(Tên gốc của chương này là "男友衬衫".
Mình thấy dịch sang tiếng Việt hơi bị thô nên đổi sang tiếng Anh nhé)
Ngoài trời hoàn toàn tối đen.
Nơi đây cách đại học Bắc Kinh rất gần.
Sự náo nhiệt ban sáng đã tiêu tán gần hết.
Chỉ có thưa thớt ánh sáng le lói từ đèn neon còn sót lại.
Ngu gia giáo dục con cháu nghiêm khắc từ tấm bé.
Ngu Diên rất ít khi về muộn.
Tạ Tinh Triều đưa ra đề nghị như thế khiến cô do dự.
Dù sao thì quãng đường cũng rất ngắn.
Cho dù là buổi tối thì mười phút đồng hồ cũng đủ để đi đến khuôn viên trường.
Tạ Tinh Triều cũng không hối thúc cô mà yên lặng chờ đợi.
Lúc này, điện thoại của Ngu Diên vang lên.
Là Thân Trí Nam tag cô trong nhóm ký túc xá 'Bảo bối, tối nay không về hử?'
Ngu Diên - 'Ký túc xá bây giờ đóng cửa rồi hả?'
Dư Ninh - 'Tớ vừa xuống lầu mua nước, thấy dì đã ngủ rồi.'
Trong ký túc xá đại học Bắc Kinh đều có máy bán hàng tự động.
Dì thường hay ngồi ở phòng nhỏ sát cửa ra vào tầng trệt.
Bình thường quẹt thẻ đi lại trong khuôn viên trường là có thể mở cửa bước vào.
Nhưng một khi đến giờ giới nghiêm thì phải nhờ dì đích thân mở.
Nếu về trễ hơn nữa, lúc dì đã ngủ thì cần phải đánh thức dì dậy rồi tường trình lại.
Phải điền mã số sinh viên, họ tên, số điện thoại, thời gian về.
Còn phải nêu rõ lý do về muộn.
Hơn nữa, phải công khai cho những người sau này chiêm ngưỡng.
Ngu Diên - '..'
Diệp Kỳ Hủ - 'Thời gian này dì đang ly hôn, tâm trạng không được tốt lắm.
Lần trước tớ đi chơi về, phải nói chuyện với dì ấy mất nửa tiếng đồng hồ.'
"Chi bằng cậu đừng về nữa.
Dù gì cũng không có ai kiểm tra phòng."
Thực ra đại học Bắc Kinh không quản lý sinh viên nghiêm khắc, cũng không kiểm tra phòng ký túc xá.
Cho nên chỉ cần không qua đêm sinh sự bên ngoài thì bình thường sẽ không có người quản bạn.
Thậm chí còn có một câu chuyện cười được lan truyền rộng rãi trong trường, nói rằng giả sử bạn chết ở ngoài.
Nếu như gia đình không báo án và bạn không thân thiết với ai trong phòng, thì thi thể bạn có bốc mùi cả tháng trời, e là nhà trường cũng chẳng hề hay biết.
Ngu Diên cân nhắc một lát: "Vậy đành phiền cậu một đêm rồi."
Thiếu niên nhướng mày: "Phiền gì đâu mà."
"Tôi ở đây có đồ dùng cá nhân, cái gì cũng có.
Diên Diên, em xem còn thiếu gì không?" Hắn bận tới lui tìm cho cô khăn bông, bàn chải, ly nước các loại.
"Tối nay em có thể ở đây." Hắn nói: "Sau lần trước, tôi đã dọn dẹp phòng cho khách rồi.
Ga giường và chăn đều được giặt sạch."
Cách phối màu rất giống căn phòng hồi nhỏ của Ngu Diên.
Cô ấy thích màu nhạt, đặc biệt là màu trắng.
Vậy nên trang trí trong phòng cũng cùng tông trắng.
Rõ là rất dụng tâm.
Không hề cứng nhắc hay đại trà như những phòng khách thường thấy khác.
Tuy bây giờ đã là tháng 9 nhưng cái nóng thiêu đốt vẫn chưa chịu dịu đi.
