Dương Mộc An cùng Từ Viễn Hàn đi đến bệnh viện. Bác sĩ đến thăm khám nói rằng tình hình của Dương Nguỵ Minh vẫn chưa có chuyển biến. Nhịp tim, huyết áp, điện não đồ tất cả đều bình thường nhưng cứ chìm vào mê man thế này không biết đến bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Bác sĩ cũng không dám chắc chắn điều gì. Phía bệnh viện đã hội chẩn và nói rằng tỉ lệ tỉnh lại không cao, khuyên cô nếu được hãy rút ống thở để cho Dương Nguỵ Minh được ra đi thanh thản hơn. Cứ kéo dài không phải là cách, sự sống của ông cũng ngày một hao mòn, kéo dài thế này cũng chỉ là chờ đợi vô ích.
Nhưng Dương Mộc An lựa chọn không rút ống thở. Cho dù chỉ còn một chút hy vọng mong manh cô cũng không muốn từ bỏ. Phải lựa chọn như thế quả thật quá tàn nhẫn, cô không làm được.
Dương Mộc An sau khi rời khỏi phòng bác sĩ, nhìn thấy Từ Viễn Hàn đứng đợi mình ở bên ngoài. Cô chậm rãi bước đi, anh cũng chậm rãi nối gót theo sau.
“Ngày mai tôi phải rời đi.”
Dương Mộc An nhìn anh, ánh mắt giống như có chút thất vọng.
Từ Viễn Hàn cười khổ, lại tiếp lời: “Có một cuộc hội nghị quan trọng tôi phải tham gia ở Pari. Sáng sớm mai phải bay luôn rồi.”
Dương Mộc An lại chỉ gật đầu không nói gì. Vào những lúc thế này, trong lòng không nhịn được cũng có chút mất mát. Anh đi rồi, chỉ còn một mình cô ở đây chống đỡ. Tuy trước nay cũng chẳng phải quan hệ thân thiết mà chia sẻ nhưng ít ra vẫn có người ở bên cạnh, vẫn để cô biết rằng cô không phải chỉ có một mình.
Từ Viễn Hàn nếu sau này Dương Mộc Nhiên tỉnh lại thì xét bối phận sẽ là em rể của cô, cũng tính là người một nhà. Dương Mộc An biết anh dù đối với cô chỉ là diễn kịch nhưng đối với Dương Nguỵ Minh là thật sự tôn kính.
“Cô không có gì để nói với tôi sao?”
Dương Mộc An nhìn anh, vô cùng thản nhiên. Từ Viễn Hàn thở dài, xoa xoa thái dương.
“Tôi rốt cuộc đang mong đợi điều gì cơ chứ?”
Dương Mộc An nghe không rõ nên quay lại nhìn anh. Nhưng Từ Viễn Hàn không lặp lại lời vừa nói mà chỉ xua tay.
Ngày hôm sau đó, Từ Viễn Hàn đã đến sân bay từ sớm. Chuyến đi này anh nói rằng phải mất hẳn một tuần nên để Duật Hạo ở lại giúp đỡ cô. Trước khi đi còn dặn dò cô phải chú ý ăn uống đầy đủ. Duong Mộc An tiễn anh đi, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì.
Từ Viễn Hàn lại cảm thấy lo lắng cho trạng thái này của cô. Cứ im lặng một cách bất thường như vậy, có thế nào cũng không chịu đem đau khổ trong lòng nói ra ngoài. Cứ giữ khư khư thế này, anh sợ cô không chịu được.
Anh hy vọng có thể ở bên cạnh cô lúc này, chỉ đáng tiếc công việc không cho phép, anh chỉ đành rời đi trước.
Dương Mộc An quay về công ty xử lý công việc, đến lúc xong xuôi rồi về bệnh viện thì trời đã tối. Vừa mở cửa phòng ra liền trông thấy Từ Thiên ngồi bên trong.
Dương Mộc An ngạc nhiên bước vào, lên tiếng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Từ Thiên ngồi trên ghế sô pha, nét mặt điềm tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Đến thăm ba của em.”
Dương Mộc An kéo ghế ngồi xuống đối diện. Theo lời Từ Thiên, mấy tháng này anh vẫn luôn bận rộn ở nước ngoài, vừa mới đáp chuyến bay về nước ngày hôm qua đã nghe thấy tin tức Dương Nguỵ Minh bệnh nặng nhập viện. Từ Thiên xử lý xong công việc liền đến đây thăm hỏi xem thế nào.
Một lý do khác mà có lẽ cô cảm nhận được. Lần trước xảy ra hiểu lầm, Từ Viễn Hàn đã đối với Từ Thiên khinh ghét ra mặt. Từ Thiên lại không muốn gây ra quá nhiều chuyện xích mích nên cuối cùng quyết định tạm thời rời đi để cho bản thân yên bình mà tịnh tâm.
Dương Mộc An rót cho Từ Thiên một cốc nước, bàn tay nhỏ xoa xoa vào nhau.
“Chuyện lần trước đã làm liên luỵ đến anh, thật xin lỗi.”
Từ Thiên lắc đầu, khẽ đáp: “Tôi không để tâm, vả lại em cũng chẳng làm gì có lỗi với tôi.”
Dương Mộc An mỉm cười. Từ Thiên đối với cô vẫn luôn như thế, giữ một khoảng cách nhất định không xa không gần, không khiến cô khó chịu. Nếu như không phải do ràng buộc thân phận giữa hai bên, Dương Mộc An càng hy vọng có thể cùng Từ Thiên làm bạn tốt. Chỉ đáng tiếc cho đến khi vở kịch này kết thúc, cô không thể làm thế được.
Từ Thiên nhìn qua Dương Nguỵ Minh đang nằm trên giường, lại quay sang nhìn cô trầm giọng hỏi: “Em… vẫn ổn chứ?”
Dương Mộc An hạ mi mắt. Câu hỏi mà cô nghe được nhiều nhất gần đây chính là câu hỏi này. Và lúc nào cũng thế, cô đều trả lời cùng một câu giống nhau: “Vâng, em ổn mà.”
Từ Thiên nhìn cô, mỉm cười.
“Em không ổn đúng không?”
Chỉ bằng hai câu hỏi, Từ Thiên đã khiến cho sự mạnh mẽ cất công gầy dựng của Dương Mộc An đổ nát trong phút chốc. Khác với những người khác, anh ta dường như có thể dễ dàng nhìn thấu cô bất cứ lúc nào. Lời nói không phải mang theo sự cảm thông hay đồng cảm rẻ tiền mà chính là thấu hiểu thật sự. Là cảm giác cùng chung cảnh ngộ.
Dương Mộc An siết chặt bàn tay, cười khổ.
“Vâng, em không ổn.”
Từ Thiên mỉm cười.
“Đây là câu trả lời tôi muốn nghe. Chi ít để tôi biết được em vẫn còn cảm giác.”
So với việc giữ kín thì nếu cảm giác đau đớn này cũng mất đi, thì mới thật sự đáng lo ngại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...