Cho nên khi vừa bắt đầu vào đại học, cô liền bắt đầu có ý nghĩ muốn cùng Nhan gia phủi sạch quan hệ, đúng nghĩa chính là phủi sạch hoàn toàn.
Chuyện còn chưa nói xong, Nhan An An hướng Tư Hành lộ ra một nụ cười khổ.
Kỳ thật cô cũng hiểu rõ Sầm Bội mới là người thích hợp nhất với ba cô.
Nhưng nếu thừa nhận, cô lại không biết đối nên đối mặt với mẹ của cô như thế nào.
Tư Hành đem đầu của An An ôm vào trong ngực của mình, Nhan An An bị anh đè ở ngực có chút không thở nổi.
Cô liền dùng sức xê dịch cái đầu nhỏ của mình, chất vấn nói: “Anh có phải hay không mà muốn mưu sát vợ mình vậy??”
Tư Hành sủng nịch mà cười cười, “Không phải, anh chỉ muốn cho cho Tư phu nhân biết, là Tư phu nhân cũng có nhà.”
Anh chậm rãi nói: “Nhà của chúng ta.”
Nhan An An đột nhiệt yên lặng đến lạ thường, cô còn có thể được âm thanh bang bang của trái tim mình đang đập lên từng hồi.
Thời điểm xe dừng lại ở biệt thự, Nhan An An đã ở trong ngực của Tư Hành mà ngủ ngon lành.
Anh cong người, đem cô ôm xuống dưới, sau đó thanh toán tiền, rồ dạo bước đi vào nha.
Dì Phương nhìn thấy hai người họ trở về, vốn định lên tiếng chào hỏi, Tư Hành vươn ngón tay cái đặt trên môi ra dấu hiệu không cần phải lên tiếng.
Dì Phương nhanh nhạy biết ý liền gật đầu không có ra tiếng.
Tư Hành đem người ôm đến lên giường, nhẹ nhàng giúp cô cẩn thận đắp chăn, rồi sau đó đến thư phòng gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.
Hai giờ sau, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa truyền đến.
Tư Hành xuống lầu, từ trong tay trợ lý Đinh Duyệt tiếp nhận lây một cái rương.
Tư Hành liền phân phó nói: “Anh ngày mai 10 giờ đến nơi này, cùng An An cùng đi đến tập đoàn Nhan thị.”
“Vâng.”
Thời điểm Nhan An An tỉnh lại, không nhìn thấy Tư Hành ở trong phòng ngủ vì thế liền chạy đến thư phòng, nhưng cũng không thấy.
Chân Trần từ trên lầy chạy xuống dưới, vừa đúng lúc nhìn thấy Tư Hành từ cửa đi vào, cô dừng bước chân lại.
Ánh mắt Tư Hành dừng lại trên bàn chân trắng nõn của cô, Nhan An An đột nhiên phản ứng lại chính mình bởi vì lo lắng cho nên dép cũng không kịp đeo vào.
Chột dạ mà đứng tại chỗ, Tư Hành buông trong tay đồ vật, cất bước đi đến bên người cô, nhăn nhăn mày, chợt đem cô ôm lên.
Nhan An An ngoan ngoãn mà bị ôm, một chút phản kháng cũng không có.
Anh đem cô ôm đến trên giường, nhẹ giọng nói: “Ngoan ngoãn ở nơi này chờ anh một chút, không được chạy lung tung.”
“Ừm”
Tư Hành xuống dưới, đem cái rương kia cầm đi lên.
Nhan An An nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Tư Hành: “Quần áo.”
Nhan An An ngoan ngoãn đeo dép vào, đi qua liền thấy.
Đều là những chiếc áo sơ mi trắng, quần tây rồi áo hoặc, chính xác chính là đồ công sở/
“Anh mua cho em?”
Tư Hành hỏi lại: “Không lẽ là mua cho chính mình sao?”
Nhan An An ra vẻ trêu trọc, rồi sau đó nghiêm túc mà nói: “Cũng không phải là không thể nha.”
Kết quả chính là lại bị giáo sư Tư chỉnh đốn một lúc.