Ngu Diên ban ngày lên lớp, lại cùng Tạ Tinh Triều đi xem các câu lạc bộ, tự nhiên cũng đổ mồ hôi.
Ngu Diên thích sạch sẽ.
Trong tình huống này, nếu không tắm sẽ không ngủ được.
"Trong phòng ngủ có phòng tắm đấy." Có lẽ cảm nhận được sự ngập ngừng của cô, Tạ Tinh Triều lên tiếng trước khi cô mở lời.
"Những thứ này đều mới hết.
Diên Diên có thể yên tâm dùng." Hắn hỏi: "Có cần tôi giúp điều chỉnh vòi hoa sen không?"
Ngu Diên thở phào nhẹ nhõm.
So với lúc nhỏ, hắn dường như biết chăm sóc người khác rồi.
"Không cần đâu." Cô nói nhanh, giọng mang theo ý cười: "Vậy mai gặp nhé."
Bây giờ đã hơn 11 giờ, dọn dẹp xong cũng gần tới giờ cô đi ngủ.
Thiếu niên lẩm bẩm cất tiếng: "Tôi vẫn chưa ngủ được."
Ban ngày ngủ nhiều như thế, hiện tại không ngủ được cũng rất bình thường.
Ngu Diên mỉm cười: "Ban ngày cậu ngủ nhiều quá đó."
"Không sao, Diên Diên, em đi ngủ đi.
Tôi ở phòng khách một lát." Tạ Tinh Triều nói: "Đọc đại sách hay chơi game thôi.
Có việc gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được."
"Được."
Hắn giúp cô đóng cửa lại.
Trăng đã treo đầu cành.
Hôm nay xem ra bận rộn không ít.
Phòng ngủ cho khách có cả phòng tắm bên trong.
Tuy không quá rộng nhưng bố trí tinh xảo.
Vòi sen rất lớn, phía trước bồn rửa mặt khảm một chiếc gương.
Dầu gội và sữa tắm còn nguyên chưa mở đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Cô thở ra một hơi, bước vào phòng tắm rồi mới cởi bỏ y phục, gấp cẩn thận và đặt trên ghế đôn bên cạnh.
Lúc sau còn phải mặc lại.
Đây là cái khó khi tạm qua đêm bên ngoài.
Và cũng chính bởi vì những nguyên do như vậy nên cô thường không thích chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát thế này.
Trong ánh sáng mờ ảo của phòng tắm, vóc dáng thiếu nữ yêu kiều, làn da óng ánh như tuyết, mái tóc đen buộc gọn gàng thường ngày nay được xõa xuống, uốn lượn ôm lấy bờ vai ngọc.
Ngu Diên thuộc kiểu con gái có khung xương nhỏ điển hình, người cân đối, mảnh mai nhưng đầy gợi cảm.
Chỗ nào nên thừa, chỗ nào nên thiếu đều rất vừa vặn.
Chỉ bởi vì có khuôn mặt mọt sách, ngây thơ vô tội mà dễ gây hiểu lầm.
Bình thường cô cũng không thích mặc đồ quá khoe dáng.
Thân Trí Nam ở ký túc xá, lần đầu tiên thấy nội y phơi nắng của Ngu Diên liền nghi ngờ có phải cô lấy nhầm size rồi không.
Ngu Diên thường thích tắm để giải tỏa căng thẳng.
Thỉnh thoảng khi ở nhà, cô còn hát nữa.
Chỉ có điều, nghĩ tới nơi đây là phòng tắm nhà Tạ Tinh Triều, cô lại muốn tắm rửa cho nhanh rồi đi ngủ.
Ngu Diên mở nước vòi tắm.
Cô không ngờ tới lượng nước của vòi sen này lại mạnh đến thế, lập tức khiến người cô ướt đẫm.
Ngu Diên giật mình, vội vàng khóa nước, ngoảnh đầu nhìn lại y phục trên ghế.
Quần còn ổn nhưng chiếc áo để trên cùng đã gần như ướt sũng rồi.
* * * Chắc chắn không thể mặc được.
