9.
Khi bước vào cửa nhà của Vu Đại Tuyết trong cơn tuyết lớn, một bức rèm màu vàng hiện ra trước mắt, ánh đèn trắng ấm áp vừa đủ, từ trong lòng đến từng tế bào, Chương Cốc Vũ hoàn toàn thả lỏng.
Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy một chiếc gối hình trứng, "Mới mua à? Thật đáng yêu."
"Ừ, vài ngày trước, tôi kiếm được một ít tiền từ tiểu thuyết, mua món quà đáng yêu này để tự thưởng cho mình." Đầu Vu Đại Tuyết nghiêng ra từ cửa nhà bếp, "Đợi một chút nhé, viên thịt bò vừa mới rán xong, cần hai phút để chín."
"Được."
Buổi chiều hôm nay công việc không thuận lợi, sự khác biệt giữa tưởng tượng và hiện thực trong thiết kế đầy những trở ngại không thể nhìn thấy, thử nghiệm có thể, nhưng thử nghiệm có nghĩa là cầb chi phí, không ai muốn tăng chi phí, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ và nghiên cứu tiếp tục, Chương Cốc Vũ đã nhìn hình suốt cả ngày, viết thông báo suốt cả ngày, đầu óc, trái tim và cơ thể ngồi lâu đã thả lỏng khi bước vào căn nhà nhỏ này.
"Thời tiết thực sự ngày càng lạnh, hôm nay anh mặc gì vậy?"
Chương Cốc Vũ nhìn cô ấy cười cười, tay lật lên lớp áo bên trong, "Nhìn này, áo len đã thêm lớp lót, khi ra ngoài cũng phải mặc áo len và áo khoác."
"Tôi đã ngâm bột khoai tây trong nồi cà chua, anh muốn không?"
Chương Cốc Vũ gật đầu, đứng ở cửa nhà bếp nhìn cô ấy nấu ăn.
Cảm giác này giống như một cặp vợ chồng nhỏ, sống cuộc sống.
Chương Cốc Vũ đột nhiên nhớ đến một người bạn cùng trường đại học, tên là A Dương, có đôi mắt to, mắt to mi thanh mục tú, thích một cô gái trong đội khiêu vũ của trường, cô gái đó xinh đẹp, vóc dáng và ngoại hình đều đạt đến mức cao nhất, A Dương theo đuổi cô ta bốn năm, nhưng cô ta không đáp lại, A Dương đã làm “lính” của cô ta bốn năm cũng không được gì.
Chuyện trên đời này chính là do trời định tơ hồng, xoay vòng luân chuyển.
Sau khi A Dương đi làm, anh ta gặp được người vợ sau này, vợ anh ta cũng dễ thương, nhỏ nhắn, tính cách vui vẻ, hai người cùng nhau rất ngọt ngào, khi chuẩn bị cầu hôn, nàng bốn năm trước cũng gặp lại, sau đó là những tình huống như trong phim truyền hình, ba người cùng đi, luôn có một bên bị bỏ lại.
A Dương vẫn kết hôn với vợ, chỉ là việc kết hôn không được hài lòng, người ta có chút lòng tự tôn, không muốn trở thành người thứ ba.
Trong buổi tiệc độc thân sau đám cưới, A Dương gọi điện thoại cho vợ ba lần trong ba giờ để báo cáo công việc.
Bạn đại học trêu chọc, "Anh thật đáng ngưỡng mộ, theo đuổi người đó bốn năm, khi cô ấy quay lại, anh lại không muốn, nói đi, anh có phải vì trách nhiệm không?"
A Dương lười biếng tựa vào bên cạnh, "Ừ, chắc chắn là vì trách nhiệm, người đàn ông không đảm trách nhiệm thì làm sao gọi là đàn ông, và tôi chỉ yêu vợ tôi."
"Đến đây, tôi hỏi anh, nếu vợ và nữ thần rơi xuống nước, anh cứu ai?"
"Cứu người sau." Cả phòng cười vang.
"Vì tôi muốn chết cùng với vợ tôi."
