng?” Bành Oánh nhìn anh.
Tần Dạng ho khan, nói: “Thật ra anh không phàm ăn lắm đâu, chẳng qua là… nói thế nào nhỉ, anh chỉ hơi hơi thích ăn hơn người bình thường một chút thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...