Cô cắn môi, suy nghĩ hồi lâu rồi chỉ đành tạm thời tắm cho xong trước.
Sau khi tắm xong, cô quấn khăn tắm quanh người, cẩn thận từng li từng tí mở cửa bước vào phòng ngủ.
Hết thảy đều yên tĩnh.
Xuyên qua khe cửa có thể thấy ánh sáng ngoài hành lang.
Tạ Tinh Triều hiển nhiên vẫn còn thức.
Chắc đang ở trong phòng khách.
Cô cũng không nghe thấy tiếng bước chân nào.
Trong hai mươi mốt năm qua của Ngu Diên, lần đầu tiên cô gặp phải tình huống khó xử tới như vậy.
Cô quấn chặt người, ngón tay giữ chặt mép khăn.
Mái tóc ướt mới gội còn đang nhỏ nước.
Điện thoại vẫn im ắng.
Người luôn dính lấy người khác như Tạ Tinh Triều lại một mực bảo trì im lặng vào lúc này.
Ngu Diên nghĩ tới nghĩ lui, nước trên người đang dần khô đi.
Cô cảm thấy hơi ớn lạnh.
"Tinh Triều, cậu ngủ chưa?"
Tin trả lời đến rất nhanh - 'Chưa, tôi vẫn còn trong phòng khách!'
"Nước quá nóng sao?"
"Tôi không cẩn thận làm ướt đồ rồi." Cô hít một hơi thật sâu rồi gõ chữ - 'Tinh Triều, nhà cậu có máy sấy không?'
Hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp theo đó là tiếng của Tạ Tinh Triều: "Diên Diên?"
Bộ dạng bản thân bây giờ như vậy, vành tai Ngu Diên không khỏi nóng lên.
May là Tạ Tinh Triều không có ý gõ cửa.
Giọng hắn cách lớp cửa truyền vào: "Tôi tìm rồi nhưng hình như không có.
Ở nhà tôi không thường giặt đồ, toàn đem ra tiệm giặt ủi."
Ngu Diên: "..
Được rồi." Cô phiền muộn thực sự.
Trong nhà không có máy sấy, chẳng có máy giặt.
Chẳng lẽ phải mặc đồ ướt đi ngủ.
Hẳn cô cũng không chịu được việc ngủ mà không mặc gì.
Giọng thiếu niên từ bên ngoài lại vang lên.
Có vẻ như hắn đã đi đâu đó rồi quay lại, nói với vẻ xin lỗi: "Tôi vừa tìm trong tủ quần áo.
Tôi không thích mua đồ.
Ở đây cũng không có mấy bộ mặc được."
"Diên Diên, hay là..
em chịu khó lấy cái này đi."
Ngu Diên: "..."
Cô do dự một thoáng rồi nhẹ nói cảm ơn.
"Được, vậy tôi để quần áo ngoài cửa đây." Hắn nói nhanh.
Có lẽ ý thức được đây không phải là lúc thích hợp để bước vào, đèn phòng khách vụt tắt nhanh chóng.
Sau đó là tiếng cửa đóng lại.
Hắn đã trở về phòng của mình rồi.
Ngu Diên quấn khăn, cẩn trọng mở hé cửa.
Trước cửa có một cái đôn nhỏ, bên trên là đồ được gấp sẵn.
Ngu Diên vươn cánh tay, thoắt cái cầm vào.
Cô mở ra xem, là một chiếc áo sơ mi cotton trắng tinh.
Ngu Diên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phỏng chừng Tạ Tinh Triều nghĩ 'đồ' mà Ngu Diên nói đến là áo.
Dù vậy, cô chắc chắn cũng không còn mặt mũi đi hỏi Tạ Tinh Triều mượn quần nữa.
Áo mới giặt thoang thoảng hương bồ kết, chất liệu thuần cotton rất thoải mái cho da.
Cô thở ra một hơi, vắt khô tóc rồi mặc áo vào.
Đúng lúc này Ngu Diên mới phát hiện ra, vóc dáng hiện tại của cô và hắn cách biệt ra sao.
