Duật Hạo sai người chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cần thiết, lại nhìn qua Dương Mộc An ánh mắt có phần dò xét.
Dương Mộc An cầm lấy kéo, thuần thục cắt bỏ tay áo sơ mi vướng víu của Từ Viễn Hàn, vừa cắt vừa lên tiếng nói: “Nếu anh cảm thấy nghi ngờ thì đứng nhìn cũng được.
Nếu anh có thể làm thì cứ việc, còn không thể thì đừng cản trở tôi.”
Duật Hạo giật mình, cô gái này rõ ràng không nhìn mình nhưng lại biết trong đầu mình đang nghĩ gì.
Thật ra Duật Hạo quả thật có chút không tin tưởng lắm.
Anh ta cho rằng một tiểu thư đài cát như Dương Mộc An làm gì mà lại biết khâu vá vết thương cho được, không chừng một lát thấy nhiều máu, vết thương nghiêm trọng lại sợ hãi mà ngất xỉu cũng nên.
Anh ta đối với Từ Viễn Hàn một lòng trung thành.
Chỉ là khả năng nghiệp vụ chỉ dừng lại ở việc làm một vệ sĩ bảo vệ và một trợ lý giúp đỡ xử lý công việc, chuyện xử lý vết thương này anh ta không biết.
Bằng không thì cũng sẽ không để cho vết thương này lâu như vậy vẫn chưa được xử lý.
Duật Hạo bị lời của cô làm cho sực tỉnh, liền cúi đầu xin lỗi: “Thiếu phu nhân, là tôi đã lỗ mãng, xin cô bỏ qua.
Tôi tuyệt đối không nghi ngờ cô.”
Dương Mộc An không nói gì, lấy trong hộp y tế ra một lọ thuốc tê, rút thuốc vào trong ống tiêm rồi tiêm cho Từ Viễn Hàn.
Cô dùng dao phẫu thuật nhỏ rạch miệng vết thương, lại dùng nhíp gắp viên đạn đang gim sâu bên trong.
Viên đạn vừa được gắp ra, máu liền ứa ra rất nhiều.
Duật Hạo ở bên cạnh nhìn thấy còn ớn lạnh sống lưng.
Một người đàn ông trưởng thành đối diện cảnh này còn có chút tránh né, mà Dương Mộc An từ đầu đến cuối đều không hề mất tập trung, vẫn luôn xử lý mọi thứ một cách thuần thục.
Sau khi gắp viên đạn ra khỏi, Dương Mộc An nhanh chóng dùng kim khâu miệng vết thương lại.
Cả quá trình diễn ra hơn nửa tiếng đồng hồ, mỗi một khắc đều không dễ dàng.
Vết thương sau khi được khâu xong, Dương Mộc An giống như trút được một nửa gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay sang vứt bỏ hết dụng cụ và găng tay dính máu để đổi sang găng tay khác.
Từ Viễn Hàn nhìn cô gái nhỏ không hề sợ hãi mà chăm chú xử lý vết thương cho mình, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ.
“Cô từng học y à? Nhưng tôi nhớ chuyên ngành cô chọn là thiết kế.”
Dương Mộc An vừa bôi thuốc vừa đáp: “Đúng là tôi chọn chuyên ngành thiết kế.
Nhưng cũng có một thời gian làm việc thêm trong bệnh viện, phụ giúp cấp cứu cho người bị thương.
Có một vị bác sĩ già đã dạy cho tôi những thứ này, không nghĩ còn có lúc phải dùng tới.”
Từ Viễn Hàn nhướn mày.
Một đại tiểu thư như Dương Mộc An còn làm thêm trong bệnh viện, cái nơi toàn mùi máu như thế sao? Từ Viễn Hàn được biết Dương Mộc An đã có khoảng thời gian không sống trong thành phố nhưng mọi thứ chỉ dừng ở đó mà thôi, anh không biết thêm được gì cả.
Nhưng cho dù là vậy, Dương gia giàu có như thế có lẽ không để con gái nhà họ thiếu thốn cho dù là sống ở nơi thôn quê.
“Tại sao lại cứu tôi, cô lẽ ra phải bỏ mặc tôi không lo mới đúng.”
Dương Mộc An đang băng bó vết thương, nghe câu hỏi của anh liền dừng lại động tác một lúc, sau đó lại tiếp tục như thường.
Vì cô cúi mặt nên anh không thấy được vẻ mặt cô lúc đó như thế nào.
“Tôi đã định như thế.”
Từ Viễn Hàn bật cười.
Đúng rồi, với những việc mà anh đã làm với cô từ lúc kết hôn đến giờ thì cô nên làm như thế.
Bỏ mặc không lo, để cho anh tự sinh tự diệt, như thế sau này liền không có ai ức hiếp cô nữa.
