Editor: Shiba
Khang Cảnh Minh ngồi nghe bên cạnh cũng không hỏi nhiều, thậm chí rất hiểu lòng người mời cô cùng ăn cơm tối, nói rằng còn có vài bạn cùng lớp với nhau, thật ra cậu đã muốn mở miệng từ nãy nhưng không dám vì sợ bị từ chối.
Nam sinh mới 21 tuổi đầu vô cùng ngây ngô, tinh thần phấn chấn làm người trong căn phòng như được tắm gió xuân vui sướng.
Hứa Lê đi tới nơi mới phát hiện trong phòng có rất nhiều người đến, mọi người cũng biết chuyện cô bị mất trí nhớ nên đều lại nói chuyện phiếm với cô. Cả phòng ồn ào nhốn nháo, bầu không khí khi thì cười vang lúc lại nhẹ nhàng trêu chọc khiến cho tâm trạng của cô bởi vì Lục Gia Hành bỏ đi mà hoá giải, bất tri bất giác uống hai ly rượu.
Cũng không biết từ khi nào ánh đèn bắt đầu quay cuồng, bóng người bắt đầu đong đưa, Hứa Lê chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, mọi thứ đều giống như trong giấc mơ.
"Hứa lê" Giọng đàn ông thanh lãnh từ trên đỉnh đẩu vọng xuống, qua màn ca hát lả lướt trong phòng, cô cảm thấy trong lòng hơi lộp bộp.
Sắc mặt Lục Gia Hành vô cùng lạnh lẽo, trên người anh không có vẻ say rượu, có cảm giác lạnh giá tàn khốc, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người xấu,trong khoảng khắc mọi người chưa phản ứng kịp tại sao lại thế này.
Khang Cảnh Minh đứng dậy che trước mặt Hứa Lê "Anh muốn làm gì?"
Đầu Lục Gia Hành đau đến sắp nứt ra, căn bản không muốn cùng nhóc con nhiều lời vô nghĩa, đẩy người ra, giọng nói bực bội "Tôi mang cô ấy về, đừng chặn đường"
"Anh dựa vào cái gì mà mang cô ấy đi?" Khang Cảnh Minh không chút yếu thế giữ chặt cánh tay anh lại "Anh không có quyền hạn chế tự do của cô ấy, Hứa Lê muốn đi với ai thì đi, anh là ai chứ?"
Lục Gia Hành nghiêng đầu thở ra một hơi bất lực, ánh mắt bình tĩnh âm thầm kìm nén, từ từ kéo cánh tay của đối phương xuống "Tôi là ai à? Còn không tới lượt cậu được biết."
Giọng điệu của anh chậm rãi, trong ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo.
Nhìn đến đây mọi người mới khôi phục tinh thần biết người vừa tới không có ý tốt. Tình nghĩa cùng trường cùng lớp, lại đều là thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết không hỏi nguyên nhân cũng sẽ giúp người nhà mình.
Có nam sinh giơ vỏ chai rượu lên khiến bản thân thêm can đảm "Anh là ai? muốn gây chuyện sao?"
Nếu không phải trong người đang khó chịu, Lục Gia Hành rất muốn cười phá lên, dám cầm bình rượu ở doạ đánh người trong quán bar, anh bạn này không phải là học sinh tiểu học đấy chứ.
Dám hung hăng với anh á?
Anh buông nhẹ tay ra, Khang Cảnh Minh mất trọng tâm suýt nữa thì té ngã.
"Muốn đánh nhau thì lên nhanh đi" Lục Gia Hành xắn tay áo lên, anh đã qua cái tuổi dễ nóng nảy, thật ra bản thân anh cũng khinh thường động thủ với đám người cấp bậc kém mình thế này nhưng bây giờ anh tức giận vô cùng, nghẹn muốn chết.
Có nữ sinh cảm thấy anh quen mắt, lẩm bẩm hỏi "Anh ta là Lục Gia Hành phải không?"
"Ai cơ?"
"Tay đua Lục Gia Hành đó"
Anh rất nổi tiếng trong giới đua xe ở nước ngoài nhưng ở giới đua trong nước lại không bằng, có khối người không biết đến cũng là hợp lý.
Có người thấy khó hiểu lại lớn tiếng hỏi lại "Anh ta rốt cuộc là ai?"