Chiếc áo vận trên người cô trực tiếp phủ qua mông, kéo đến đùi, rộng thùng thình, để lộ gần hết xương quai xanh.
Cô xắn tay áo lên một khúc dài, lộ ra khuỷu tay trắng nõn.
Thế này đem đi làm đồ ngủ luôn còn được.
Cũng may là không cần ra ngoài gặp Tạ Tinh Triều nữa.
Tìm được máy sấy tóc, cô chậm rãi hong tóc rồi chợt nghĩ một lát có thể dùng cái này để sấy khô đồ.
Cô cầm điện thoại, chuẩn bị đặt báo thức lúc 5 giờ 30.
Nhưng vừa cầm lên thì điện thoại lại phát ra âm báo hết pin và ngay sau đó là chuông tắt nguồn.
May mà Ngu Diên có thói quen mang theo đồ sạc bên người.
Tóc đã khô hơn phân nửa, cô tìm thấy cục sạc trong túi đồ, còn chưa kịp tra vào ổ điện thì bất thình lình, cả thế giới chìm vào bóng tối.
Mất một lúc sau cô mới nhận ra hình như nhà bị cúp điện.
Khu dân cư cao cấp cũng sẽ mất điện vào thời điểm này sao?
Cô mở hé cửa, nhìn ra bên ngoài một mảng đen như mực.
Cô sợ bóng tối, không biết Tạ Tinh Triều đang ở phòng ngủ nào.
Điện thoại thì tắt, không có cách nào để liên lạc.
"Tinh Triều?" Cô nhỏ tiếng gọi thăm dò.
Bên ngoài không có tiếng trả lời.
Ngủ rồi sao?
Ngu Diên ngây ngốc đứng ở cửa.
Từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, nhà khác vẫn còn sáng.
Chẳng lẽ chỉ có mạch điện của nhà này bị đứt?
Ngu Diên nhớ vị trí đèn phòng khách.
Cô mở cửa phòng, muốn đi mở đèn phòng khách xem thử.
Vì không quen cấu trúc ngôi nhà, chưa đi được mấy bước thì dưới chân đã vấp phải vật gì đó.
Cô suýt chút nữa thét lên và ngã nhào về phía trước.
Nhưng thay vì đập xuống sàn, cô lại va vào thứ khác.
"Diên Diên?" Là tiếng của Tạ Tinh Triều.
Dường như hắn cũng bị bất ngờ giống như cô.
Trong đêm tối, nhìn không rõ mặt, chỉ có thể cảm nhận cơ thể ấm áp phía đối diện cùng hơi thở gần trong gang tấc của hắn.
Tạ Tinh Triều là người khác giới..
còn là người khác giới trưởng thành.
Cái hiện thực này lần đầu tiên được ném tới trước mắt cô một cách mạnh mẽ như vậy.
Hai người đều mặc rất ít, chỉ có một lớp quần áo mỏng ngăn cách.
Thân hình thiếu niên thon gọn mà vững chãi, gần như hoàn toàn bị áp ngay bên dưới cô, đến nỗi có thể cảm nhận độ ấm nóng và săn chắc của cơ thể.
Nhiệt độ của hắn, nhịp tim hắn đập lại gần đến thế.
Ngu Diên vội vàng bò dậy: "Cúp điện rồi sao?"
Kết quả là cô vấp phải vật nào đó trên sàn, suýt ngã lần nữa.
Tạ Tinh Triều đỡ được cô và nói: "Ừm, có lẽ vậy.
Điện thoại hết pin, tôi đang định ra ngoài gọi điện cho ban quản lý."
"Vừa rồi là robot quét nhà.
Diên Diên, em vịn lấy tôi."
Ngu Diên rốt cuộc cũng bình tâm lại được một chút.
Hắn kéo cô dậy, hai người đi đến phòng khách.
Tạ Tinh Triều bấm số điện thoại bàn.
"Tôi là hộ a103.
Lúc nãy trong nhà đột ngột mất điện."
"Thật xin lỗi." Bên kia là giọng nam rất trẻ.
Mới bắt đầu có hơi lắp bắp: "Chúng tôi đang chuẩn bị liên lạc với cậu đây.
