Nửa tiếng sau đó, Từ Viễn Hàn cũng với những vệ sĩ của mình tìm đến kho hàng.
Anh đạp cửa đi vào, chỉ nhìn thấy một màn đen trống rỗng.
Từ Viễn Hàn gọi, đưa mắt nhìn xung quanh vẫn không thấy một chút tín hiệu nào.
Trái tim Từ Viễn Hàn như thắt lại.
Lo lắng, đã lâu rồi không có cảm giác lo lắng đến tột độ như vậy.
Hình như lần xa nhất mà Từ Viễn Hàn cảm giác bất lực và lo lắng chính là lúc mẹ anh qua đời.
Và khi có người chạy đến báo rằng tìm thấy một người ở trên lầu hai, Từ Viễn Hàn đã tưởng đó là Dương Mộc An.
Anh vội vã chạy lên, cảm giác trái tim trong phút chốc bình tĩnh trở lại.
Từ Viễn Hàn lao đến, dưới ánh sáng mập mờ đã nhìn rõ người đang ngất xỉu là ai.
Dương Mộc Nhiên, không phải Dương Mộc An.
Từ Viễn Hàn trong một khắc ngắn ngủi cảm giác hơi thở đông cứng lại, trái tim hẫng đi một nhịp.
Giây phút đó anh mới chợt nhận ra một điều.
Từ lúc nào tình cảm anh dành cho Dương Mộc Nhiên đã không còn như trước? Cô gái mà anh nhận định cả đời chỉ yêu vậy mà giờ phút này, khi tìm thấy cô ấy từ trong nguy hiểm, trái tim anh lại bình thản đến lạ.
Là từ lúc nào tình cảm đã thay đổi?
Là từ lúc Dương Mộc Nhiên tỉnh dậy, vòng tay ôm lấy anh mà anh không chút cảm giác?
Hay là lúc Dương Mộc An nói rằng sẽ rời đi để trả lại cuộc sống cho hai người, trái tim anh đã thắt lại?
Hay là lúc nhìn thấy dáng vẻ Dương Mộc An đau khổ một mình gánh vác cả ngôi nhà trên bờ sụp đổ?
Từ Viễn Hàn không rõ nữa.
Anh nhận ra tình cả mình dành cho Dương Mộc Nhiên từ trước bất quá chỉ là cảm giác muốn trả ơn, không phải tình yêu.
Mà tình cảm anh dành cho Dương Mộc An, có cay đắng, có ngọt ngào, có vui lẫn buồn.
Hình như đó mới là dư vị tình yêu.
Vệ sĩ hỏi Từ Viễn Hàn nên làm gì, Từ Viễn Hàn hạ mắt, cảm giác bất lực.
“Đưa cô ấy về trước, để mấy người ở lại cùng tôi kiếm một lượt đã.”
Vệ sĩ kia hiểu ý liền đưa Dương Mộc Nhiên rời đi.
Từ Viễn Hàn từ hoàn cảnh hiện tại có thể đoán được Dương Mộc An là vì Dương Mộc Nhiên bắt mới tìm đến.
Một khả năng khác có thể cả hai người họ đều được dùng như một mồi nhử.
Mà hiện tại người kia đã để lại Dương Mộc Nhiên rồi rới đi chứng minh được hai điều.
Điều thứ nhất, phía đôi phương không có ý định hại đến tính mạng, chỉ là vì một mục đích nào đó.
Điều thứ hai chứng minh mọi việc Dương Mộc An làm đều nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Phía đôi phương biết được cô âm thầm báo tin tìm người giúp đỡ vẫn ung dung, chứng tỏ họ không sợ sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát.
Để lại Dương Mộc Nhiên, có thể đã nắm rõ thời gian mà anh sẽ xuất hiện tại đây.
Từ Viễn Hàn còn chưa rõ đối phương là ai, có mục đích gì.
Đối với việc bọn họ quá am hiểu tình hình và kiểm soát mọi thứ khiến anh có chút lo lắng.
