Lục Thời Miễn cúi người ôm cô rất lâu, như muốn hòa tan cô vào cơ thể.
Đinh Mật ngơ ngác mặc anh ôm chặt cứng, tuy cô không hiểu tại sao, nhưng cô cảm thấy vòng ôm siết mạnh làm người ta hít thở không thông này rất an tâm, an tâm chưa từng có, giống hệt ngày trước.
Cô vừa an tâm vừa lo lắng, khẽ hỏi: “Lục Thời Miễn… anh sao vậy?”
Mùi thuốc lá trên người anh thật sự rất nồng.
Nhưng cô không ghét, cảm thấy vẫn tốt.
Lục Thời Miễn không trả lời, chỉ vùi đầu trên cổ cô, nặng nề hít thở hương thơm thanh mát trên người cô. Người con gái trong lòng vẫn vẹn nguyên như trước, vừa mảnh mai vừa mềm mại. Nhưng một cơ thể nhỏ bé như thế này lại từng gánh chịu biết bao đau đớn anh không hề hay biết, ở nơi anh không nhìn thấy.
Anh nhắm mắt, càng siết chặt vòng ôm.
Hôn lên cần cổ trắng nõn của cô từng nụ hôn khe khẽ.
Đinh Mật đỏ mặt, không nhịn được thở gấp đẩy anh ra, cô còn có chuyện muốn nói với anh.
Lục Thời Miễn hôn lên tai cô, má cô, mơn trớn dần đến bên môi, ngậm môi cô, nghiền ép mút mát.
“Ưm…” Đinh Mật nhíu mày, rốt cuộc anh hút bao nhiêu điếu thuốc vậy? Bình thường thi thoảng cũng có mùi thuốc, song anh rất chú ý, sẽ không như hiện tại.
Nhưng cô chỉ hơi không thoải mái một chút, nháy mắt đã bị anh hôn đến mức đầu óc mê muội, vị thuốc lá cũng phai nhạt giữa răng và môi.
Đinh Mật nhắm mắt, đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy anh ra.
Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đen kịt như màn đêm.
Đinh Mật níu lớp áo bên hông anh, thẽ thọt: “Em có chuyện muốn nói với anh…”
Lục Thời Miễn đoán được cô muốn nói gì, anh nghiêng mặt đi, cụp mắt không nhìn cô. Đến bây giờ anh vẫn không thể tiêu hóa cảm giác đau đớn ấy, hoặc giả cả đời này anh đều không thể quên đi cảm giác ấy.
Có vài chuyện, nếu do cô nói ra, có lẽ sẽ chỉ càng nhẹ nhàng hơn.
Bất kể thế nào, anh thật sự không muốn để cô nhắc lại thêm lần nữa, đâm vào vết thương đã liền sẹo.
Anh khom lưng bế ngang cô lên.
Đinh Mật kinh ngạc kêu thành tiếng, vội ôm chặt cổ anh, mặt đỏ bừng. Nhưng cô vẫn kiên trì: “Em có thể nói xong trước…” rồi tiếp tục không?
Lục Thời Miễn đặt cô xuống giường, đè lên người cô.
Tim Đinh Mật đập thình thịch, ngỡ lần này sẽ phải làm thật, dù sao những hôm trước anh đã nhẫn nhịn rất lâu. Nhưng cô nhắm mắt đợi mãi, anh lại đột nhiên trở mình sang một bên, nhét cô vào trong chăn, ôm chặt cô từ phía sau, hôn khẽ lên đỉnh đầu cô.
Cuối cùng cũng thấy lạ.
Đinh Mật nghiêng đầu nhìn anh, dè dặt hỏi: “Lục Thời Miễn… có phải anh đã biết chuyện gì?”
Lục Thời Miễn rũ mắt nhìn cô, cảm xúc trong đôi mắt ấy quá mức phức tạp, lần đầu tiên Đinh Mật thấy anh có ánh mắt như vậy, đau lòng, tự trách, dịu dàng,…
Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Đinh Mật bất an muốn nghe anh thừa nhận.
Rất lâu sau, anh buông cô thở hổn hển ra, vùi đầu trên hõm vai cô, giọng khàn đặc: “Luật sư anh mời là Khang Chính.”
Người trong lòng sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.
Lục Thời Miễn nhắm mắt, không nỡ lòng trách cô, chỉ thấp giọng nói: “Tại sao chuyện quan trọng như vậy em lại không nói cho anh mà muốn giấu giếm anh, Đinh Mật, em không tin anh đến thế?”
Dù không thể thoát được hai năm ấy, nhưng nếu có anh, cô nhất định không phải khổ như vậy.
Đinh Tiểu Mật, em muốn anh đau lòng đến chết sao?
Đinh Mật dần hoàn hồn, lắc đầu: “Không phải, không phải em không tin anh…”
Chỉ cảm thấy ngày ấy hai người cách biệt quá xa, anh quá ưu tú.
Cô hoang mang không nhìn rõ còn đường phía trước.
“Còn chuyện gì chưa nói với anh không?”
“Bùi Dịch, em với anh ấy thật sự không có gì cả…”
“Anh biết.” Đến hiện tại, không cần hoài nghi gì nữa.
Đinh Mật lúng túng nhìn anh, hình như những gì cô muốn nói, anh đều đã biết hết.
Lục Thời Miễn hạ giọng hỏi: “Cuối cùng tại sao mẹ em lại đồng ý làm chứng cho em?”