Do mạch cục bộ gặp sự cố.
Chúng tôi đã tìm người đến kiểm tra sửa chữa, rất nhanh sẽ khắc phục được."
Tạ Tinh Triều: "Mất khoảng bao lâu?"
"Trong vòng một tiếng đồng hồ nhất định xong!" Bên ấy cơ hồ còn kích động hơn bọn họ: "Đến lúc đó.."
"Lần đầu tiên đụng phải chuyện thế này." Tạ Tinh Triều cúp điện thoại, miệng lẩm bẩm: "Chém gió kinh, có quỷ mới biết các người có thể sửa trong một tiếng được không."
Ngu Diên không khỏi bật cười, căng thẳng cũng phần nào giảm bớt: "Chắc sẽ được thôi.
Chúng ta kiên nhẫn đợi đi."
"Vậy chúng ta ngồi ở phòng khách đợi nhé?" Hắn nhanh nhảu nói.
"Tôi sợ tối.
Diên Diên, ở cùng tôi." Hắn vẫn chưa buông tay, nũng nịu nói.
Kỳ thật, Ngu Diên cũng sợ.
Nhưng chẳng qua Tạ Tinh Triều đã lên tiếng trước, lại nói ra quá mức tự nhiên.
Cuối cùng cô cũng cười theo, thuận nước đẩy thuyền: "Được."
Nhờ có cúp điện, nhìn bất cứ thứ gì cũng không rõ nên áp lực tâm lý của cô không quá lớn.
Ánh trăng trong phòng khách mờ mờ ảo ảo.
Mái tóc đen buông xõa, ngọn tóc thoảng hương cam quýt, chiếc cằm nhọn, khuôn mặt trắng ngần, khiến cô càng thêm trẻ.
Mặc áo sơ mi của hắn.
Quả nhiên rất đẹp.
Bị y phục hắn bao bọc lấy, cả người cô đều tràn ngập mùi hương của hắn.
Yết hầu thiếu niên lăn lộn.
Suy nghĩ này quả thực quá là kích thích hắn.
Mỗi một lần gần gũi cô, hắn căn bản phải tận dụng toàn bộ khả năng tự kiềm chế của bản thân.
Vẫn chưa tới lúc thích hợp, hắn không thể dọa cho cô sợ.
Chỉ có thể làm từng bước một.
Hắn chợt cảm thấy ghen tị, ghét chiếc áo kia sao có thể từng tấc bám vào làn da cô như thế.
Ngu Diên hoàn toàn không hay biết những suy nghĩ này của hắn.
Giờ phút này tất cả đều mờ ảo, như ngắm hoa trong sương vậy.
Hắn không cần thiết phải giả vờ nữa, không phải bó buộc chính mình.
Thiếu niên cụp mắt, khuôn mặt mang nét trẻ con thường ngày đã triệt để tiêu tán đâu mất.
Diện mạo trời sinh của hắn, khi hàng lông mày kia lười biếng duỗi ra, đẹp tới mức yêu nghiệt.
Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Hắn đã biến thành một con người hoàn toàn khác so với mọi khi.
Hiện tại thời cơ chưa chín muồi, sợ dọa đến cô.
Hắn chỉ còn cách ngụy trang.
Hắn nghĩ, nếu bây giờ thổ lộ cho cô biết thì chắc chắn 100% sẽ bị cự tuyệt một cách gắt gao.
Thậm chí còn không muốn nhìn mặt hắn.
Hắn thực sự không chịu nổi loại kết cục này.
Dường như Tạ Tinh Triều đã lâu không lên tiếng, Ngu Diên gọi hắn: "Tinh Triều."
"Ừm." Giọng hắn trầm trầm nổi lên từ bóng tối.
"Hôm nay Diên Diên đã ôm tôi." Hắn đột nhiên nói.
Ngu Diên: "..."
"Tôi chưa từng ôm cô gái nào khác cả." Hắn lẩm bẩm.
Ngu Diên: "..
Sau này cậu sẽ gặp được người mình thích." Nghĩ đến cảnh tượng đó, vành tai cô ửng đỏ.
