Vài ngày sau, Nhan An An đi một chuyến đến phòng vẽ tranh.
“Chị An An, nghỉ đông chúng ta thật sự không mở một lớp học sao, học kỳ 1 số người báo danh đến học, học phí cũng chưa đủ số tiền chị trang hoàng phòng vẽ nữa?” Lâm Khả lo lắng hỏi.
“Không mở, sang năm mở lại là được, thời gian này chúng ta cần nghỉ ngơi thật tốt bên người thân.
”
Đoạn Tuyết ở một bên cười trộm, “Chị An An, chị phải là tính toán cùng giáo sư Tư đi ra ngoài chơi hay không, cho nên mới lười biếng như vậy?”
Nhan An An chột dạ mà trốn tránh một chút, nhưng là hai người này quá tinh ý nhìn biểu hiện này liền biết là bản thân mình đoán đúng rồi.
Lâm Khả lại hỏi: “Chị An An, vậy nghỉ đông chị tính toán cùng giáo sư Tư đi đâu chơi?”
“Đi Tam Á.
”
Nhan An An cũng không biết vì cái gì Tư Hành lại có sự cố chấp với Tam Á như vậy, có thể là bởi vì lần trước bị cô cho leo cây, cho nên mới có thể nhớ mãi không quên như vậy.
“Oa, ngưỡng mộ quá đi.
Hiện tại thời tiết ngày càng lạnh, vừa lúc có thể đến nơi đó tránh cái lạnh mùa đông.
”
Nhan An An cười với vẻ mặt ôn nhu, cô còn chưa có thu dọn đồ vật xon, Tư Hành liền đi đến.
Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết đồng thời gọi một tiếng: “Giáo sư Tư.
”
Tư Hành gật đồng với các cô một cái.
Nhan An An vừa quay đầu lại, cả người liền đụng phải ngực Tư Hành, Tư Hành liền mở áo khoác đang mặc trên người ra rồi kéo Nhan An An vào trong bọc cô vào trong lồng ngực của mình.
Nhan An An liền cảm nhận được tiếng tim đập bùm bùm của anh, thẹn thùng mà đẩy Tư Hành ra.
“Em còn chưa có dọn xong đâu, anh ngồi đợi trước đi.
”
Tư Hành hỏi cô: “Không yêu cầu hỗ trợ sao?”
“Không cần, anh không hiểu hết, giúp đỡ chính là không làm cản trở em là được.
”
Tư Hành nhớ tới lần trước khi không may làm thuốc màu toàn bộ đổ vào người, có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, sau đó liền đi đến một bên ngồi xuống.
Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết hai người ngồi ở băng ghế phía trước trộm cười, ở trường học lâu như vậy, mỗi lần nhìn thấy giáo sư Tư đều là dáng vẻ cao lãnh, chỉ có thể ở trước chị An An, mới có thể nhìn thấy giáo sư Tư bị dỗi nhưng lại không dám phản bác.
Hình này quá mức là tương phản a, quả thực cũng không cần đáng yêu như vậy.
Nhan An An sau khi đem đồ vật sắp xếp gọn lại, khuôn mặt nhỏ lúc này bỗng hồng lên, tay nhỏ cũng bị đông lạnh đầu ngón tay đều đỏ hết lên.
Tư Hành đi qua đem tay cô bao bọc trong lòng bàn tay của mình, còn không ngừng hà hơi nóng, Nhan An An đẩy anh, “Em không lạnh.
”
“Ngón tay cũng bởi vì lạnh mà đỏ hết lên mà còn nói không lạnh.
”
Nội tâm Nhan An An không ngừng phun trào, người này như thế nào nhãn lực đều đã hỏng hết rồi sao, Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết vẫn đang ở chỗ này, anh lại vẫn cứ làm những động tác thân mật như vậy, còn vô cùng tự nhiên, cũng không sợ dạy hư mấy đứa nhỏ sao.
Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết nghe thấy Nhan An An nhắc tới mình, còn cố ý lấy tay che đôi mắt của mìn lại, khoa trương mà nói: “Chị An An, chúng em không thấy gì hết, hai người có thể làm gì tùy ý, không cần ngại ngùng.
”
Tư hành bật cười.
Nhan An An ra vẻ tức giận mà đánh anh.
Sau đó hướng về phía Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết dặn dò một chút, sau đó Nhan an An mới ngoan ngoãn mà cùng Tư Hành nắm tay đi ra ngoài.
Còn chưa đi được vài bước, cô lại quay về.
Tư trong túi móc ra hai bao lì xì, đưa cho Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết.
“Trước tiên chúc hai em ăn tết vui vẻ, học kỳ này khiến hai em vất vả nhiều rồi.
”
Sau đó Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả cảm động đến mức trực tiếp đi đến ôm lấy cô.
Tư Hành hỏi cô: “Muốn hay không đi đến trường học tản bộ một chút.
”
Dù sao hôm nay cũng không còn việc gì khác, cho nên Nhan An An liền gật gật đầu đồng ý.
Trong trường học người rất ít, lúc này chỉ có vài ba tốp đang đi dạo.
Từ phòng học hướng đến thư viện có một đoạn cầu thang khá dài, Nhan an An thấy hai lão gian nhân đang tay nắm tay.
Bà lão phản bác, “Ông chỉ cần quản chính mình tốt là được, tôi mới sẽ không bị ngã đâu.
”
Ông lão nhọc lòng nói: “Bà vẫn hay sơ ý, tôi đây không thể nào yên tâm được.
”
Bà lão cái gì cũng không nói nữa, cho dù chiếc khăn đã che kín mặt bà, nhưng từ trong ánh mắt cũng thể nhìn thoáng qua được tia hạnh phúc.
Nhìn theo bóng của hai ông bà ngày càng xa, Nhan An An dùng sức nắm lấy tay Tư hành, Tư Hành cũng dùng sức mà nắm lại tay cô.
Cô quay đầu lại nhìn anh, “Chúng ta về sau có thể giống bọn họ được hay không, chờ đến khi già rồi, trở nên khó coi, nhưng vẫn còn có thể nắm tay như vậy chứ.
”
Tư Hành nghiêm túc mà nhìn cô, “Sẽ, hơn nữa em ở trong lòng anh, vĩnh viễn đẹp.
”
Những lời này của Tư Hành khiến cô có chút không chống đỡ liền, hôn bẹp lên má anh một cái.
Ba ngày sau sẽ đi Tam Á, bởi vì Tư Hành muốn có thể hưởng tuần trăng mật lâu một chút, cho nên thời gian gần đây vẫn luôn bận rộn.
Mà cô bởi vì đã nghỉ làm ở Nhan Thị, Nhan Tiềm lại một lần nữa trở về công ty.
Ngày nghỉ, cô vô cùng rảnh rỗi không có việc gì để làm.
Cho nên Tư Hành liền thiết kế một gian phòng dành cho khách thành phòng vẽ tranh cho Nhan An An, có đôi khi cả ngày cô đều ở trong phòng vẽ, cô vẽ rất nhiều nhưng chủ yếu đều là Tư Hành.
Sau khi hoàn thành bức vẽ cô sẽ cuộn lại bỏ vào trong ống đựng tranh, đặt xuống dưới chỉ cần đảo mắt một cái liền thấy đã có rất nhiều bức hoàn thành.
Có một hôm lúc nửa đêm, Nhan an An đã ngủ được một giấc cô theo bản năng mà vươn tay muốn ôm lấy cổ Tư Hành.
, nhưng bên cạnh lại trống trơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...