Hà Thư mặc một chiếc áo ren cao cổ, chiếc váy viền đen tiến đến phòng bệnh, trông cô rất đứng đắn và thanh lịch. Cô đặt giỏ hoa quả xuống bàn. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó.
- “Hi, anh đói không? Em gọt hoa quả cho anh ăn nhé.”
Lần nào cũng thế, một mình hỏi, một mình trả lời. Cô gọt hoa quả và… một mình cô ăn!
Cô gái nhỏ vén mái tóc vàng đang rủ trên mắt Quân lên, khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nó…
- “Á á á á………………!!!”
Đôi mắt ấy đối diện với cô… sáng… Nhưng vô hồn!
- “Anh Quân!!! Anh tỉnh rồi sao??? Bác sĩ… Bác sĩ ơi!!!” – Hà thư vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, trên khuôn mặt cô không thể giấu nổi niềm hạnh phúc.
Ông bác sĩ và Hà Thư chạy vào, trong khi kẻ đang ngồi trên giường bệnh kia đưa mắt nhìn khắp phòng, chẳng biết gì. Hà Thư thì vui mừng khôn xiết.
Sau một hồi nhòm , ngó, bắt mạch… ông bác sĩ ngẩn người, vẻ thoáng buồn. Ông ra hiệu cho Hà Thư lát lên phòng gặp rồi bước đi.
Cô gái nhỏ đóng cửa phòng rồi vội vã chạy vào, ôm chầm lấy Mạnh Quân. Lúc đó, nó đang ngồi tựa đầu vào tường, đôi mắt nhìn ra xa, không cảm xúc…
- “Cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại. Huhu…”
- “…”
- “Sao anh không nói gì? Em nhớ anh lắm, anh đừng xa em nữa nhé…”
- “Em…”
- “Hihi. Dù sao anh tỉnh lại là tốt rồi, em vui lắm anh ạ…”
- “Em…”
- “Sao anh cứ ‘em’ mãi vậy???” – Hà thư buông tay khỏi người Mạnh Quân, ngước lên nhìn nó.
- “Em… Em là ai??”
- “Dạ??? Sao… sao cơ…” – Hà Thư đờ người ra, cổ họng cô nghẹn đắng, cô hi vọng mình nghe nhầm.
- “Em là ai vậy…?”
- “Quân! Anh không nhớ em sao??? Anh đang trêu em phải không ạ. Huhu…” – Nước mắt lại từng dòng lăn trên khuôn mặt cô.
- “Anh…”
- “Em là Hà Thư đây mà, anh đừng trêu em nữa, em xin anh… huhu”
- “Anh… Em đừng khóc”
Bàn tay nó đưa lên, lau nước mắt cho Hà thư. Cô gái nhỏ càng khóc to hơn…
- “Quân ơi, anh không nhớ em thật sao???”
- “Anh xin lỗi, thực sự anh không nhớ em là ai. Đầu anh bây giờ trống rỗng”
- “Em là Hà thư, anh cố nhớ lại đi, là em nè anh… Huhuhu…”
- “đừng khóc mà em…”
Nó vòng tay, siết nhẹ Hà Thư vào lòng. Điều duy nhất lúc này trong nó là Hà thư. Cái tên đầu tiên xuất hiện ở cái đầu trống rỗng của nó. Cũng là người đầu tiên nó nhìn thấy khi tỉnh lại. hà Thư vẫn nức nở trên vai nó.
Cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, đằng sau đó là Minh Thư và Vũ Minh . Họ bất thần khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
- “Mạnh Quân…” – Minh thư gần như hét lên khiến nó và Hà Thư giật mình quay lại.
- “Em tỉnh rồi à cậu nhóc???”
- “Anh tỉnh rồi sao… Em… em xin lỗi…”
- “Hà Thư, họ là ai. Cô gái kia nói gì, anh không hiểu”
- “Họ…”
- “Anh quen họ à???”
- “Trước đây anh đã từng quen, Chị ấy là Minh Thư, chị gái của em. Còn kia là… Vũ Minh, người yêu chị ấy”
- “Sao cô ấu xin lỗi anh?”
- “Em…”
- “Mạnh Quân, anh sao vậy???” – Minh thư không khỏi ngạc nhiên, vũ Minh cũng thế.
- “Chị à, anh Quân… Không còn nhớ gì nữa”
- “Hả??? Thật…thật sao?”
Nước mắt lại rưng rưng trên khuôn mặt Minh Thư, cô thấy mình thật có lỗi. Vũ Minh buông một tiếng thở dài…
Hà Thư quay sang nhìn nó, nó vẫn không hiểu gì cả.
***Tại phòng bác sĩ***
- “Anh cháu sao rồi bác sĩ?”