Thật là hết cách, đành trả lời vậy thôi.
Tạ Tinh Triều đáp lại rất nhanh: "Tôi không muốn yêu đương, cũng không muốn kết hôn.
Không muốn trở thành người đàn ông như ba tôi."
"Nếu biến thành như vậy, chi bằng chết đi cho rồi." Giọng điệu hắn đột ngột trở nên dữ dội.
Mỗi khi nhắc đến Tạ Cương, hắn đều như thế.
Tạ Tinh Triều có thành kiến cực kỳ lớn với Tạ Cương.
Ngu Diên biết rõ.
Công bằng mà nói, cô khi còn nhỏ thật tình cũng không hiểu nổi vấn đề này.
Và bởi vì thấy kì quặc nên cô lén đi hỏi ba mẹ mình.
Vì sao cùng là ba mẹ nhưng chú Tạ không ở cùng Tinh Triều, vì sao chú Tạ ít khi về nhà, vì sao Tinh Triều bệnh rồi chú ấy cũng không quan tâm.
Ba mẹ cô chỉ nói đỡ rằng ông ấy bận công việc.
Ngu Diên cũng không mấy tin tưởng vào câu trả lời này.
Những chuyện về Tạ Tinh Triều cô cũng thoáng nghe được một hai.
Nhưng vì lo nghĩ cho cảm nhận của Tạ Tinh Triều, cô hầu như chưa từng nhắc qua trước mặt hắn.
Ngu Diên không biết nên nói gì: "Sẽ không đâu."
Tạ Tinh Triều tiến gần cô hơn một chút.
Ngu Diên nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: "Đừng nói chuyện chết chóc nữa."
"Nếu tôi chết.
Diên Diên, em có buồn không?" Hắn hỏi: "Sẽ cùng chồng con đến viếng và đốt giấy cho tôi chứ?"
Nghe hắn nói càng lúc càng hoang đường, Ngu Diên thật là hết cách với hắn: "Nói bậy cái gì thế!"
Thiếu niên dựa lên vai cô.
Mượn nhờ ánh trăng, Ngu Diên chỉ trông thấy đường nét tuấn tú mơ hồ của hắn cùng đôi mắt như sông trăng kia.
"Đến lúc đó." Hắn ngập ngừng nói: "Diên Diên, tôi sẽ hận chồng con em chết mất."
Ngón tay đang chuyển động của Ngu Diên cứng đờ trong giây lát.
"Bởi vì tôi đã biến thành ma rồi." Hắn ngây ngô nói: "Mà mọi người lại hạnh phúc như vậy.
Tôi sẽ ghen tức phát điên mất thôi."
Trong lòng Ngu Diên cảm thấy mềm mại.
"Sẽ không có ngày đó đâu." Cô nhẹ giọng nói: "Cậu sẽ sống thật tốt.
Càng ngày càng hạnh phúc."
Quán bar
"Căng thẳng chết tao." Lộ Hòa lau mồ hôi nói: "Mẹ nó, tao chuẩn bị đủ cả rồi.
Nếu thật muốn giả vờ đến cùng, tao sẽ đi tìm lão lục mượn quần áo."
"Mày đang làm cái gì thế? Đổi nghề đi đóng thợ điện à?"
"Mày biến mẹ đi." Lộ Hòa tiếp tục lau mồ hôi, nốc một hơi hết nửa chai bia: "Đi giúp lão đại tao làm việc."
"Mày cũng nghĩa khí nha.
Bây giờ mấy giờ rồi chứ."
Lộ Hòa nói: "Đương nhiên, là đại ca tao đó."
Cậu ta nặng nề đặt chai bia xuống: "Hơn nữa, xứng đáng."
Lộ Hòa quen hắn gần năm năm rồi.
Con người này, nếu thực lòng đối đãi tốt với hắn, được hắn tin tưởng rồi, hắn sẽ báo đáp gấp mười, gấp trăm lần.
Còn đối xử tệ với hắn, khiêu khích hắn thì mức độ ghi thù trả đũa cũng khiến người khác phải cảm thán.
