Bành Oánh đỏ mặt đặt bút xuống, cấp tốc khép cuốn nhật ký lại.
Cô cất cuốn nhật ký vào ba lô.
Nằm trên giường, Bành Oánh đọc lại tin nhắn và lời chúc phúc trên weixin mà hôm qua chưa kịp xem.
Sáu giờ tối, Tần Dạng qua đón cô, anh xách vali, Bành Oánh nói với anh: “Chiếc vali này được em mua từ hồi nghỉ hè lớp 12, dùng lâu lắm rồi phải không?”
Tần Dạng nhìn cô, vẻ ngoài rơi rớt, anh cười: “Sắp mười năm rồi nhỉ?”
Bành Oánh gật đầu: “Vâng, vẫn chưa hỏng lần nào.”
Cô rất quý trọng đồ vật, có nhiều thứ dùng mãi không hỏng.
Tần Dạng nắm tay cô, mỉm cười.
“Lát nữa mua cho em cái mới nhé?”
“Không cần đâu, cái này rất ổn.”
Hơn nữa không thường dùng đến vali, có mua cũng tích bụi, Bành Oánh không hào hứng mua sắm hàng hóa lắm, cô thích mua rau mua thịt hơn.
Đối với cô, dạo trung tâm thương mại còn không vui bằng dạo chợ bán đồ ăn.
Nhưng cô sẽ không nói những điều này với Tần Dạng, cô sợ anh thấy mình quá vô vị.
Cô cũng là người con gái có rất nhiều bí mật.
Chẳng hạn như… tình yêu thầm của cô, cuốn nhật ký của cô.
Tần Dạng cúi đầu nhìn cô: “Đến lúc đi tuần trăng mật sẽ phải mua một cái mới.”
Bành Oánh ngẩn ra, cúi đầu nhoẻn cười: “Vâng.”
Bố mẹ Bành Oánh tiễn hai người ra đến cửa, Tần Dạng nhìn họ: “Tối mai con với Bành Oánh qua ăn cơm với bố mẹ.”
Mẹ Bành cười: “Được đó.”
Bành Oánh khoác tay Tần Dạng, hai người cùng xuống tầng.
Đến nhà Tần Dạng đúng bảy giờ, mẹ Tần bưng canh ra, bắt đầu bữa tối.
Trong bữa, mẹ Tần hỏi Bành Oánh có yêu cầu gì với hôn lễ không, gương mặt nhỏ nhắn của Bành Oánh ửng hồng: “Con không có yêu cầu gì ạ, đơn giản chút là được.”
Bố mẹ Tần hài lòng nhìn nhau, cô con dâu này ngoan quá.
Tuy nhiên, nhà họ chỉ có đứa con trai này, Bành Oánh lại là cô gái tốt, dẫu gia đình họ không phải đại phú đại quý, nhưng vẫn hoàn toàn có khả năng tổ chức một hôn lễ long trọng, cần tiêu gì cứ tiêu, họ hoàn toàn không tiếc.
Tần Dạng liếc mẹ mình: “Mẹ, chuyện này mẹ thương lượng với mẹ vợ con đi, con tìm công ty tổ chức hôn lễ cho hai mẹ.”
Mẹ Tần cười: “Được, giao cho mẹ, hai đứa cứ yên tâm.”
Mẹ Tần nôn nóng có cháu bế, vốn muốn tổ chức hôn lễ sớm, nhưng bà tin vào hoàng lịch, chỉ có ngày cuối tháng Mười là khá đẹp, thế nên đành phải lùi lại. Còn mấy tháng nữa, thời gian dư dả, cứ thong thả chuẩn bị.
Tần Dạng là một gã thô kệch, công việc lại bận, đương nhiên không có thời gian lo liệu.
Bành Oánh lại ngoan ngoãn nghe lời, chuyện này cứ giao cho bố mẹ hai nhà là thích hợp nhất.