Chương Cốc Vũ cũng cười theo, những người đàn ông này, không, những người đàn ông như chúng ta, đúng như vậy, hư hỏng, bình thường, tự tin, người đẹp cho rằng mình được mọi người yêu mến, người xấu hy vọng một ngày nào đó trở nên nổi tiếng để người khác yêu, hời hợt, thiếu tự tin, Điều đáng tiếc nhất của một người đàn ông là trước tiên không thể là người.
Chương Cốc Vũ vào thời điểm này ít nhất cũng dành 10 phút đồng hồ để kính trọng A Dương, Phải là một người đàn ông có sự dũng cảm như thế nào mới dám nhìn nhận bản thân mình để trở thành một con người chân chính.
Xã hội đã dạy hư con người rằng, cái gì tốt thì phải giành giật, giống như một người đàn ông thành công chính là phải tập trung vào những thứ được thể hiện ra bên ngoài mà không màng đến chuyện trong nhà, ví dụ như cái đích mà một người đàn ông mong muốn chính là người ở bên cạnh mình xinh đẹp như nữ thần hoặc phải có tiền thì mới gọi là sung sướng, đương nhiên vừa có tiền vừa xinh đẹp thì càng có sức hấp dẫn hơn.
Thật ra thì số ít đàn ông giàu có đứng đầu xã hội, ra ngoài mèo mỡ phần lớn đều là các cô gái không xinh đẹp, có người là người giúp việc trong nhà, thậm chí có người không khác gì đàn ông, tóm lại là không giống với sự tưởng tượng của công chúng.
Trong khi đó đại đa số những người đàn ông bình thường đều mong muốn ngồi bên cạnh mình thật xinh đẹp, tất nhiên là còn có nhiều yếu tố khác nhưng chỉ cần xinh đẹp thì sẽ có 30% điểm cộng.
Chương Cốc Vũ không phải là người quá thông minh, nhưng trong một số khía cạnh, anh hiểu rõ bản thân mình, xinh đẹp không phải là yêu, mà là cảm xúc.
Trong nồi nước dùng cà chua, viên thịt bò, bột khoai tây, rau sống, hai người ăn xong, ngồi trên ghế sofa, trò chuyện, Vu Đại Tuyết bỗng nói, "Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, đó là những điều tôi trước đây không thường nói với nam giới, ví dụ như tiền..."
"Ừ, tiền, có ít sẽ làm cho người ta tự ti, việc chúng ta thích tiền không phải là một điều hoàn toàn đúng đắn trong văn hóa của chúng ta, dù cho văn hóa này đã cải thiện trong hai năm qua, con người chỉ là những khẩu pháo trên mạng."
Ai dám nói với người khác rằng tôi muốn tìm một người bạn trai giàu có?
Người kiên cường nói tôi dám.
Khi tranh cãi, câu này có thể trở thành mục tiêu bị tấn công, đó là tiêu chuẩn đo lường xem xã hội quan tâm đến vấn đề này như thế nào.
"Anh có biết về phá thai không?" Vu Đại Tuyết đột nhiên nhắm mắt.
Trái tim Chương Cốc Vũ đột nhiên nghẹn lại.
"Trước đây, một giáo viên đại học của tôi nói, bảo vệ bản thân tốt, anh nghĩ phá thai không đau đớn sao?"
Trái tim Chương Cốc Vũ đột nhiên nhẹ nhõm, lập tức nhận ra rằng anh chỉ là một người đàn ông bình thường, về mặt sinh lý và tâm lý.
"Tôi rất không thích những người không bảo vệ bản thân, nhưng đôi khi tôi nghĩ, việc bảo vệ bản thân có thể là điều không thể hoặc rất khó để làm... bạn hiểu không? Một cảm giác nào đó."
Chương Cốc Vũ hiểu đó là một khó khăn của phụ nữ, nhưng dù nói nhiều đi nữa cũng không thể cảm nhận được.
Vì vậy, anh dũng cảm đặt tay lên tay Vu Đại Tuyết.
Chương Cốc Vũ cao hơn một mét chín, tay to như một chiếc quạt, nhẹ nhàng bao phủ một chút khó chịu của Vu Đại Tuyết.
Hiểu rõ bản thân, hiểu đối phương.
Đó chính là tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...