Đinh Mật cúi đầu, lí nhí: “Em khóc cầu xin bà mãi…”
Anh lặng thinh thật lâu.
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có thể tha thứ cho em không?”
Lục Thời Miễn thở dài, muốn mắng cô mấy câu, nhưng chạm phải đôi mắt đen láy trong veo của cô, một câu cũng chẳng nói nên lời.
Anh đứng dậy, vò tóc cô: “Chuẩn bị sẵn sàng chịu phạt đi.”
Anh quay người đi về phía nhà tắm, vừa đi vừa cởi áo.
Đinh Mật nhìn bóng lưng anh, sững sờ ngơ ngẩn, cho đến khi phòng tắm đóng cửa và truyền ra tiếng nước, cô mới hoàn hồn. Anh bảo phạt… sẽ không phải là cái cô đang nghĩ chứ?
Đôi má dần nổi rặng hồng, tim Đinh Mật đập như trống dồn.
Mười mấy phút sau, Lục Thời Miễn mặc áo tắm trắng đi ra, chỉ còn một thân sạch sẽ mát lạnh, là hương vị trước kia cô thích nhất, thân thuộc nhất.
Lục Thời Miễn lau tóc, cụp mắt nhìn cô.
Đinh Mật ôm chăn ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.
Dáng vẻ thẹn thùng vừa mong chờ vừa sợ hãi.
Lục Thời Miễn khựng lại, hơi buồn cười, nhưng hễ nghĩ đến những chuyện nghe được tối nay, mọi cảm xúc trong anh lại lẫn lộn, phức tạp không nói nên lời. Anh cúi đầu ném khăn lau đi, tắt đèn treo, chỉ để lại chiếc đèn bàn màu cam đặt trước đầu giường, vén chăn lên, ôm cô vào lòng.
Đinh Mật hãy còn ngẩn ngơ đã bị anh trở mình đè dưới thân.
“Ưm.” Cánh môi bị lấp kín.
Đinh Mật nhắm mắt ôm cổ anh, Lục Thời Miễn ra sức hôn cô, trút hết mọi cảm xúc không nơi giải tỏa và những nhung nhớ suốt bao năm tháng lên người cô.
Nhiều năm như thế.
Đợi nhiều năm như thế…
Đợi đến nỗi anh suýt quên mất là cảm giác gì.
Lúc đầu Đinh Mật còn theo kịp tiết tấu của anh, hôn đáp lại anh, nhưng dần dần, cô không chống đỡ nổi, không khí trong lồng ngực như bị hút cạn, áo quần trút nửa, ý loạn tình mê.
Đinh Mật mở mắt, Lục Thời Miễn chống trên người cô, rũ mắt nhìn cô, đáy mắt bập bùng lửa cháy.
Anh lại cúi đầu hôn lên tai cô, thấp giọng hỏi: “Mấy năm nay có nhớ anh không?”
Đinh Mật không biết anh hỏi phương diện nào…
Cô không trả lời được.
Lục Thời Miễn cắn nhẹ vành tai cô: “Nói nào.”
“Có…”
Nhớ, nhớ hết, nhớ tất cả những gì của anh.
Lục Thời Miễn cười khẽ, hôn từ cần cổ trắng ngần xuống đến xương quai xanh tinh xảo của cô, lại hôn dần xuống khuôn ngực xinh xắn mềm mại của cô, vẫn y hệt như trước.
Đinh Mật khe khẽ thở gấp, đôi chân bị tách ra, để anh chen vào.
Không lâu sau, cơ thể cô trần trụi, anh dạo đầu kỹ lưỡng, trêu chọc cực độ, khiến cô mất hết sức chống đỡ, mềm tan thành nước.
Rất lâu sau, anh trở dậy, mở ngăn kéo lấy hộp gì đó.
Đinh Mật vội vã đảo mắt qua thân dưới anh, hít sâu một hơi, lặng lẽ co rụt về sau.
Lập tức bị anh giam trở lại.
Cơ thể đàn ông nặng nề cường tráng lại phủ lên lần nữa.
“Anh… mua khi nào vậy?”
Bao cao su. Lần trước cô đi vẫn chưa có.
Anh mơn trớn môi cô, chống trên người cô, nhẹ nhàng cọ xát: “Hai ngày trước, lúc mua thuốc lá tiện tay mua luôn.”
Đinh Mật khép mắt thoáng run rẩy, thỏ thẻ: “Lục Thời Miễn… em hơi sợ…”
Quá lâu không làm, mấy năm qua, cảm giác ấy chỉ xuất hiện trong giấc mơ, tỉnh lại chỉ còn bắp chân mềm nhũn. Bây giờ còn chưa bắt đầu, chân cô đã mềm oặt.
Cô thật lòng hơi sợ.
Cứ tưởng anh sẽ nói mấy câu dễ nghe.
Kết quả, ngay giây sau, anh liền chen thẳng vào.
Đinh Mật nhíu chặt mày kêu thành tiếng, co rúm dưới thân anh.
Anh khàn giọng bên tai cô: “Đúng là em nên sợ, bởi vì đã ăn chay quá lâu, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”
…
Phạt đúng là phạt.
Khi kết thúc, Đinh Mật thấy mình chỉ còn nửa cái mạng, thở thoi thóp.
Lục Thời Miễn ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt từng nụ hôn lên gương mặt cô: “Đinh Tiểu Mật, sau này chỉ được khóc với anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...