3 tháng 3 ngày… Mạnh Quân vẫn chìm trong hôn mê!
3 tháng 4 ngày… Hà Thư vẫn hát cho nó nghe!
3 tháng 5 ngày…Giọng của cô gái nhỏ khàn đi trông thấy!
3 tháng 6 ngày… Đôi mắt cô đờ đẫn, niềm hi vọng giờ đây chỉ còn trong hư ảo!
3 tháng 7 ngày… Cô và Quân, cùng với những giọt nước mắt đón ánh chiều tà!
3 tháng 10 ngày… Hà Thư vẫn nhẹ nhàng vòng tay ôm người bệnh khi ngủ!
3 tháng 15 ngày… Cô gái nhỏ vẫn tiếp tục thì thầm nói chuyện một mình!
3 tháng… 30 ngày…
Trời đã chuyển dần từ giá rét sang nắng ấm, Hà Thư về qua nhà, vận lên người một chiếc áo sơ mi caro, một chiếc váy cũng kẻ caro nốt, trông cô khác hẳn mọi ngày. Cô thoa lên khuôn mặt đã bao ngày mất ngủ của mình một chút phấn, tô một chút son. Để làm gì à? Chính cô cũng không thể hiểu nữa. Chỉ đơn giản, cô muốn thay đổi, muốn lấy lại cái ánh sáng hi vọng đang tắt ngấm những ngày qua…
Một linh cảm…
4 tháng tròn Mạnh Quân hôn mê. Hà Thư đã có lúc tưởng chừng sẽ kiệt sức, nhưng giờ đây trong cô có một linh cảm… Cô tiếp tục hi vọng, tiếp tục chờ đợi. Tình yêu của cô sẽ thêm sức mạnh cho cô và người cô yêu…
- “Hà Thư, em không đi ăn hả?” – Tiếng Minh Thư từ ngoài cửa phòng bệnh.
- “À, có chứ. E cần có sức khỏe mà. Hi”
- “Ừ, em đi ăn đi, để chị trông Mạnh Quân cho”
- “Hay chị đi mua đồ ăn cho em, em không muốn xa anh ấy một chút nào cả”
- “ôi, ừ. Được rồi. Vậy ngồi đây đợi chị”
Hà Thư lon ton chạy ra đóng cửa. Không biết tự khi nào, dáng vẻ ấy đã trở lại được như xưa.
Cô ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn Mạnh Quân… Linh cảm ấy, khiến cô không thể rời mắt khỏi nó. Cô khẽ cầu nguyện, rồi nở một nụ cười hi vọng. Điều duy nhất lúc này cô có thể làm là cầu nguyện và tin vào phép màu…Nhưng Hà Thư cũng rất sợ… Khi Mạnh Quân tỉnh lại, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Có lẽ cô sẽ không bao giờ được gần người cô yêu nữa. Phải chăng đó là định mệnh???
Đâu đó có một tiếng thở dài…
Hoàng hôn vừa khuất bóng sau cánh cửa sổ, vẻ linh hoạt thường ngày của Hà Thư lại ẩn núp. Cô trở về trạng thái bồn chồn, lo lắng. Lại thêm 1 ngày nữa trôi qua, nó vẫn hôn mê. Chẳng nhẽ nó muốn trốn tránh sự thật nên không tỉnh dậy? Hay đó là số phận? Số phận an bài nó sẽ ngừng sống ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời? Hay, chỉ là một trò đùa của ông trời cho những kiếp người bé nhỏ nơi hạ giới? Hay…Hay là…
Dù đã cố gắng tin vào phép màu, nhưng thật sự Hà Thư không thể phủ nhận một điều rằng :Đó Chỉ Là Hi Vọng… Nhỏ nhoi đến tội nghiệp!
Biết đâu, vào một ngày đẹp trời, trong khi cô đang gục đầu bên giường bệnh, ngoan ngoãn ngủ thì… bàn tay ai đó khẽ động đậy, lay cô dậy ( giống như phim Hàn ý ). Phép màu đã trở thành thực, Mạnh Quân cười với cô rồi… Ôi ôi. Chả dám mơ típ. Hihi…
Còn,cái người đang nằm trên giường bệnh kia , nó sẽ ra sao???
Trong tiềm thức của nó, sự đau đớn đang dần mất đi. Nó cảm nhận được tiếng gọi của ai đó, dồn dập… vội vã…xen lẫn tuyệt vọng.
Nó nghe thấy tiếng hát, nghe thấy lời cầu nguyện, nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười… tiếng hờn dỗi… trách móc. Giọng nói ấm áp ấy đã vô thức đẩy lùi quá khứ cùng nỗi đau xác thịt của nó đi xa. Đôi lúc nó muốn mở mắt ra, nhìn người đó, nhưng sao…nặng trĩu… Nó không còn sức lực.
Và rồi, tất cả lại chìm trong mộng ảo. Nó không còn cảm nhận được gì nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...