"Tôi biết" Hứa Lê bị che sau lưng người ta cuối cùng run rẩy bò dậy, cô giơ cánh tay nhỏ trắng nõn lên như là học sinh tiểu học muốn phát biểu ý kiến.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cô.
Cô lớn tiếng nói "Đó là ba của tôi--" Hứa Lê dưới ánh mắt mê man của mọi người nhào tới Lục Gia Hành, vòng tay ôm eo anh đầu cọ cọ "Ba thật hung dữ"
Ba của Hứa Lê là Hứa Trạch, ở đây ai mà không biết, mọi người đều đã từng học với thầy Hứa, làm sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi ba?
Trong không khí vô cùng xấu hổ này cửa bỗng nhiên mở ra, giám đốc mang theo phục vụ xông vào "Lục tổng, ngài có việc gì không ạ?" Mỗi căn phòng đều trang bị camera, bên ngoài cũng có người phục vụ không ngừng giám sát, bọn họ thấy không ổn liền báo cho giám đốc. Ông chủ của KTV này có quen biết Lục Gia Hành, lúc trước từng tặng cho anh mất tấm thẻ VIP nhưng anh cũng không dùng tới.
Giám đốc nhận ra đó là Lục Gia Hành lập tức dẫn người xông vào.
Sự kiên nhẫn của Lục Gia Hành đã sớm biến mất, anh lôi người trong ngực đi ra khỏi phòng, Hứa Lê khom lưng kính chào mọi người, tiêu sái phất tay "Hẹn gặp lại các bạn"
Đối mặt với người của KTV, đám sinh viên không dám hành động thiếu suy nghĩ, Khang Cảnh Minh ủ rũ đuổi theo "Hứa Lê không ở lại ăn bánh kem à, hôm nay là..."
Hứa Lê thật thà vỗ vai anh ta "Không ăn đâu, ba của mình sợ mập"
Khang Cảnh Minh "..."
Đến cuối cùng câu nói "Hôm nay là sinh nhật của mình" vẫn chưa được nói ra được.
Tần Chiêu ra ngoài tìm người liền thấy Lục Gia Hành không biết từ nơi nào dắt một cô gái đến.
"Lục tổng, anh..." Mấy chỗ như thế này, chơi chán ôm mấy em gái nhỏ ra ngoài thuê phòng là chuyện rất bình thường, nhưng tính tình Lục Gia Hành không phải như vậy, trong lòng anh xoay chuyển mấy trăm vòng nhưng trên mặt không dám nói thêm gì.
"Tôi đi trước đây, các cậu chơi vui vẻ" Lục Gia Hành không định giải thích, nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài.
Hứa lê mặt đỏ bừng bừng bị lôi đi còn không quên lễ phép gật đầu với Tần Chiêu "Chào chú ạ"
Tần Chiêu quả thật há hốc mồm, loại đồ ăn mềm mại cực phẩm này anh không biết là ông chủ đào ở đâu ra, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, thể loại mấy công tử có thể sẽ yêu thích kiểu cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn như này.
....
Lục Gia Hành không lái xe, vẫy tay đón taxi đem Hứa Lê nhét vào trong xe, lúc tới chung cư anh không thấy ai liền gọi cho chị Vương, chị Vương ấp úng nói là Triệu Đình muốn ăn ruốc cá, bắt chị ở lại sáng mai làm.
Triệu Đình ngày nào chẳng ngủ tới 12h trưa, đến tiệm thẩm mỹ làm đẹp trang điểm,sau đó cùng một đám các bà các mẹ nhàn rỗi không tìm được ý nghĩa cuộc sống giống bà ung dung đánh mạt chược.
Bà muốn ăn ruốc cá vào buổi sáng, quỷ mới tin.
Lục Gia Hành tắt điện thoại, vừa quay đầu lại đã thấy Hứa Lê dựa vào kệ giày ngủ mất rồi. Lục Gia Hành hít sâu vào một hơi, đi qua bế ngang cô lên. Hứa lê như là người chết đuối bỗng nhiên có dưỡng khí, giật mình mở mắt ra thấy anh liền không ngừng dãy dụa làm trọng tâm không vững cả hai người ngã lăn xuống đất may là phía dưới là thảm nếu không eo Lục Gia Hành muốn gãy lìa.