Ăn tối xong, Bành Oánh định đi rửa bát thì bị mẹ Tần ngăn lại: “Đừng động vào, ở nhà chúng ta, rửa bát là việc của đàn ông, cứ để hai bố con họ rửa.”
Tần Dạng ôm việc rửa bát vào mình, cười nhìn Bành Oánh: “Vợ à, em nghe thấy chưa? Đi xem phim với bố mẹ đi.”
Bành Oánh: “…”
Bấy giờ mới nhận ra, hôm qua đi đăng kí xong, cô vẫn chưa đổi cách xưng hô.
Bành Oánh đỏ mặt nhìn bố mẹ Tần, thỏ thẻ mở lời: “Bố, mẹ, chúng ta ra xem TV nhé.”
Bố mẹ Tần ngẩn ra, đúng, họ cũng quên mất chuyện đổi xưng hô này.
Hai người nhìn Bành Oánh, cười thư thái: “Con ngoan.”
Bành Oánh đỏ mặt khoác tay mẹ Tần.
Mẹ Tần thật sự thích cô bé Bành Oánh này, thằng nhóc Tần Dạng độc thân nhiều năm như vậy, bà cứ lo canh cánh anh không tìm được vợ, bây giờ thì tốt rồi, có Bành Oánh.
Tần Dạng rửa bát xong, ngồi xuống cạnh Bành Oánh.
Nhân lúc bố mẹ không để ý, anh thì thầm bên tai cô: “Mệt không?”
Bành Oánh: “… Vẫn ổn.”
Tần Dạng lại nói: “Mệt thì chúng ta về sớm.”
Họ cũng cần thu dọn đồ đạc.
Bành Oánh lắc đầu.
Mẹ Tần nhìn sang: “Nhóc thối, con vẫn chưa thu dọn đồ đạc à?”
Bành Oánh cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Em giúp anh nhé?”
Anh không có mấy đồ, thu dọn ít quần áo và đồ dùng hàng ngày là được, những cái khác để sau này chuyển tiếp.
Phòng của đàn ông rất đơn điệu, một cái bàn, một tủ quần áo, một cái giường, ngoài ra không còn gì khác.
Tần Dạng ném quần áo cần mặc lên giường, Bành Oánh vội xếp quần áo, hai người chia nhau cùng làm, chẳng mấy chốc đã sắp xếp quần áo xong, sau đó Tần Dạng đổ quần lót và tất nằm chung một nùi ra.
Bành Oánh: “…”
Mặt cô ửng đỏ, đừng vứt bừa bãi như vậy có được không…
“Tần Dạng.”
Cô lí nhí gọi anh.
“Ừm?”
“Không thể để quần lót và tất cùng nhau…”
“Khụ, anh biết, anh không để chung.” Tần Dạng sờ mũi, vội tách quần lót và tất ra, “Để anh, em không cần giúp.”
Bành Oánh hơi xấu hổ, song cô vẫn sắp xếp giúp anh, bởi vì cô là vợ anh, sau này cô cần giúp anh làm một số việc, anh làm không đúng, cô phải nhắc anh.
Tần Dạng cẩu thả thành quen, thật sự không để ý nhiều thế.
Anh nhìn cô, lại cười.
Anh cầm tay cô đặt lên miệng hôn, không kìm được nói: “Bành Oánh, nếu chúng ta sớm ở bên nhau thì tốt quá.”
Bành Oánh ngẩn ra, cười dịu dàng.
“Bây giờ cũng tốt lắm mà.”
Tuy hơi muộn màng, nhưng cô không tiếc nuối, cũng không hối hận đã không thổ lộ với anh sớm hơn, bởi vì chuyện đó vẫn là một ẩn sổ, nếu cô thật sự thổ lộ với anh sớm hơn một năm hoặc hai, ba năm, kết quả sẽ thế nào?
Đáng sợ nhất là không thể biết trước, cô không muốn bận tâm đến giả thiết đáng sợ ấy.
Tần Dạng ngẫm nghĩ: “Đúng vậy, hiện tại cũng rất tốt.”
Nếu có thể sớm hơn, anh chắc chắn cũng sẽ thích cô như bây giờ.