Lộ Hòa dĩ nhiên muốn chọn trường hợp thứ nhất.
Sáng hôm sau.
Ngu Diên bị chuông đồng hồ đánh thức lúc 7 giờ 30.
Khi cô vệ sinh cá nhân và thay đồ xong, quần áo cũng thuận tiện được hong khô.
Quả nhiên tối qua đã có điện lại, mặc dù hơi muộn.
Cô và Tạ Tinh Triều ngồi cùng nhau suốt, dường như trò chuyện rất lâu, đến mức gắng gượng không nổi mà gục lên gục xuống.
May mà cuối cùng cũng có điện lại, cô mới chợt tỉnh giấc.
Sau đó mơ mơ màng màng trở về phòng, sạc điện thoại, hong quần áo rồi đi ngủ.
9 giờ sáng cô có tiết.
Nhưng trước đó, Ngu Diên định ghé ký túc xá một chuyến để thay đồ và lấy sách vở.
Mở cửa ra, Tạ Tinh Triều đã dậy từ lúc nào rồi.
Thiếu niên đang đứng trước bàn ăn sắp xếp gì đó.
"Tôi gọi đồ ăn sáng rồi." Hắn trông thấy cô: "Diên Diên, em có lớp tiết đầu đúng không?"
Tinh thần hắn xem ra đã tốt hơn nhiều.
Thiếu niên môi hồng răng trắng, khí chất sảng khoái thanh thuần.
Nhìn hắn bận rộn trước bàn ăn, đúng là một tràng cảnh đẹp ý vui, làm cho tâm tình người ta càng thêm dễ chịu.
Bữa sáng rất phong phú, nào là bánh mì nguyên cám, mứt trái cây, sữa, cháo hải sản, cháo kê, đa dạng đủ loại.
Đều dựa theo khẩu vị yêu thích của cô.
Ngu Diên tự lập từ bé, đảm nhận vai trò chăm sóc người khác phần hơn.
Rất hiếm khi được chăm sóc như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngu Diên vẫn chưa động đũa: "Không ngon sao?"
"Cậu trưởng thành rồi." Cô mỉm cười dịu dàng.
Còn biết chăm sóc người khác nữa.
"Không có." Thiếu niên lập tức lên tiếng.
Hắn ra chiều nũng nịu nói: "Tôi chưa có lớn.
Mới mười tám à.
Chỉ muốn đối tốt với em thôi."
Mặt Ngu Diên hơi đỏ lên.
Cả hai ngồi vào bàn, cùng nhau ăn.
Cách ăn của Tạ Tinh Triều luôn rất đẹp, dù rõ là hắn dùng nhiều hơn cô.
Hôm nay hắn có vẻ ăn ngon miệng.
Một bữa sáng đặc biệt dễ chịu.
"Đúng lúc tôi muốn ra ngoài mua ít đồ." Tạ Tinh Triều nói: "Chúng ta có thể cùng đến trường."
Tầm bảy, tám giờ sáng, bên ngoài bắt đầu náo nhiệt.
Không khí buổi sáng trong lành, trên những ngả đường, dân văn phòng hối hả đi lại, còn có không ít các em học sinh cắp sách tới trường.
Hai người cùng ra khỏi nhà.
"Về sau, tôi muốn sống một đời như thế này." Tạ Tinh Triều nhìn bình minh cách đó không xa, nói rất nhẹ.
Ngu Diên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Cô cũng mong ước như vậy.
Mong hắn có thể được hạnh phúc, bình yên và vui vẻ đến hết cuộc đời.
Hắn lập tức nắm ngược lại tay cô.
Ngu Diên nhìn thấy đôi mắt trong sáng tuyệt đẹp, long lanh như chú cún con ngây thơ của hắn, bao khó chịu bực dọc cũng chẳng còn lại gì.
Cứ mặc hắn giữ hồi lâu mới buông ra.
Hai người chia tay tại cổng trường.
Một chiếc Ferrari màu đỏ đậu bên đường, lặng lẽ dừng lại trước cổng đại học Bắc Kinh.