Cùng lúc này, Dương Mộc An đang ở trên xe Tằng Thuỵ nhìn kho hàng từ phía xa, ở một góc mà có thể quan sát rõ ràng Từ Viễn Hàn.
Tằng Thuỵ nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ Dương Mộc An chăm chú nhìn về phía Từ Viễn Hàn bà lại mỉm cười.
“Hình như cô rất yêu cậu ấy.”
Dương Mộc An quay sang nhìn bà ta, lại lắc đầu mỉm cười cay đắng.
“Không phải, chỉ là cảm giác tiếc nuối vì một đoạn kí ức mà thôi.”
Tằng Thuỵ gật đầu, cũng không có ý định hỏi thêm nữa.
Trong bất cứ mối quan hệ nào, cảm giác tiếc nuối hình như lúc nào cũng tồn tại.
Nhưng bởi vì có tiếc nuối thì mới là trọn vẹn.
“Người đã được cứu đi như cô mong muốn, cũng đến lúc hoàn thành thoả thuận giữa chúng ta rồi nhỉ?”
Dương Mộc An đưa mắt nhìn đồng hồ, lại luyến tiếc nhìn lại Từ Viễn Hàn ở phía xa kia.
Cuối cùng gật đầu đáp: “Được, chúng ta đi thôi.”
Tằng Thuỵ ra hiệu cho tài xế lái xe.
Chiếc xe âm thầm rời đi trong màn đêm, tiến thẳng vào trung tâm thành phố.
Dương Mộc An nhận lại điện thoại từ tay của những vệ sĩ, sau đó mở máy nhấn số gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền nhấc máy.
Dương Mộc An trao đổi thêm vài câu liền quyết định được thời gian và địa điểm hẹn gặp.
Lúc đó trời đã tối muộn, Tằng Thuỵ quyết định để chuyện lại sáng mai sẽ giải quyết hết một thể.
Vì để tiện cho hai bên, Tằng Thuỵ tạm giữ Dương Mộc An ở lại tại khách sạn tư nhân của mình.
Dương Mộc An cũng phối hợp tuyệt đối không chút phản kháng.
Dù sao chứ tín làm đầu, Tằng Thuỵ không hại đến cô thì cô cũng chẳng việc gì phải gấp rút.
Tối hôm đó, Dương Mộc An ngồi bên cửa sổ khách sạn bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cô không biết liệu việc mình làm có đúng hay không.
Lỡ chẳng may hại đến lợi ích của người khác, phải chăng cô đã gây nên tội lớn.
Nhưng Dương Mộc An cũng đâu còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đến sáng mai khi hai bên gặp nhau thì mọi sự sẽ tự rõ ràng.
Sáng hôm sau Tằng Thuỵ chuẩn bị để ra ngoài từ rất sớm.
Dương Mộc An cứ ngỡ bà ta sẽ dắt theo mình, nào ngờ lúc trước khi ra ngoài Tằng Thuỵ lại đến tìm Dương Mộc An.
Bà ta đứng trước mặt cô, đột ngột gập người cúi đầu.
“Xin lỗi, là tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho cô.”
Hành động này của bà ta làm Dương Mộc An không khỏi lúng túng.
Cô không hiểu được tại sao bà lại làm thế.
Tằng Thuỵ nhìn cô, lại tiếp lời: “Tôi biết cô không liên quan đến họ, chỉ là tôi cố chấp không bỏ được những tảng đá trong lòng mình mới liên luỵ đến cuộc sống của cô.”
Dương Mộc An cười xoà.
Quả thật cuộc sống của cô bị đảo lộn không ít vì rất nhiều chuyện, không thể nói tất cả là do bà ta nhưng hình như cũng vì có bà ta mới bị đảo tung nhiều đến thế.
Nhưng đến bước này, có trách ai cũng không có tác dụng.
“Sau khi tôi rời đi được nửa tiếng, sẽ có người đưa cô quay về.
Thành thật xin lỗi cô vì những phiền phức tôi đã gây ra.”
Dương Mộc An hạ mắt, chỉ gật đầu không đáp.
Cô cũng chẳng biết phải đáp gì, đã vậy cứ thuận theo tự nhiên mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...