Không, là yêu cô.
Trải qua buổi tối hôm qua, thân thể dung hòa, cả thể xác và tinh thần anh đều yêu cô.
Lúc hai người thu dọn xong đã là chín giờ, về nhà lại phải sắp xếp một lượt nữa, họ không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Về đến nhà, Bành Oánh mở hai chiếc vali ra, bắt đầu sắp xếp.
Tần Dạng đứng bên cạnh nghe cô chỉ huy, cô bảo anh làm gì thì anh làm đó, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, nhanh nhẹn gọn gàng, không đến nửa tiếng đã xử lý xong.
Tần Dạng ôm cô ngồi trên giường, lại hỏi: “Mệt không?”
Bành Oánh đỏ ửng mặt, khẽ mắng: “Tần Dạng, anh đừng lưu manh…”
Tần Dạng: “…”
Ý anh là cả ngày hôm nay vừa thu dọn vừa sắp xếp.
Tần Dạng phì cười, nhìn cô trêu chọc: “Ý anh là thu xếp đồ đạc chuyển nhà có mệt không, em tưởng là anh bảo gì vậy vợ?”
Bành Oánh: “…”
Xấu hổ muốn chết.
Bành Oánh nhăn mày lườm anh, đừng trêu cô nữa.
Tần Dạng biết mình đã quá trớn, cười hôn cô: “Sao em lại khiến anh thích thế nhỉ?”
Bành Oánh hấm hứ không đáp.
Lòng lại nói: Anh còn khiến em thích hơn.
Tần Dạng nhìn cô, cầm lòng chẳng đặng xáp lại hôn cô, Bành Oánh đẩy anh một cái, Tần Dạng đè gáy cô không cho cô tránh, cô hết cách, ú ớ mấy tiêng, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Ký ức về chuyện đêm qua vẫn vẹn nguyên như mới, trời tối rồi, Tần Dạng lại muốn nữa.
Tay anh mò vào trong quần áo cô, Bành Oánh vội tránh thoát, đỏ mặt nói: “Đừng, Tần Dạng…”
Cô vẫn hơi khó chịu
Hơn nữa hôm nay ra rất nhiều mồ hôi, cô muốn đi tắm đã.
Tần Dạng cũng biết đêm qua làm quá trớn, anh ho khan, xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: “Muốn đi tắm không? Anh mở nước cho em.”
Bành Oánh ngẫm nghĩ, đáp: “Vâng.”
Trong nhà cô không có bồn tắm, trừ dịp nghỉ lễ đi ngâm suối nước nóng với bố mẹ, một năm chẳng tắm bồn lần nào.
Trong phòng ngủ chính của nhà mới có bồn tắm, vừa hay cô đang mỏi nhừ.
Tần Dạng đi mở nước cho cô, Bành Oánh bỏ quần áo vào máy giặt, ấn nút khởi động.
Tần Dạng đi ra, thấy cô đang cầm cây lau nhà, bên cạnh tích một lớp bụi mỏng, hồi trước quét dọn quên mất chỗ đó.
Anh vội giành lấy: “Để anh.”
Bành Oánh cười, không tranh với anh: “Ở nhà anh, lau nhà cũng là việc của đàn ông?”
“Em muốn bảo anh làm gì cũng được.”
“Ha ha…”
Bành Oánh cười không ngừng nổi.
Tần Dạng cũng cười theo, lau xong, anh nói: “Chắc sắp đủ nước rồi, em đi tắm đi.”
Bành Oánh đáp vâng, về lấy quần áo ngủ đi tắm.
Tần Dạng giặt cây lau nhà, vắt khô, móc ngoài ban công. Điện thoại đổ chuông, anh nhìn, là đội trưởng. Tần Dạng tựa vào ban công nghe máy, hai người bàn về vụ án mới, nói liền hơn mười phút.
Tần Dạng cúp máy, quay về phòng, thấy túi của Bành Oánh đặt trên giường, anh bước đến cầm túi định treo lên, đột nhiên khựng lại, trong túi này có gì vậy? Sao nặng thế?