Vậy thì để cô ngủ trên thảm luôn đi!
Lục Gia Hành ngồi dậy vừa mới đi được hai bước bỗng phía sau có tiếng vang lộn xộn, anh trầm mặt đứng im ở đó---Hứa Lê vừa nãy muốn đứng lên, không để ý làm toàn bộ nước chanh trên bàn trà nhỏ rơi hết xuống đất.
Chị Vương biết anh thích uống nên dù không về cũng có thói quen làm sẵn. Bây giờ mọi thứ vỡ nát rơi hỗn độn trên mặt đất.
Lục Gia Hành nghiến răng nghiến lợi quát "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Hứa Lê rùng mình bị doạ phát khiếp, cô cuống quýt ngồi xổm xuống thu dọn lại. Lục Gia Hành bắt lấy cổ tay cô, một phát lôi người đứng lên "Đừng gây chuyện nữa, tôi không có kiên nhẫn đâu" Anh xoay người cất bước rời đi.
Hứa Lê đứng im tại chỗ vài giây, đột nhiên chạy tới túm lấy anh, Lục Gia Hành bỗng nhiên bị cô đụng một cái, nhíu mày xoay người "Hứa lê, đừng để tôi phải trừng trị cô"
Nhưng cái người vẫn hay vâng vâng dạ dạ lần này lại không bị doạ, Hứa Lê ngẩng cằm lên ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh như muốn tìm hiểu điếu gì "Tôi đã làm gì chọc giận anh?" Âm cuối mang theo chút men say cảm giác không rõ ràng lắm.
Má cô phiếm vệt hồng nhẹ nhàng thở dốc, trên váy trắng có dính nước chanh trước ngực ướt một mảnh mơ hồ có thể nhìn thấy nội y màu đen bên trong.
Lục Gia Hành tự nhiên nhớ tới cảnh cô được Khang Cảnh Minh đỡ, hai người dán sát vào nhau, mắt lạnh hỏi cô " Dám la lối khóc lóc với tôi, có biết mình là ai không?"
Hứa Lê cúi đầu suy nghĩ, hốc mắt hồng hồng lắc đầu.
Lục Gia Hành không nói lời nào liền mang cô vào phòng tắm, vặn bả vai để cô đối mặt trước gương "Thấy rõ chưa"
Trong gương là cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ, Hứa Lê lẳng lặng nhìn, lông mi cô phát run, trong mắt tràn trề nước, người từ từ đứng không vững nhỏ giọng khóc nức nở "Tôi, tôi là Hứa Lê, các người nói tôi là Hứa Lê"
Lục Gia Hành tức giận không giảm xuống,lời nói ra cũng không nể nang "Chúng tôi nói, chính cô cũng không biết sao? Lúc cô gạt người lá gan rất lớn mà? Hiện tại giả vờ cho ai xem?"
Ánh mắt Hứa Lê trong suốt ngơ ngác trợn lên, khoé mắt chảy ra một giọt lệ "Tôi lừa ai?"
Lục Gia Hành nhìn cô "Cô nói đi tái khám nhưng bệnh viên nói cô vốn dĩ không đi"
Hứa Lê lẩm bẩm nói "Tôi có đi mà, Cảnh Minh đưa tôi đi tới bác sĩ tâm lý, anh có thể hỏi cậu ấy."
Lúc Khang Cảnh Minh giúp cô chuyển minh chứng của bệnh viện đến trường học đã nghi ngờ cô do trong lòng có uẩn khúc nên tạm thời mất trí nhớ, trùng hợp là cậu có quen biết một đàn anh là bác sĩ tâm lý lâu năm nên dẫn cô đến xem thử.
Thế nên cô không tới bệnh viện mà Lục gia đã sắp xếp mà là đi chỗ khác.
Lục Gia Hành dừng lại một chút, lại hỏi "Vậy tại sao khám xong không về nhà luôn, di động cũng không nhận, người thì không về nhà, cô không sợ người khác lo lắng sao?"
"Tôi không vào được....chị vương không ở nhà, vào nhà yêu cầu phải quét võng mạc, tôi chưa nhập thì làm sao vào được"
Tiểu khu bọn họ đúng là phải tiến hành quét võng mạc mới vào được nhà, trước hết phải đến chỗ quản lý xử lý ghi chép võng mạc, ngày thường chị Vương đều ở nhà, cô hầu như không ra khỏi cửa, ai cũng không nhớ tới việc này.