Hai người ở trên giường lăn lộn một hồi lâu, Nhan An An mới sửa sang lại quần áo một chút, một lần nữa trở lại vấn đề chính.
“Thật sự ngày mai liền phải đi công ty sao? Em vẫn có chút sợ hãi hãi.
Nếu lỡ em không làm tốt thì sao bây giờ?” Nhan An An ngữ điệu mềm như bông làm nũng nói, lúc trước ở phòng bệnh Nhan Tiềm cô còn có thể bình tĩnh, bây giờ chỉ có cô cùng tư Hành, cô liền thấy có chút không tự tin nha.
Tư Hành an ủi cô, “Không có việc gì, nhịn một chút, mấy tháng liền lập tức qua ngay, ngay mai Đinh Duyệt sẽ qua giúp em một tay, những việc phù hợp đều cho em xử lý.
Em chỉ cần lấy khi thế đại tiểu thư của Nhan Gia ra, thuận tiền hù dọa bọn họ một chút.”
“Lúc trước đưa cho em mấy cái danh sách kia, nhớ kỹ rồi sao/’
Nhan An An thật thà gật gật đầu.
Một giây trước cô còn chìm nghỉm nằm trong ngực anh giây tiếp theo liền vô cùng cao hứng mà đi thay quần áo.
Bình thường quần áo của cô đều là những bộ rộng thùng thình, công nhận không phù hợp mặc đi công ty.
Cô lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng chân váy màu đen, cuối cùng hai chiếc dây ở trên cổ áo cô thật sự là lười buộc, cho nên tùy ý để như vậy, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện.
Chân váy màu đen ôm trọn vòng ba của cô giúp dáng người của cô rõ ràng hơn, bình thường cô không mặc như này không nghĩ tới dáng người lại tốt đến như vậy.
Nhan An An nhếch miệng cười nói: “Đẹp sao?”
Tư Hành ngữ khí có chút đè nén: “Khó coi.”
Nhan An An thấy anh nói có chút không thích hợp, bĩu môi: “Khó coi cũng là anh mua cho em nha.”
Rõ ràng cô cảm thấy chính mình còn khá xinh đẹp.
Cô vừa mới chuẩn bị cởi quần áo ra thay bộ khác, phía sau đột nhiên Tư Hành ôm lấy eo cô hướng người lên trên giường mà lăn.
Tiên Hiệp Hay
“Ngô…..
Anh làm gì?” Nhan An An cảnh giác hỏi.
“Em nói anh muốn làm gì, Tư phu nhân….”
Cuối cùng ba chữ bị anh kéo dài, Nhan An An mới phát giác chiếc áo sơ mi mới tính tùy ý bị vứt trên mặt đất, hô hấp Tư Hành dồn dập, đang không ngừng ở trên cổ cô mà gặm cắn.
Nhan An An đang muốn từ chối lăn lộn cùng anh, cũng may Tư Hành còn lý trí, biết ngày mai cô còn đến công ty,không có lặn lộn lâu lắm.
Xong việc, Tư Hành giọng nói có chút khàn khàn, anh ở bên tai Nhan An An nói: “Về sau đến công ty, không cần mang váy ngắn như vậy.”
Nhan An An theo bản năng phản bác: “Chính anh mua cho em nhưng lại không cho mặc? Có phải hay không quá bá đạo!”
“Không phải anh mua, là trợ lý Đinh mua.”
Nhan An An: “Aaaaaaaa”.
Cô lúc này mới bất giác mà phản ứng lại, “Chờ đã, anh vừa mới không cho em mặc những chiếc váy kia, cho nên anh mới…”
Tư Hành mặt tràm một chút, Nhan An An vui mừng nói: “Bị em đoán trúng có phải hay không?”
Tư Hành tiếp tục bảo trì sự trầm mặc.
Cuối cùng Nhan An An liền đưa ra một kết luận.
“Giáo sư Tư, anh không phải là ghen đó đi?”
Tư Hành cắn cắn lỗ tai cô, cảnh cáo nói: “Đêm nay nếu còn muốn ngủ, cũng đừng cố ý khiêu khích anh.”
Nhan An An: “....”
Không khiêu khích liền không khiêu khích, giữ lại lần sau lại nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...