Tần Dạng kéo khóa, nhìn thấy một cuốn sổ cực dày.
Anh cầm ra, lòng nghi hoặc, đây là cái gì? Anh chưa từng nhìn thấy cuốn sổ nào dày như vậy, có điều đây là đồ của Bành Oánh, anh sẽ không động bừa.
Đang định bỏ lại, cửa phòng tắm hé ra.
Bành Oánh để lộ một cái đầu nhỏ nước, mặt ửng đỏ: “Tần Dạng, khăn tắm vắt trên ban công, em quên mang vào…”
Trưa cô phơi khăn tắm ngoài ban công, không ngờ quên mất.
Đấu tranh một hồi, cô mới quyết định cầu cứu Tần Dạng.
Nói đoạn, cô lập tức trốn vào sau cửa.
Tần Dạng sững ra, cười bỏ cuốn sổ và túi xách lên giường.
Gáy sách nằm đứng trên giường, tựa vào túi xách, những trang giấy lật tung, dừng lại ở một ngày nào đó của năm 2013.
Tần Dạng không để ý, vội vàng ra ban công lấy khăn tắm đưa cô.
Cửa mở ra một khe nhỏ, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn thò ra khua lung tung, nhưng không bắt được khăn tắm, cô cuống lên: “Tần Dạng!”
Tần Dạng cười, không trêu cô nữa, anh đặt khăn tắm vào trong tay cô, thuận thế nắm chặt tay cô.
Bành Oánh: “…”
Khốn kiếp!
Tay cô và khăn tắm đều bị nắm chặt, không rút về được, khiến cô luống cuống không thôi.
“Tần Dạng! Anh đừng giở trò!”
“Vợ ơi, em mở cửa ra cho anh vào đi?”
“…”
Tần Dạng thật sự muốn đi vào, lúc nãy muốn trêu cô, hiện tại thật sự đã nổi hứng.
“Không…”
Tần Dạng ngẫm nghĩ, buông cô ra, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Bang…
Cửa đóng sập lại.
Cạch.
Khóa trái.
Tần Dạng: “…”
Anh không phải sói, phòng bị anh như thế làm gì!
Tần Dạng cười lắc đầu, thở than: “Nhóc con, xem khi ra anh xử lý em thế nào.”
Tần Dạng về giường, nhìn thấy cuốn nhật ký vô ý bị lật ra.
Anh quét mắt nhìn, sững người.
Ngày 10 tháng 8 năm 2013.
Tôi quyết định tạm biệt công việc giáo viên an nhàn, đi làm đầu bếp.
Bởi vì hình như Tần Dạng rất thích đồ ăn ngon.
Vậy anh nhất định cũng thích cô gái biết nấu ăn ngon.
Tôi muốn làm cô gái ấy.
Tần Dạng ngây người hồi lâu, ngón tay run rẩy, khẽ khàng cầm quyển nhật ký ấy lên. Phòng tắm mở cửa, Bành Oánh đỏ mặt đi ra, vừa ngước lên đã chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm của anh.
Đồng thời, cô cũng nhìn thấy cuốn nhật ký trên tay anh.
Bành Oánh như bị sét đánh, vội thét lên, lao vụt tới đoạt cuốn nhật ký về, cô vừa luống cuống vừa xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Bành Oánh lườm anh: “Sao anh có thể đọc trộm nhật ký của em!”
Anh đọc chỗ nào rồi? Có phải đã biết chuyện cô yêu thầm anh mười năm rồi chăng?
Bành Oánh xấu hổ kinh khủng, cô không sợ anh biết, nhưng mà… cô muốn giữ đến ngày tổ chức hôn lễ mới nói anh hay.
Anh… anh… anh… đáng ghét!
Quà tân hôn của cô không còn nữa!!