Dương Mộc An không đợi Từ Viễn Hàn hỏi tiếp đã tự đáp lời: “Nhưng mà tôi không làm được.”
Từ Viễn Hàn hơi ngớ người.
“Có gì mà không được, đối với kẻ đã khiến cô đau khổ thì cô mềm lòng quá đấy.”
Dương Mộc An băng bó xong liền đứng dậy thu dọn dụng cụ vào trong khay.
Cô nhìn anh, vẻ mặt điềm tĩnh mà đáp lời: “Không phải tôi mềm lòng, chỉ là tôi đã hứa sẽ trả cho anh một cuộc sống mà anh muốn, trả cho Dương Mộc Nhiên vị trí mà em ấy nên có.
Cho đến lúc đó, tôi sẽ làm hết sức để có thể giữ được lời hứa của chính mình.”
Từ Viễn Hàn trầm mặc, những lời này của Dương Mộc An đột nhiên khiến anh cảm thấy thật mỉa mai.
Cảm giác lúc này thật sự khó chịu.
“Cô muốn tôi mang ơn cô sau đó thì sẽ có chút thương cảm với cô sao?”
Dương Mộc An đang bưng chiếc khay định mang đi dẹp thì liền bị câu nói của anh làm cho sững người.
Dương Mộc An đặt chiếc khay xuống bàn, nhìn Từ Viễn Hàn với một ánh mắt không thể lý giải.
Giống như là thương cảm cũng giống như là không hề để tâm tới.
“Được vậy thì tốt.
Nếu anh cảm thấy nợ tôi, đợi sau này mọi thứ trở về vị trí cũ thì có thể trả ơn tôi bằng cách không làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.”
Nói xong, Dương Mộc An lạnh lùng quay người rời đi bỏ lại một Từ Viễn Hàn với những cảm xúc lẫn lộn không thể tả.
Từ Viễn Hàn ôm trán bật cười khanh khách, giống như một tên điên với giọng cười điên dại.
“Được, được lắm! Dương Mộc An cô giỏi rồi.
Cứ chờ mà xem.”
Dương Mộc An quay trở về phòng với sự mệt mỏi tột cùng.
Cô khoá trái cửa, không muốn bật đèn lên, bước chân chậm rãi bước tới trước giường rồi thả mình xuống.
Dương Mộc An cuộn người, ôm lấy bản thân giữa khoảng trống vắng vẻ.
Khi bóng tối bao trùm lấy cơ thể, xung quanh một màn tĩnh mịch, những cảm xúc nén chặt nơi đáy tim cứ giống như thác đổ, tràn hết ra bên ngoài.
Giọt nước mắt lăn dài xuống gò má.
Dương Mộc An siết chặt lấy bản thân, muốn dùng chút hơi ấm ít ỏi tự sưởi ấm mình.
Cô tưởng mình đã có thể dửng dưng với tất cả, có thể không màng đến người đó nữa nhưng hoá ra, hoá ra lúc nói ra những lời tuyệt tình lạnh lùng đó trong tim lại nhói đau lạ kỳ.
Dương Mộc An đau khổ nhận ra, bản thân không biết từ lúc nào đã xem Từ Viễn Hàn là người yêu sâu đậm.
Một người từng mang đến cho cô ánh sáng và niềm vui, cũng là người khiến đời cô tràn ngập bóng tối u uất.
Mà cô từ đầu đến cuối lại không thể hận người đó đến cùng cực.
Tình yêu vốn là một trò chơi, một ván cá cược.
Mà Dương Mộc An, đã sớm thua triệt để trong trò chơi này mất rồi.
Trong đêm, vết thương vừa được xử lý nhưng Từ Viễn Hàn lại không nghỉ ngơi.
Anh cùng Duật Hạo tra hỏi người đến tập kích bị bắt được, cuối cùng cũng tra ra được kẻ đứng sau là ai.
Duật Hạo đem kẻ kia giao cho người bên dưới xử lý, lại hỏi Từ Viễn Hàn: “Thiếu gia, vậy chúng ta có động tới người kia liền hay không? Chứng cớ đã có đủ, chỉ cần chúng ta báo với bên cảnh sát một tiếng thì họ sẽ cho người đến bắt ngay.”
Từ Viễn Hàn xua tay, châm một điếu thuốc: “Không, cứ để hắn yên bình nốt mấy hôm nữa.
Tôi muốn tự mình ra tay.”
Duật Hạo gật đầu, rời đi xử lý một số chuyện còn lại.
Từ Viễn Hàn trong đầu lúc này sớm đã hình thành một kế hoạch bắt kẻ dám ra tay muốn giết mình phải trả giá.
Hơn nữa cái giá này không phải một mình hắn trả mà là cả nhà hắn phải trả.
Ván cược này của Từ Viễn Hàn đã định được kết quả toàn thắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...