- “Cậu nhóc tỉnh lại được là rất may mắn rồi, chính ta cũng không ngờ đến. Còn… Việc bị mất trí nhớ là do ảnh hưởng của vụ tai nạn. Ta tin chắc rằng, trước đó cậu nhóc đã bị suy sụp về tinh thần.”
- “vâng, vậy có thể chữa được không bác sĩ??”
- “Cái đó phải do cháu thôi. Trí nhớ có thể rất dễ phục hồi nếu như tinh thần cậu nhóc ổn định.”
- “Chúng cháu phait làm gì ạ?”
- “kể cho Mạnh Quân nghe về quá khứ. Nhưng ta khuyên cháu một điều, nếu quá khứ làm cậu nhóc bị tổn thương thì tốt nhất không nên. Cứ để cậu nhóc quên nó đi. Cháu hiểu chứ?”
- “Vâng, chàu hiểu thưa bác sĩ. Cháu chào bác sĩ cháu về”
- “Ừ cháu đi đi”
Bước ra khỏi phòng của ông bác sĩ, Hà thư không khỏi suy nghĩ và lo lắng. Cô không biết nên làm gì lúc này. Tâm trạng rối bời, nặng trĩu…
- “Em về rồi à. Hi”
- “Vâng, em vừa đến phòng bác sĩ ạ”
- “Sao hả em, anh có bị chết không???”
- “Ngốc quá, nói linh tinh thui nè. Bác sĩ nói anh bị mất trí nhớ…”
- “thế à… Mà nói chuyện đó sau đi, anh bảo nè…”
- “Dạ”
- “Em gọt lê cho anh ăn đi. Anh đói…”
- “Hihi… vâng”
Mạnh Quân nũng nịu như một đứa trẻ con khiến tim Hà Thư thoáng se thắt lại…
Đã đôi lần, nó hỏi Hà Thư về quá khứ của mình. Mắt cô gái nhỏ rưng rưng khiến nó không kìm lòng được. Nó lại im lặng…
Biết đâu, nếu một ngày nó nhớ lại tất cả, nó sẽ không còn thanh thản như lúc này nữa thì sao? Nghĩ vậy, nó không còn hỏi về chuyện quá khứ nữa. Vài ngày nữa nó sẽ xuất viện. Hà Thư, cô gái bé nhỏ tinh nghịch ấy vẫn luôn bên nó, chăm sóc cho nó, quan tâm nó. Nó thấy hạnh phúc…
- “Thư, sao em tốt với anh thế?”
- “Em…”
- “Hay là trước đây em thích anh nhỉ. Hihi” – Câu nói của nó làm tim Hà Thư khẽ nhói lên.
- “Hi, có lẽ vậy”
- “Vậy hồi đó anh có thích em không?”
- “Không… Hì”
- “Tại sao?”
- “Hì, vì những gì trong kí ức của anh không phải là em”
Lại im lặng. Sự im lặng đến ngạt thở…
Mạnh Quân ôm đầu, nó thấy hơi đau. Có lẽ vì câu hỏi vừa rồi. Có gì đó thoáng qua, nhưng không để lại ấn tượng trong đầu nó. Hà Thư mở lời, phá tan sự ngột ngạt.
- “Để em đi mua đồ ăn nhé, đói quá nè…”
- “Anh không cho em đi. Hi” – Mạnh Quân giật tay Hà Thư lại, nắm chặt. Một hành động vô thức…
- “Sao thế ạ” – Hà Thư không khỏi ngạc nhiên.
- “Vì nhỡ may em đi mua xong ăn hết không phần anh thì sao. Hihi” – Nó chống chế cho đỡ ngại.
- “Ôi… Ngốc ạ”
- “Đừng đi, anh không đói. Em đói thì… uống nước đi. Hihi”
- “Anh ác thế không biết. Hi”
- “Vợ tương lai phải nghe chồng chứ…”
- “Hả???”
- “Hèm…”
- “Hi…”
- “…”
Ôi. Nó đỏ mặt kìa, Hà Thư cũng thế… Tim họ đều đang đập loạn xạ… Nó khẽ liếc sang nhìn Hà thư. Ngại ngùng… Nó cũng không hiểu tại sao lại nói thế. Tại sao ngày xưa nó lại không yêu Hà Thư??? Nó suy nghĩ…Nó lại ôm đầu, nhăn mặt…
Nó bắt đầu để ý Hà Thư nhiều hơn. Quan tâm cô nhiều hơn. Có lẽ lúc nào cũng muốn bên cạnh cô ấy… Đôi lúc nó muốn tìm lại quá khứ của mình nhưng rồi lại thôi. Nó sợ, sợ cái quá khứ ấy sẽ cướp đi Hà Thư của nó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...