Tần Dạng dần hoàn hồn, cúi đầu nhìn cô. Bành Oánh cao một mét năm mươi tám, đứng trước người cao một mét tám mươi ba như anh, thực sự quá bé nhỏ. Anh ôm trọn cô vào lòng, cúi đầu, hôn cô thật mạnh, vừa hôn vừa giải thích: “Anh xin lỗi, anh không cố ý đọc trộm đâu…”
Bành Oánh cắn môi không cho anh vào sâu.
Tần Dạng chẳng qua quá kích động, quá bùi ngùi, anh biết Bành Oánh thích anh trước, nhưng anh không ngờ lại sớm đến vậy, càng không ngờ cô vì anh mà từ bỏ công việc ban đầu, lựa chọn làm một đầu bếp, mở một nhà hàng.
Có lẽ còn rất nhiều chuyện mà anh không biết.
Bành Oánh giống một kho báu, đợi anh khám phá.
Anh không vội, thật lòng không vội, họ còn có thời gian cả một đời.
Bành Oánh ấp úng: “Nhưng anh vẫn đọc rồi phải không?”
Tần Dạng ôm cô, khom lưng, cúi đầu nhìn cô: “Phải.”
“Anh thấy được gì rồi…”
Cô run giọng hỏi, lòng rất tủi thân.
“Thấy em từ chức, chọn làm đầu bếp, thấy em nói em muốn làm cô gái anh thích.” Anh thấp giọng nói, mắt ẩm ướt.
Mẹ nó, một gã già đầu như anh sắp bị cô làm cảm động rơi nước mắt rồi.
Tình ái là gì, trước kia anh không biết, cũng chê bai Lục Thời Miễn và Từ Khiên, hiện tại anh đã hiểu, mẹ nót, thật sự xót phát sướng.
Vừa đau xót vừa sung sướng.
Bành Oánh xấu hổ giậm chân, nhưng vẫn thấy không đủ, cô bèn lại gần cắn lên vai anh một cái.
Tần Dạng mặc cho cô cắn, không một cái nhăn mày, dịu giọng dỗ: “Vợ ơi, anh xin lỗi…”
Anh thoáng ngừng.
“Anh rất vui, vui đến nỗi không biết nên làm sao nữa.”
“Thì ra em thích anh như vậy…”
Bành Oánh giậm chân: “Còn nói!”
Tần Dạng toét miệng cười, cúi đầu nhìn cô: “Được, anh không cười nữa. Em đừng ngại, có thể anh thích em hơi muộn, nhưng không anh hưởng đến tình cảm sâu cạn. Anh… anh yêu em, Bành Oánh.”
Bành Oánh ngây người.
Ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Dạng nghĩ, lời yêu thật khó nói ra, nhưng anh vẫn lặp lại lần nữa: “Anh yêu em.”
Đã nói một lần, lần thứ hai không còn là vấn đề.
Anh lại lặp lại hai lần, ba lần, bốn lần…
Lần thứ mười, Bành Oánh ngượng chín mặt đấm ngực anh: “Đừng nói nữa, Tần Dạng…”
Em biết.
Em biết anh yêu em.
Em cũng yêu anh, Tần Dạng.
Tần Dạng cúi đầu hôn cô, hôn sâu sắc, Bành Oánh bị anh hôn đến nỗi thở không ra hơi, áo quần nửa khép nửa hở, rồi đột nhiên trời đất quay cuồng, toàn thân lọt thỏm giữa tấm giường mềm mại, người đàn ông đè cơ thể nặng nề lên cô.
“Được không? Một lần thôi?”
“…”
Cô không nói, Tần Dạng bèn coi như cô ngầm đồng ý.
Anh vui vẻ cười khẽ, đứng dậy cởi quần áo của mình.
“Tắt… tắt đèn…”
“Được.”
Lại là một đêm kiều diễm.
Kết thúc, Tần Dạng ôm cô vào nhà tắm, Bành Oánh xấu hổ đòi tự tắm, Tần Dạng hết cách đành để cô tự làm, bản thân thì ra ngoài.
Hai người tắm chung tốt biết bao, lại còn tiết kiệm điện nước.