Cho nên cô không vào được nhà nên ngốc nghếch ở bên ngoài chờ sao.
Có một nỗi buồn vô hình khuấy đảo chạm vào tim Lục Gia Hành khiến cả người anh không thoải mái, anh không dám nghĩ, hoặc do sợ sẽ chứng minh được những suy đoán trước đây của bản thân đều sai lầm, chỉ có thể lần nữa lấy cớ "Cho nên cô liền chạy theo đàn ông đi uống rượu à? Cô có biết chỗ đó là chỗ nào không, nếu hắn ta quý trọng cô thì đã không rót rượu cho cô rồi!"
"Không ai rót cho tôi cả, là tôi muốn uống, chỗ này của tôi rất khó chịu nên mới uống một chút" Hứa Lê che ngực lại tiến lên chọc chọc anh "Chỗ này của anh cũng khó chịu sao?"
Trái tim Lục Gia Hành bỗng nhiên ê ẩm, anh quay đầu đi "...Hứa Lê đừng giả vờ ngoan ngoãn với tôi, tôi không mắc lừa đâu"
Ban đêm trắng sáng sao thưa, bên ngoài ánh đèn rực rỡ, chiếu ánh sáng ấm áp lên hai người trong phòng tắm, Hứa Lê giữ chặt tay anh kéo kéo "Tôi cũng không muốn làm thế, nhưng tôi sợ, tôi sợ tôi không ngoan ngoãn một chút thì mọi người đều ghét bỏ tôi. Tôi không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mọi chuyện các người nói với tôi là thật hay giả, cha mẹ đối xử với tôi rất tốt, bọn họ không ngại nói cho tôi những chuyện trước đây nhưng tôi không biết bọn họ liệu có đang lừa tôi."
Ban đầu giọng cô còn nhẹ nhàng nhưng càng về sau càng không khống chế được cảm xúc "Bọn họ nói tình cảm giữa tôi với anh rất tốt nhưng lại không thể lấy ảnh chụp của chúng ta ra để chứng minh, như vậy không được, tôi bị mất trí nhớ chứ tôi không ngốc!Tôi có cảm giác anh thật sự không thích tôi có phải không! Lục tiên sinh, tôi cảm thấy rất khó chịu!"
Khuôn mặt Lục Gia Hành nháy mắt trở nên tái nhợt, không biết cô rốt cuộc đã thanh tỉnh hay là lời nói thật lòng khi say, cả người anh cứng đờ.
Hứa Lê lấy tay lau nước mắt "Thật là kì lạ, rõ ràng tôi không có cảm giác gì với anh, tại sao lại rơi lệ chứ"
Có đôi khi, cơ thể so với đại não thành thật hơn nhiều, hoặc có thể nói là nhân loại đều là hồ ly giảo hoạt, nguỵ trang bản thân quá giỏi.
Cô nhóc đã từng bện tóc sừng dê, cau mày đứng trước mặt anh đọc "300 bài thơ Đường" dần lớn lên, anh chưa từng quan tâm đến bây giờ mới phát hiện đôi mắt trong sáng của cô từ rất lâu rồi.
Sau một lúc lâu, Lục Gia Hành làm một hành động khiến bản thân cũng rất khó hiểu.
Anh dang tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói "Để em chịu uất ức đều là lỗi của anh"
Dưới bầu trời mùa hạ, giữa những phù hoa ồn ào náo động, có chút đau đớn mơ hồ kèm theo sự rung động vô thức trong lòng tựa như gốc lê trồng phía sau vườn nhà.
Mùi thơm ôn đạm say đắm lòng người.
Rất lâu sau này Lục Gia Hành mới hiểu được thứ mãi canh cánh trong lòng anh lại là tình yêu hừng hực như lửa, thật ra anh đã sớm có được.
- --Shiba: Vì không có thời gian nên mình làm qua một lượt rồi up luôn nên nhiều chỗ vớ vẩn lắm, định tìm người beta nhưng chắc thôi đi -__-, mọi người thông cảm cho, học kì này tín chỉ lại tăng giá, rớt chắc muốn treo cổ quá T-T (có nên tìm cây trước?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...