Thiếu niên không thèm liếc nhìn nó cho đến khi cánh cửa được mở ra và một người phụ nữ bước xuống.
Người phụ nữ trang điểm rất tinh tế.
Khuôn mặt tiểu bạch hoa* xinh đẹp, được chăm chút kỹ lưỡng.
Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên, vẻ mặt nhất thời trở nên hơi dữ tợn.
(*tiểu bạch hoa: Người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, bề ngoài yếu đuối, đáng thương, mau nước mắt.
Nhưng nội tâm mạnh mẽ, mưu mô và nham hiểm.
Thường dùng vẻ yếu đuối bên ngoài để chiếm lấy sự đồng cảm, yêu thương)
Tạ Tinh Triều vờ như không thấy, cứ thế đi thẳng qua.
"Làm bộ không thấy tôi à?" Chúc Hy Hòa nhịn không được nói: "Đây là thái độ của cậu với người lớn?"
Thiếu niên vẫn không dừng bước.
"Cậu với ba cậu lại nói gì rồi." Chúc Hy Hòa đuổi theo vài bước, thở gấp tức giận nói: "Tôi theo ba cậu đã mười năm rồi.
Cậu nhẫn tâm cứ tiếp tục bào mòn tôi thế này à?"
Bởi vì cô ta dùng đủ mọi loại thủ đoạn mềm nắn rắn buông, năn nỉ ỉ ôi mà thái độ của Tạ Cương đối với việc đăng ký kết hôn vốn đã dễ chịu hơn một chút.
Tuy nhiên, từ cái ngày ông ta trở về sau khi đến đại học Bắc Kinh tìm Tạ Tinh Triều, mọi chuyện đã đổi chiều và quay trở về vạch xuất phát.
Thậm chí còn tệ hơn xưa.
Thiếu niên lười biếng nói: "Chỉ cần tôi còn ở trong cái nhà này một ngày."
"Loại đàn bà vô tri, vừa già vừa xấu, lại còn quen sống trụy lạc, ăn chơi đàng điếm." Hắn nói rất nhẹ nhàng, đôi mắt đen vô cảm: "Cô nói xem, nếu bị nhà họ Tạ tống cổ ra đường, còn có thể làm cái gì được đây?"
Sắc mặt Chúc Hy Hòa tái nhợt.
Cô ta đột nhiên nói: "Nữ sinh khi nãy là ai? Người nắm tay cậu, là bạn gái cậu à?"
"Ba cậu biết cậu có bạn gái không?"
Thấy thái độ của Tạ Tinh Triều, Chúc Hy Hòa bất ngờ cười lớn: "Trước mặt người ta, cậu giả vờ cái gì chứ, em trai ngoan à? Với một đứa xấu xa như cậu, nếu để người ta biết được, sợ là sẽ kéo theo cả nhà bỏ chạy ngay trong đêm luôn mất.."
Bản chất Tạ Tinh Triều thế nào cô ta rõ hơn hết.
Hắn xấu tính từ bé.
Khi mới đến Tạ gia, ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã rất ghét Tạ Tinh Triều.
Đứa bé câm nhìn có vẻ ngu ngốc nhưng bụng lại một bồ dao găm.
Cô ta không ngờ rằng một đứa trẻ mới tí tuổi đầu lại có thể ác độc và mưu mô đến mức độ này.
Gần như bị đa nhân cách.
Trước kia cô ta có nói qua với Tạ Cương, bảo ông ta dẫn Tạ Tinh Triều đến khám tại khoa thần kinh và điều trị.
Kết quả là bị Tạ Cương mắng cho một trận tơi bời.
Tạ Tinh Triều không lên tiếng, sắc mặt hắn trở nên u ám.
Chúc Hy Hòa thét lên.
Xung quanh một mảng xôn xao.
Thiếu niên ném cô ta xuống, ghê tởm phủi tay, khoé môi câu lên một nụ cười: "Cô đi nói đi, để xem cô ấy sẽ tin cô hay là tin tôi."
Sắc mặt Chúc Hy Hòa trắng bệch, che cổ họng ho khan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...