Lần sau, lần sau nhất định khiến Bành Oánh đồng ý tắm cùng anh.
Mười phút sau, hai người nằm trên giường, Tần Dạng mặt dày mày dạn đòi đọc nhật ký của cô, Bành Oánh bình thường dịu dàng mềm yếu giờ nói thế nào cũng không đồng ý: “Không được là không được, Tần Dạng… anh đừng làm khó em…”
Bị anh đọc một trang đã xấu hổ lắm rồi, đọc toàn bộ…
Không thể nào.
Tần Dạng giỏi chơi xấu nhất, anh tiếp tục kì kèo: “Không được thật sao? Anh thật sự rất muốn đọc.”
Bành Oánh: “… Không được.”
Tần Dạng: “Ba trang?”
Bành Oánh: “… Không được.”
Tần Dạng: “Hai trang?”
Bành Oánh: “… Không được…”
Tần Dạng: “Một trang, chắc là được chứ.”
Bành Oánh: “…”
Rốt cuộc không dai bằng anh, Bành Oánh đỏ mặt đồng ý.
Tần Dạng vui vẻ không thôi, lòng xấu xa nghĩ, sau này mỗi tối kì kèo một lần, mỗi tối đọc một trang, tương lai dài như thế, một ngày nào đó anh nhất định sẽ đọc xong, không, có lẽ không xong được, bởi vì cô sẽ viết thêm.
Không sao, cuộc sống như vậy mới thú vị!
…
Sáng ngày hôm sau, Bành Oánh đến nhà hàng, các nhân viên đều cười nhìn cô.
“Bà chủ ơi, tân hôn có cảm giác thế nào vậy?”
“Bà chủ này, sắc mặt hồng hào ghê.”
“Bà chủ à, mặt mày tươi tỉnh quá, thân thể ông chủ… tốt như vậy, thể lực chắc chắn không tồi ha!”
“Nói thừa, ông chủ có cơ bụng đấy!”
Bành Oánh đỏ mặt không thôi, nhân viên của cô rất đáng yêu, nhưng cũng không có chừng mực gì, Tần Dạng đúng thật có cơ bụng… sáu múi, hơn nữa còn có cả đường nhân ngư, “Sao mọi người biết?”
“Đoán đó, ha ha…”
“Xem ra là có thật rồi!”
Bành Oánh: “…”
Bị lừa rồi.
Bành Oánh nhăn nhó: “Mau làm việc đi, không thì trừ lương.”
“Aaa!”
“Đi ngay!”
Bành Oánh nhìn mọi người hốt hoảng giải tán, gắng sức làm việc, mím môi cười. Tầm này năm ngoái làm ăn ảm đạm, nhân viên của cô cũng buồn theo, hằng ngày không làm lụng gì, cô thật sự rất lo nhà hàng sẽ phải đóng cửa.
May thay, mọi thứ đã qua.
Bạn bè của cô, bố mẹ cô đều giúp sức tuyên truyền.
Weibo Đinh Mật có rất nhiều fans, Đỗ Minh Vy cũng không ít, họ đều quảng cáo trên weibo giúp cô.
Hiện tại nhà hàng làm ăn rất tốt.
Tối, Tần Dạng đến đón cô.
Bành Oánh trông thấy trăm hoa đua nở ven đường, thoáng khựng lại.
Tần Dạng hỏi: “Thích hoa à? Lát tặng em nhé.”
Bành Oánh ngẩng đầu cười: “Được đó, em chỉ cần một đóa thôi.”
“Một đóa?”
“Vâng.”
Phía trước có cửa hàng hoa, Tần Dạng mua một bó hoa hồng, rút ra một cành đưa cho cô, còn lại nhét vào lòng cô.
Một đóa hay một bó cũng đều là của cô.
Bành Oánh ngẩn ngơ cúi đầu.
Hoa hồng rực rỡ, lặng lẽ nở rộ.
Giống tình yêu thầm mười năm của cô.
Cuối cùng cũng đơm hoa kết quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...